Thiên tài triệu hồi sư
Chương 295 : Chương 27.4
Diêm Minh cười ha ha,"Để ta giải thích cho ngươi đi, Lăng gia là gia tộc nổi tiếng ở Tây đại lục chuyên chế tạo ra không gian lọ, có thể nói tất cả không gian lọ sử dụng bên Đông đại lục là được chuyển từ Tây đại lục qua. Linh mẫn ngọc trong tay ngươi cũng là từ Lăng gia mà ra, lăng gia cũng chỉ có ba cái, trong đó điện chủ tam điện giữ một cái, còn lại không ai biết được. Lăng gia ở Tây đại lục có địa vị rất cao, cũng ở chỗ nào đó trong khu vực Tông lâm điện. Lăng gia nổi tiếng ngoại trừ về không gian lọ ở Đại lục, còn có một cái khác làm người ta không thể không nhớ tới chính là Lăng Khiếu Vân."
Diêm Minh cười kỳ quái, trong đầu Vân Phong hiện lên dáng vẻ lôi thôi không ra gì của Lăng Khiếu Vân mấy năm trước trong trường học Ma Tang, tính cách của hắn lạnh lùng, năm đó lúc xã đoàn sắp xếp vị trí nam nhân kia cũng chỉ lo cho chính mình, căn bản không có tới dự thi. Đương nhiên người đưa hắn vào Tinh La xã đoàn là chủ ý của Vân Phong, có lẽ trong mắt Lăng Khiếu Vân, mọi thứ bên ngoài không liên quan gì tới hắn hết.
"Lăng gia Lăng Khiếu Vân, có thể nói nổi tiếng khắp Tây đại lục, hắn có tiếng là phế vật của Lăng gia." Diêm Minh vừa nói xong nói, Vân Phong và Khúc Lam Y đều kinh ngạc, không phải thiên tài đồng lứa, mà là...... Phế vật?!
"Người trong Lăng gia đối với không gian lực có một loại năng lực nhất định, nói cách khác Lăng gia vì thực lực bị hạn chế nên có thể vận dụng không gian lực. Còn Lăng Khiếu Vân, từ khi ra đời đến nay, là người đầu tiên ở Lăng gia đối không gian không có cảm thụ được năng lực, đây chính là vết nhơ duy nhất từ trước đến nay ở Lăng gia, cũng là người duy nhất.
"Lăng Khiếu Vân từ đó về sau trở thành nỗi sỉ nhục của Lăng gia, Lăng gia chỉ nghĩ giấu Lăng Khiếu Vân đi là được, ai ngờ tin tức bị lộ ra, năng lực của Lăng gia lại lần nữa bị nghi ngờ. Thời điểm Lăng gia bị vây trong một Đê Cốc, mà Lăng Khiếu Vân cũng trở thành tên đầu sỏ bị mọi người chỉ trích."
"Tây đại lục không ai không biết không ai không hiểu, Lăng gia Lăng Khiếu Vân là một tên phế vật như thế nào, có một tên phế vật như vậy ở trong gia tộc đúng là một loại sỉ nhục, lúc nào cũng nhắc nhở người Lăng gia, đó chính là vết nhơ của mình! Cho nên Lăng Khiếu Vân mới được sinh ra chưa đến hai năm, tên phế vật này đã biến mất khỏi Lăng gia." Diêm Minh nói tới đây không khỏi cười tự giễu,"Cứ như vậy mà biến mất, người nhà Lăng gia nói Lăng Khiếu Vân mất tích, có người nói Lăng Khiếu Vân bị người trong nhà Lăng gia đuổi cùng giết tận, cũng có người nói Lăng Khiếu Vân bị trục xuất tới một nơi nào đó, Lăng gia sẽ không bao giờ đi quản chết sống của hắn."
Vân Phong và Khúc Lam Y vừa nghe xong trong lòng có chút rung động, Vân Phong cũng đã hiểu được vì sao Lăng Khiếu Vân lại có trạng thái này, trong lòng hắn đã có một cái hố đen. Liều mạng muốn tăng cấp bậc lên, cũng là muốn mình có thể cường hãn sớm một chút, có thể sớm rửa sạch danh hiệu phế vật trên người mình!
"Đã qua nhiều năm rồi, không ai biết Lăng Khiếu Vân còn sống hay đã chết, Lăng gia cũng không có ai quan tâm hắn, dù sao bọn họ ở Tây đại lục đã thành danh trở lại. Trừ bỏ một mình Lăng Khiếu Vân, những người khác trong Lăng gia đều có đặc thù hiểu biết về năng lực, Lăng Khiếu Vân biến mất cũng làm cho Lăng gia tự giác cho rằng, vết nhơ cũng đã biến mất."
"Khụ khụ!" Hạo Nguyệt điện chủ cắt ngang lời nói của Diêm Minh:"Vân Phong tiểu hữu, Lăng gia có năng lực đặc thù, bởi vì loại năng lực đặc thù này nên ở Tông lâm điện nó cũng tồn tại ở một hoàn cảnh đặc biệt, cho nên Vân Phong tiểu hữu vẫn nên ít qua lại với người nhà Lăng gia mới đúng. Quan trọng nhất là không nên tham gia vào những việc trong nhà của Lăng gia.
Vân Phong cười ha ha, nàng cũng không rảnh đi quan tâm chuyện nhà của Lăng gia, tuy có quen biết Lăng Khiếu Vân nhân, nhưng nhìn bộ dáng cố gắng học tập kia của hắn ở trường học Ma Tang, một mình hắn nhất định có năng lực tự đi giải quyết ân oán của mình, nàng cũng không có thời gian rảnh đi nhúng tay vào.
"Đã biết, đa tạ điện chủ nhắc nhở, ta cũng phải đi đây." Vân Phong chắp tay nhìn Hạo Nguyệt điện chủ, cũng nhìn mấy vị gia chủ đứng đầu kia nói cáo từ, xoay người rời đi. Hạo Nguyệt điện chủ cùng mấy gia chủ đứng đầu khác đều đứng yên tại chỗ nhìn theo, còn Diêm Minh thì lại đi theo Vân Phong hướng ra ngoài thành.
"Ta tiễn ngươi ra đến ngoài thành." Diêm Minh cười nhẹ, lên đến chức vị Điện tiền hộ pháp càng làm cả người hắn nhìn qua anh tuấn ngời ngời, khí chất độc đáo trước kia không phát ra bây giờ cũng bày ra toàn bộ, Khúc Lam Y đứng một bên tuy nhìn rất khó chịu, nhưng cũng chưa nói cái gì.
Đi tới cửa ngoài thành, Vân Phong dừng lại, Diêm Minh đứng phía đối diện, giống như định nói gì đó. Viêm Triệt đứng một bên chuyển động mắt liền kéo Khúc Lam Y qua một bên,"Ngươi làm cái gì? Buông ra!" Khúc Lam Y nhất thời tức giận gầm lên, Viêm Triệt không buông tay hắn mà kéo hắn qua một bên, trong lòng Diêm Minh cười cảm kích, Vân Phong cũng biết Diêm Minh có lời muốn nói.
"Vân Phong." Diêm Minh nhẹ nhàng kêu một tiếng. Ánh mắt Vân Phong nhìn về phía hắn, bình tĩnh, tự nhiên. Diêm Minh bỗng nhiên nở nụ cười, nhìn đôi mắt cô gái trong suốt như vậy, một chút cũng không mang theo cảm xúc dao động, Diêm Minh chợt cảm thấy mình đã thua, còn chưa kịp mở miệng thì cũng đã không có phần thắng.
"Ngươi cười cái gì? Có cái gì thì cứ nói." Vân Phong nhìn thấy Diêm Minh tự cố ép bản thân ngưng cười nhìn có chút buồn bực, về phương diện tình cảm này, Vân Phong vẫn là một cái khúc gỗ, Khúc Lam Y gõ cả nửa ngày mới mở cửa được cảm tình đang rối loạn của tiểu thư này, mà cánh cửa này có lẽ người khác muốn mở cũng mở không được.
"Không có gì." Diêm Minh lắc đầu, đem những gì muốn nói trong lời giấu hết toàn bộ,"Hạo Nguyệt điện chủ đưa ra ý hắn, muốn đem Nguyệt Hoa gả cho ta."
Vân Phong nhíu mày, nữ nhân bốc đồng điêu ngoa kia?"Ngươi nói như thế nào?"
Diêm Minh giật nhẹ khóe miệng,"Đứng từ nhiều phương diện, đây là lựa chọn tốt nhất đối với ta, cho dù ta không yêu thương nữ nhân đó, ta cũng phải cưới nàng."
Vân Phong nhẹ nhàng gật đầu, đúng là rất phù hợp với tình cách Diêm Minh:"Trước tiên ta nên nói một câu chúc mừng, có lẽ lần sau khi chúng ta gặp lại, ngươi cũng đã cưới vợ và sinh con." Vân Phong cười nhẹ, nụ cười này càng làm cho Diêm Minh cười đến chua sót, cô gái này, rốt cuộc muốn làm cho hắn phải đau lòng tới đâu mới cam tâm.
"Cảm ơn lời chúc phúc của ngươi." Diêm Minh chỉ nói được một câu như vậy, mới có thể làm dịu đi nội tâm đang đau thương của chính mình. Vân Phong cười, nhẹ nhàng vỗ bả vai Diêm Minh,"Còn nhớ rõ lời ta nói không, ngươi có thể lựa chọn con đường sau này cho mình, không cần phải bị ai lợi dụng, ngươi chính là ngươi."
Hai mắt Diêm Minh sáng ngời, Vân Phong thu tay lại,"Tốt lắm, bây giờ ta phải đi rồi."
Diêm Minh không nói nữa, nhìn chăm chú vào bóng dáng Vân Phong đang đi xa dần, bóng dáng mảnh khảnh của cô gái chậm rãi mờ dần khỏi tầm nhìn của hắn, cuối cùng biến mất không thấy.
Ngươi có thể lựa chọn con đường sau này cho mình, không cần phải bị ai lợi dụng, ngươi chính là ngươi.
Diêm Minh cười nhẹ một tiếng, con đường sau này, đúng là hắn có thể chính tự lựa chọn cho mình, những thứ hắn muốn so với bây giờ còn thiếu rất nhiều! Con ngươi đen lại một lần nữa nhìn về phía trước, nơi đó đã không còn bóng dáng cô gái đâu nữa, trong lòng Diêm Minh đột nhiên bốc lên một cỗ nhiệt lượng, thứ hắn muốn, rốt cuộc là gì? Là mấy thứ quyền lực và dục vọng hư vô mờ mịt, hay là bóng dáng đã sớm đi khuất kia?
Viêm Triệt nhìn thấy Vân Phong đi tới, đột nhiên buông Khúc Lam Y ra vẻ mặt nhiều chuyện chạy qua,"Tiểu tử kia nói cái gì với ngươi nói? Có phải nói ta thích ngươi gì gì đó không?"
Vân Phong không kiên nhẫn liếc nhìn Viêm Triệt một cái, một tên nam nhân làm sao có thể nhiều chuyện như vậy chứ?"Không có."
"Không có?! Làm sao có thể! Vừa nhìn đã biết tên tiểu tử kia......!" cả người Viêm Triệt đột nhiên bị một bàn tay hất bay qua một bên. Khúc Lam Y đen nửa bên mặt,"Con mẹ nó đồ ẻo lả, ngươi còn dám đụng vào bổn đại gia, bổn đại gia sẽ đem ngươi chặt thành tám khúc! Rốt cuộc ngươi muốn đi theo tới chừng nào thì cút? Lập tức cút cho bổn đại gia!"
Viêm Triệt ôm bụng ngồi xổm ở một bên cười, Khúc Lam Y và Vân Phong đều nhìn Viemy Triệt như một tên điên,"Những người truy kích ngươi chắc đã đi hết rồi, ngươi có thể rời đi được rồi." Vân Phong thản nhiên nói một câu, Viêm Triệt nhảy dựng lên, cười đến chảy cả nước mắt.
"Không đơn giản giống như ngươ nghĩ vậy! Ta cũng sẽ không để ngươi phải gặp phiền phức, ta cứ nghĩ phải trốn đi Tông Lâm điện, ở nơi đó có rất nhiều tên kì lạ, bọn họ cũng sẽ không dám dễ dàng động thủ, nếu chọc giận phải tôn đại phật thì thực không hay ho."
Vân Phong liếc mắt nhìn Viêm Triệt, hắn đúng là chưa gây ra phiền phức gì cho nàng, nhưng vẫn coi như là quả bom nổ chậm."Đến Tông Lâm điện thì cút xa khỏi bổn đại gia ra!" Khúc Lam Y đứng một bên gầm nhẹ một câu hắn thật sự không chịu được cái tên nhiều chuyện ẻo lả này!
"Được được được! Nhưng nói lại, tiểu tử kia thật sự không có nói cái gì cho ngươi?" Viêm Triệt vẫn không quên bản tính nhiều chuyện. Vân Phong lạnh lùng liếc hắn một cái,"Hắn nói, có khả năng hắn cùng con gái của Hạo Nguyệt điện chủ sẽ thành thân."
"Hả?!" Viêm Triệt cứ tưởng rằng sẽ nghe được một đoạn tình cảm gì đó, không nghĩ tới là cái này, trong lòng không khỏi đối với Diêm Minh khinh bỉ. Khúc Lam Y chỉ nở nụ cười,"Cái nữ nhân da mặt dày đó cũng chỉ có thể dựa vào phương thức này mới có thể gả ra ngoài."
Vân Phong cười nhẹ, Diêm Minh nếu thành thân với Nguyệt Hoa, có lẽ hắn sẽ đạt được hết những gì hắn muốn, còn nàng cũng sắp từ chỗ này đi tới một khu vực mới.
"Đi thôi." Vân Phong thấp giọng nói một câu, ôm lấy Yêu Yêu, thân mình bay lên trời cao, một thanh âm có lẫn tiếng thú rống vang lên, một tia màu đỏ và màu lục làm bạn bên cạnh Vân Phong, Nhục Cầu la lên vang vọng bầu trời,"Na na!"
Mắt Khúc Lam Y mang theo ý cười cũng bay lên, Viêm Triệt nhìn hai người nói đi là đi, lập tức cũng đuổi theo,"Ta nói nha, các ngươi đợi ta với, a!"
Tông Lâm điện, khu vực thần bí tràn đầy thị phi kia, Vân Phong ta sắp tới!
Truyện khác cùng thể loại
2383 chương
24 chương
3 chương
136 chương
111 chương