Thiên tài triệu hồi sư
Chương 373 : Chương 58.2
Doãn Thiên Hạo nhìn xung quanh xác định không có cô mới thở dài buồn rầu. Lúc nghe Vương Mai nói hắn cứ tưởng chỉ đang đùa thôi chứ. Nhìn đứa bé đang vui vẻ cười cùng mẹ nó, hắn cũng có chút ấm lòng. Đây chính là cảnh tưởng hắn mơ ước bấy lâu nay nhưng vợ hắn không phải là cô. Nghĩ đến đây hắn cười nhẹ, nhiều năm như vậy rồi mà cũng không thể quên được cô.
“Doãn tổng, tôi mời anh một ly.” Một người đàn ông từ đâu đi lại.
“Được.” Doãn Thiên Hạo cười, uống hết ly.
Kết thúc bữa tiệc, Doãn Thiên Hạo đã hơi say, nằm vật trên giường. Mã Tiểu Lan sau khi cho con ngủ thì về phòng ngủ của mình. Thấy Doãn Thiên Hạo còn chưa thay đồ đã ngủ, cô chuẩn bị nước ấm để lau người cho chồng mình.
“Mễ Ly…” Doãn Thiên Hạo nói mơ. Và cứ liên tục lặp đi lặp lại cái tên ấy.
Đây không phải là lần đầu tiên mà Tiểu Lan nghe cái tên này, kể cả lúc trên giường với cô, anh cũng không ngừng gọi cái tên này. Cô cũng quen với cảm giác này rồi nhưng trong lòng vẫn cảm thấy chua xót. Kiều Mễ Ly! Cái cô diễn viên nổi tiếng đó, cô cũng gặp cô ta vài lần trong những bữa tiệc của công ty. Cô ta rất đẹp, rất quyến rũ nhưng cô ta đã có chồng và con sao Hạo vẫn cứ say mê cô ta chứ? Nghĩ đến đây Mễ Tiểu Lan lại có chút không cam lòng. Tuy Hạo không hề có người phụ nữ khác ở bên ngoài nhưng cô không hề cảm thấy thoải mái. Tấm ảnh anh ấy để trong ví không phải cô, không phải con của hai người mà là Kiều Mễ Ly. Cô rất hận người đàn ông này nhưng càng hận cô lại càng yêu hắn…
Mễ Tiểu Lan sau khi thay đồ cho Doãn Thiên Hạo, cô đứng dậy đi tắm rồi nằm lên giường. Cô tiến gần về phía Doãn Thiên Hạo, tay choàng qua người chồng mình, áp mặt vào tấm lưng cứng rắn ấy, nước mắt không tự chủ lại chảy ra.
“Cái gì? Kiều Mễ Ly muốn nghỉ phép một năm?” Doãn Thiên Hạo hỏi thư ký.
“Vâng, cô Kiều sẽ đến bây giờ đây.” Thư ký vừa dứt lời Mễ Ly đã đẩy cửa đi vào.
“Doãn tổng!” Mễ Ly chào.
Doãn Thiên Hạo ra hiệu cho thư ký đi ra ngoài, hắn cùng Mễ Ly ngồi xuống nói chuyện. Mễ Ly ngồi xuống, uống một ít trà. Bình thường cô rất thích loại trà ở văn phòng của Doãn Thiên Hạo, cô cũng muốn uống nhiều nhưng bác sĩ lại nói uống trà không tốt cho thai nhi. Có lẽ cô không biết, vì cô mà loại trà này đã trở thành trở thành loại yêu thích của Doãn Thiên Hạo.
“Cô muốn nghỉ phép một năm? Lí do là gì?”
Mễ Ly suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi không định nói cho ai nhưng tôi xem anh là người thân trong gia đình nên tôi sẽ nói, tôi có thai rồi!”
Cái tay cầm li trà của Doãn Thiên Hạo run run. Hắn nhanh chóng cố định lại, mỉm cười:
“Vậy thì chúc mừng cô. Lí do như thế thì đương nhiên phải cho phép nghỉ rồi. Tôi cũng sẽ không làm khó cô đâu.”
Mễ Ly không nghĩ là sẽ dễ dàng như vậy. Cô đang đứng dậy, định rời đi. Bỗng nhiên:
“Trước khi đi, tôi có thể ôm cô được không?” Doãn Thiên Hạo đề nghị. Chết tiệt! Sao hắn lại nói ra chứ?
Mễ Ly hơi sững người nhưng sau đó gật đầu. Tại sao không chứ? Doãn Thiên Hạo không nghĩ là cô sẽ đồng ý, rất vui mừng. Hắn ôm cô một cái thật chặt, Mễ Ly cảm thấy hơi khó chịu nhưng không nói gì, tay đặt sau lưng hắn.
“Xin lỗi vì hôm qua không đến dự sinh nhật con trai của anh được. Để bù lại, nếu đứa bé này là con gái, chúng ta hứa hôn cho chúng nó được không?” Cô chỉ có ý đùa thôi, cũng không biết được đứa bé trong này là trai hay gái đâu
Doãn Thiên Hạo bật cười, buông cô ra, ánh mắt nghiêm túc: “Hứa đấy nhé.” Lâu lắm rồi hắn không cười như thế này?
“Được, tôi hứa.” Mễ Ly đưa tay ra.
Doãn Thiên Hạo cười kinh ngạc sau đó bắt tay Mễ Ly.
Thời giam chờ hoàn thành thủ tục cũng khá lâu nên Mễ Ly quyết định đi nghỉ ở một thị trấn nhỏ. Tuy thị trấn này có ít người nhưng cô lại thích như thế. Đôi khi cũng nên dành thời gian để yên tĩnh một chút.
Hai đứa nhỏ có vẻ rất hứng thú với nơi này, Mộ Thế Hàn cũng thong thả hơn mọi ngày với cái áo thun và quần lửng.
Mễ Ly ngắm nhìn gia đình nhỏ hạnh phúc của mình.
“Mẹ, mẹ, chúng ta ra ngoài đi dạo đi.” Tiểu Lăng lay lay người cô.
“Được, chúng ta đi nhé. Tiểu Minh có đi không?” Cô gật đầu đồng ý, quay người hỏi cậu con trai út.
“Không đâu ạ. Con sẽ ở nhà ngủ với ba.”Tiểu Minh lắc lắc đầu, chỉ vào Mộ Thế Hàn đang nằm ườn lười biếng.
Cô cười rồi cùng Tiểu Lăng đi ra ngoài.
Hai người ghé vào một quán đồ ăn nhỏ bên đường.
Tiểu Lăng đi vào gọi món, Mễ Ly nhìn thực đơn, quán nhỏ như thế này cũng thực đơn cũng phong phú thật đấy. Tiểu Lăng nói: “Nếu ngon thì chúng ta mua một ít về cho ba với Tiểu Minh được không ạ?”
“Được chứ.” Cô mỉm cười, con trai của cô thật ngoan, còn biết nghĩ đến ba và em trai.
“Chúc quý khách ngon miệng.” Người phục vụ đặt hai bát đá bào xuống
Giọng nói này… Trình Tố Tố! Mễ Ly ngước mặt nhìn người phục vụ đang nói chuyện với con trai mình.
“Trình Tố Tố!”
Người phụ nữ đó quay đầu lại, ánh mắt không thể che giấu được sự ngạc nhiên. Sao có thể chứ?
“Mẹ…”
“Tố Lan! Sao con lại ra đây?” Trình Tố Tố vội vàng đi lại chỗ con gái mình. Cô bé gọi là Tố Lan cũng không lớn lắm, chừng 3 tuổi.
Cô bé gọi Trình Tố Tố là mẹ, vậy Trình Tố Tố là mẹ của cô bé đó ư? Nhưng với ai mới được? Đầu óc Mễ Ly quay cuồng, lần đầu là gặp lại Trình Tố Ninh, sau đó là Trình Tố Tố và con của cô ta. Không thể có chuyện gì tệ này như thế này nữa!
“Tố Tố, sao vậy em?” Giọng của một người đàn ông. Trời đất ơi, là Lộ Vĩ Phong. Mễ Ly gần như thở không nổi. Đó là con của Lộ Vĩ Phong và Trình Tố Tố? Trời đất ơi, thần linh ơi…
Lộ Vĩ Phong nhận ra sự có mặt của cô, kinh ngạc thốt lên: “Kiều Mễ Ly?”
Mễ Ly mỉm cười nhưng nụ cười không tự nhiên chút nào.
Sau khi trò chuyện cùng Lộ Vĩ Phong và Trình Tố Tố cô biết được bọn họ bây giờ đang rất tốt. Sau khi bỏ đi, bọn họ đến nơi này, cùn g nhau mở một quán ăn nhỏ kiếm tiền sống qua ngày. Tuy lúc đầu gặp khá nhiều khó khăn nhưng người dân ở đây rất tốt bụng, giúp đỡ bọn họ rất nhiều, sau khi ổn định được mọi thứ thì quyết định có thai.
Mễ Ly nhìn cặp vợ chồng hạnh phúc này không bất giác mà mỉm cười. Ảnh đế hạng nhất và nữ chính có bàn tay vàng của tác giả lại thành một cặp vợ chồng giản dị như vậy. Cả hai sẵn sàng bỏ tương lai tương sáng của mình vì nhau.
Sau khi ra về cô mới ngẫm lại một chuyện. Từ khi cô có thai, cô gặp lại những người quen cũ. Có lẽ bé con đang muốn giúp cô hóa giải thù hận trước kia.
“Em đã đi đâu cả buổi chiều vậy?” Mộ Thế Hàn lo lắng hỏi.
Mễ Ly chỉ mỉm cười, không nói gì. Mãi một lúc lâu sau mới nói:
“Chồng à, chồng nhà người ta biết nấu nhiều món lắm đấy. Tối nay chúng ta không ra ngoài ăn, em cũng không nấu đâu. Anh tự lo liệu đi nhé.” Lúc nãy cô đã ăn thử mấy món của Lộ Vĩ Phong và nó không chỗ nào để chê. Lộ Vĩ Phong có thể nấu ăn ngon như vậy thì chắc chắn chồng mình cũng có thể. Nhưng nghe tiếng vỡ cùng với mùi khét. Cô nghĩ có lẽ cô chiều chồng mình quá rồi.
Truyện khác cùng thể loại
2383 chương
24 chương
3 chương
136 chương
111 chương