Editor: Nhã Y Đình "Anh định uống rượu rồi lái xe nhưng em không muốn liều mạng theo anh đâu!" Tiếu Nhiễm khoa trương hừ một tiếng. Đừng nói anh say không phân rõ phương hướng, ngay cả khi anh tỉnh táo, cô cũng không dám để anh lái xe. Cô nắm chặt vô lăng, cố gắng hít sâu để xua tan sự lo lắng của mình. Sau vụ tai nạn sáu năm trước, cô đã lái xe lại một lần, thêm một lần này vì Cố Mạc nữa! Không thể lo lắng! Không được lo lắng! Thả lỏng! Cô không ngừng tự an ủi bản thân. Sau khi cảm thấy không còn sợ vô lăng nữa cô mới đạp chân ga, khởi động xe. Cố Mạc âm thầm quan sát Tiếu Nhiễm khi thấy dáng vẻ kiên cường của cô, anh mới hơi mỉm cười. Cô không thể tiếp tục chịu ảnh hưởng vì vụ tai nạn năm đó. Có thể vứt bỏ quá khứ u ám, sống một cuộc sống bình thường thì tốt hơn. "Bé con, về đến nhà thì gọi anh!" Anh hoàn toàn thả lỏng, tin tưởng nhắm mắt lại. Xe chạy rất chậm nhưng vẫn khiến lưng cô đầy mồ hôi. Đột nhiên có thứ gì đó chạy vọt qua, cô sợ hãi, nhấn mạnh chân ga, thét chói tai. Cố Mạc vội vàng cho dừng xe lại, ôm Tiếu Nhiễm vào lòng: "Ngoan, đừng sợ! Chỉ là một con mèo thôi!" "Thật sao?" Tiếu Nhiễm sợ hãi ngước mắt lên nhìn ra ngoài cửa sổ. Quả nhiên, có một con mèo đang tò mò nhìn bọn họ. Là tiếng thét chói tai của cô khiến con mèo quay lại sao? "Nó không sợ em!" Tiếu Nhiễm chỉ con mèo, nhỏ giọng nói với Cố Mạc. "Em lái xe giống như bò già kéo xe vậy. Nó còn lâu mới sợ em!" Cố Mạc thoải mái cười nói. "Em. . . . .khẩn trương. . . . ." Khuôn mặt Tiếu Nhiễm vẫn còn hơi tái, xấu hổ nói. "Lái xe không đáng sợ như vậy đâu! Anh dạy cho em!" Cố Mạc bế Tiếu Nhiễm ngồi lên đùi, để cô dựa lưng vào lòng anh, bắt đầu dạy cô lái xe. "Em sẽ khởi động xe!" Tiếu Nhiễm hơi chu miệng lên, "Lúc sáu tuổi, ba đã dạy em lái xe rồi!" "Nhưng mà ba không dạy em các đối mặt với sự sợ hãi!" Cố Mạc đau lòng xoa tóc Tiếu Nhiễm. Tiếu Nhiễm im lặng. Quả thật cô rất khó để vượt qua sự sợ hãi trong lòng. Khi hai tay chạm vào vô lăng, trong đầu cô xuất hiện hình ảnh Tưởng Y Nhiên nằm trong vũng máu. Con mèo chạy vụt qua khiến cô nhớ lại hình ảnh của Tưởng Y Nhiên. "Vụ tai nạn xe cộ năm đó chỉ là điều không may thôi. Em không thể vì một phần vạn không may mà từ bỏ 9999 cơ hội an toàn. Bé con, thả lỏng tinh thần, buông bỏ tạp niệm đi. Em hãy nhìn về phía trước!" Cố Mạc nắm hai tay Tiếu Nhiễm, đặt lên vô lăng. Lúc Cố Mạc khởi động xe rõ ràng Tiếu Nhiễm có chút khẩn trương nhưng cô không thể buông tay, nắm chặt vô lăng. "Cũng may là buổi tối không có quá nhiều xe cộ. Không thì em sẽ đụng mấy chiếc xe đó!" Vì để giảm bớt sự khẩn trương trong lòng, cô bắt đầu nói đùa với Cố Mạc. "Vậy có nghĩa là bọn họ không có mắt!" Cố Mạc khí phách trả lời. Tiếu Nhiễm bị Cố Mạc chọc cười, rốt cuộc không quá lo lắng nữa. "Đánh vô lăng sang trái một chút. . . . .OK. . . . .Không tệ. . . . ." Cố Mạc vừa chỉ huy Tiếu Nhiễm, vừa cổ vũ cô. "Hóa ra lái xe cũng không đáng sợ như vậy!" Tiếu Nhiễm cười le lưỡi. "Em chỉ tự mình dọa mình thôi. Nếu em bỏ được tạp niệm thì có thể lái xe tốt!" Cố Mạc buông tay Tiếu Nhiễm để cho cô tự cầm vô lăng không giúp cô nữa. "Cố Mạc, anh không say?" Tiếu Nhiễm đột nhiên ý thức được một vấn đề, quay đầu nhìn Cố Mạc. "Hai mặt nhìn phía trước!" Cố Mạc khí phách ra lệnh, không để Tiếu Nhiễm thây dáng vẻ xấu hổ của anh. "Có phải anh định không muốn. . . . . ." Tiếu Nhiễm xấu xa hỏi, "Sợ em ở lâu với lớp trưởng quá sao?"