Thiên tài triệu hồi sư

Chương 278 : Chương 22.2

Chung Vũ Linh phát hiện biểu cảm hưng phấn của Vân Phong, không khỏi biến sắc! Nàng ta bị người khác nói là kẻ điên, nhưng nếu so với người trước mặt này, nàng ta càng giống người bình thường hơn! Dưới mức độ tiêu hao tinh thần lực như vậy, nàng lại càng lúc càng hưng phấn, ý chí chiến đầu ngày càng cao, Vân Phong không phải là kẻ điên thì là cái gì? Vốn dĩ Chung Vũ Linh còn cho rằng tinh thần lực của Vân Phong cũng không khác nàng ta bao nhiêu, dù sao bản thân nàng ta cũng không phải là nhân vật đơn giản, trong nhận thức của Chung Vũ Linh, những hậu bối của tứ đại gia tộc mới thật sự là tinh anh chân chính, mới là vương giả đời sau của Tây đại lục! Nhưng, Chung Vũ Linh đã lầm! "Đáng giận!" Chung Vũ Linh cắn môi, mồ hôi đang dần toát ra, cảm giác thấy thân thể ngày một suy yếu, Chung Vũ Linh cũng biết tự mình không thể sánh bằng Vân Phong, tinh thần lực mà bản thân vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo lại không thể đọ bằng nàng! Vân Phong đã nhận thấy tinh thần lực của Chung Vũ Linh đang dần yếu đi, so tinh thần lực với Chung Vũ Linh, tất nhiên Vân Phong cũng phải tiêu hao không ít, nhưng khác với nàng ta, cho dù tinh thần lực như biển trong cơ thể Vân Phong có tiêu hao nhiều đến đâu, cuối cùng vẫn hơn Chung Vũ Linh rất nhiều! "Xem ra, thắng bại đã phân!" Vân Phong cười ha ha một tiếng, tinh thần lực lại tuôn trào, lúc này đây, từng ngân xà lôi nguyên tố nhỏ lại mở miệng mà nuốt hết toàn bộ phong nguyên tố. "A!" Chung Vũ Linh hét lên một tiếng đầy thê thảm, bỗng chốc từng ngân xà bạch sắc nhanh chóng hợp lại với nhau, ngưng tụ thành một bạch cự long, ngửa mặt lên trời gầm một tiếng dài! "Đó là..." Người ở bên cạnh xem cuộc chiến cũng phải trừng mắt, đó là lôi nguyên tố! Từ khi nào mà lôi nguyên tố đã có thể ngưng tụ thành hình dáng này rồi! Đó là rồng sao? Chung Vũ Linh ôm ngực, tinh thần lực trong cơ thể bị tiêu hao đã khiến nàng ta vô cùng yếu ớt, ngay cả nói chuyện cũng rất khó khăn: "Đó là... Lôi nguyên tố... Nghĩ hoá sao?" Bên cạnh Vân Phong là một bạch cự long, tuy rằng cự long này chỉ có nửa người trên, nhưng hình thể khổng lồ cùng với dáng vẻ dữ tợn kia đã khiến lòng người hoảng sợ! "Lôi nguyên tố nghĩ hoá ra lại là rồng...!" Tiêu Tường thấy cảnh tượng này, trong lòng nhảy dựng lên, sắc mặt Tiêu Linh Vũ càng trở nên tái nhợt. Mặt của Tiết Hàn đã hoàn toàn chuyển thành màu đen, Âu Dương Hồng Vũ cau chặt mày, bọn họ chưa bao giờ thấy ma pháp sư sử dụng lôi hệ, tuy trong gia tộc hạng nhất cũng có ma pháp sư sử dụng hệ ma pháp này, nhưng... Lôi nguyên tố lại nghĩ hoá ra rồng, đây vẫn là lần đầu tiên gặp! Bạch cự long ngửa đầu lên trời rống to, đột nhiên cả người bay lên, cặp mắt trên đầu rồng kia cũng mở ra, bên trong long nhãn to lớn kia là một màu tím thuần khiết! Đừng nói là chạy, ngay cả chút sức lực để đi Chung Vũ Linh cũng đã không còn, chỉ có thể trơ mắt nhìn cự long xông về phía mình, đột nhiên lòng Chung Vũ Linh lại bắt đầu cảm thấy sợ hãi, mỗi lần chiến đấu đến mức lâm vào trạng thái điên cuồng, nàng ta sẽ không biết sợ là gì, mà bây giờ, Vân Phong trước mặt này lại khiến nàng ta cảm thấy vô cùng... Sợ hãi! Cả người Chung Vũ Linh ướt đẫm mồ hôi lạnh, liều mạng cố né khỏi, nhưng nàng ta lại phát hiện mình không thể nào trốn thoát! Tinh thần lực tiêu hao với một cường độ lớn đã là cực hạn với ma pháp sư như nàng ta! Tinh thần lực của Vân Phong cao hơn nàng ta, đây là chuyện nàng ta không thể đoán trước! Khi nàng ta đã hao hết tinh thần lực, không còn cách nào để cử động, Vân Phong lại vẫn có thể thực hiện ma pháp nghĩ hoá, cuối cùng thì tinh thần lực của nàng còn có điểm cuối hay không? Chết, lúc này, nàng ta sẽ chết! Trong đồng tử của Chung Vũ Linh chính là hình ảnh của bạch xà to lớn, cũng có chút sợ hãi phát ra từ sâu trong lòng! Bốn người đang xem trận chiến cũng có suy nghĩ như vậy, lúc này đây, Chung Vũ Linh sẽ chết! Tuy rằng biết chắc chắn Chung Vũ Linh sẽ chết, nhưng không ai có hành động gì, tất cả hoặc chỉ đứng một bên mà xem, hoặc là mong nàng ta có thể nhanh chết đi một chút! Thậm chí khoé môi Tiêu Tường còn có chút ý trào phúng, dường như hắn đang cười nhạo Chung Vũ Linh vì lúc trước đã không nghe theo lời của mình, kết quả lần này là do nàng ta gieo gió gặt bão, tự làm tự chịu. Tuy rằng hậu bối của mấy gia tộc đệ nhất thường hay ở cùng nhau, mặc dù cũng có qua lại nhưng quan hệ cũng không mấy thân thiết, thậm chí còn có phần nguội lạnh! Giống như bây giờ, thấy chết mà không cứu, không khác gì Tiêu Linh Vũ đã chạy trối chết lúc trước! Đột nhiên bạch long kia lại dừng trước mặt Chung Vũ Linh, y phục trên người nàng ta đã bị mồ hôi làm ướt sũng, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch, lúc sự đau đớn và cái chết mà nàng ta đã chuẩn bị đón nhận không hề đến, mở to mắt ra, bạch long kia đã biến mất, chỉ còn Vân Phong đang khoanh tay đứng trước mặt nàng ta. Chung Vũ Linh có chút kinh ngạc, bốn người đứng ngoài xem cũng vô cùng bất ngờ, nàng không giết Chung Vũ Linh! Chung Vũ Linh không hề nương tay với Vân Phong, tuy rằng vừa rồi không làm nàng bị thương, nhưng chiêu chiêu đều ra tay rất dứt khoát! Chung Vũ Linh ngồi phịch xuống đất, thở hổn hển từng hơi! Vân Phong nhìn Chung Vũ Linh, tiếp theo lại nhìn mấy người đang đứng ngoài xem kịch mà không hề có chút hành động nào: "Đúng là buồn cười." Bốn chữ được nói ra một cách vô cùng lạnh lùng từ trong miệng Vân Phong, sắc mặt mấy người ở đây đều biến đổi, Âu Dương Hồng Vũ không nhịn được mà nói: "Vân Phong, ngươi có ý gì?" Vân Phong cười ha ha, hạ xuống từ không trung, Chung Vũ Linh chật vật chống đỡ thân mình, má lại đỏ lên, nàng ta đã thua, thua một cách triệt để trên tay Vân Phong! "Không có gì!" Vân Phong vừa vung tay, đột nhiên vùng không gian được phong toả lại lay động dữ dội, cuối cùng cũng được mở ra! Nhìn thấy Vân Phong chỉ để lại câu nói này rồi xoay người rời đi, tuy Vân Phong không nói thẳng tên bọn họ, nhưng rõ ràng lời của nàng chính là nhằm tới tất cả mọi người, trong lòng bọn họ đều hiểu. "Đừng nghĩ rằng ngươi có chút bản lĩnh đó thì đã có thể vểnh đuôi lên trời!" Âu Dương Hồng Vũ nghiến răng nghiến lợi nói một câu: "Thực lực Chung Vũ Linh cũng chỉ như thế! Ngươi không giết nàng là muốn mọi người thấy ngươi rất có nghĩa khí sao? Ta thấy kẻ nực cười nhất chính là ngươi! Trên thế giới cá lớn nuốt cá bé này, ngươi không giết người khác, người bị giết sẽ chính là ngươi! Lần tranh cử này, ta sẽ để ngươi biết cái gì gọi là đấu tranh sinh tồn. Vân Phong nghe đến đó, đột nhiên dừng bước, hơi quay đầu, cười nhẹ với Âu Dương Hồng Vũ, đột nhiên nhiệt độ trong đôi mắt kia giảm xuống, hệt như những mũi khoan bằng băng mà đâm vào trên người Âu Dương Hồng Vũ! "Ngươi, ngươi, ánh mắt đó là sao?" Lòng Âu Dương Hồng Vũ run lên, Vân Phong cười ha ha, trong đáy mắt hoàn toàn là sự khinh thường. "Giết các ngươi, bẩn tay của ta!" "Cái gì!" "Vân Phong, đừng có làm càn!" Tiêu Tường nghe thấy câu nói đó, mặt cũng đỏ lên, Tiêu Linh Vũ tức giận hét lớn, tuy Âu Dương Hồng Vũ không nói gì, nhưng sắc mặt lại trở nên âm trầm, biểu cảm của Tiết Hàn cũng có chút đáng sợ, Chung Vũ Linh lại vô cùng xấu hổ. Những lời này như một thanh kiếm sắc bén, đâm thẳng vào lòng tự tôn của đám hậu bối đại gia tộc này, hoàn toàn giẫm nát bọn họ từ trên địa vị cao cao tại thượng xuống dưới chân! Trong mắt Vân Phong, cái gì là gia tộc hạng nhất, cái gì là vương giả của Tây đại lục, cái gì là thiên tài đồng lứa, Vân Phong nàng không hề quan tâm! "Ta thấy kẻ làm càn chính là các ngươi." Một giọng nói vang lên, mấy người ngẩng đầu, bất chợt lại thấy không gian xuất hiện chút dao động nhỏ, sau đó vài bóng dáng đã xuất hiện trên bầu trời! "Đó là...!" Mấy người đều hít một hơi! Đó là Hoả Vân Lang, tuấn mỹ nam nhân có đôi cánh sau lưng, một cô nương vốn đáng yêu nhưng hiện giờ lại đang mang một khuôn mặt vô cùng dữ tợn, còn có một nam nhân với sắc mặt như mây đen che trời, mai mắt hừng hực lửa. "Na na!" Một tiếng kêu đầy tức giận vang lên, một bóng dáng đã phóng về phía mấy người kia nhanh như chớp. Tiêu Tường giơ kiếm lên đỡ theo bản năng, vốn cho rằng chỉ là một ám khí hoặc là một thứ gì khác, cũng không thể ngờ, trong giây lát tiếp theo, trường kiếm trong tay đã bị gãy thành hai nửa! Đột nhiên Nhục Cầu há rộng miệng, răng nanh sắc bén đã cắn vào trường kiếm trong tay Tiêu Tương! Tiêu Tường hoàn toàn sững sờ, nhìn trường kiếm đã bị cắn nát trong tay đến xuất thần, biểu cảm hung ác lại xuất hiện trên mặt Nhục Cầu, há mồm thật lớn định cắn vào cổ Tiêu Tường, Vân Phong khẽ gọi một tiếng: "Nhục Cầu, hắn không đánh giá đâu!" Bỗng chốc biểu cảm của Nhục Cầu thay đổi, nhìn Tiêu Tường bằng một cặp mắt to đầy hung ác, vừa xoay người đã lủi đến trên vai Vân Phong, Khúc Lam Y mang vẻ mặt âm trầm mà nhìn mấy vết thương nhỏ nhặt trên người nàng, vung tay lên, quang nguyên tố ấm áp sáng ngời đã bao trùm lên người Vân Phong. "Đi thôi, kệ đi!" Vân Phong nhàn nhạt nói một câu rồi dẫn đầu rời đi, Khúc Lam Y nhìn mấy người này, nhất là Chung Vũ Linh, khoé môi chậm rãi nhếch lên, để lộ một nụ cười đầy tà khí: "Muốn thắng Vân Phong, chưa đến cấp bậc tôn giả thì đừng mơ!" Sắc mặt mấy người càng thối hơn, mấy ma thú cũng rời đi theo Vân Phong, Khúc Lam Y cũng đi theo nàng, chỉ còn lại vài hậu bối muốn dạy dỗ Vân Phong nhưng cuối cùng lại bị nàng dạy bảo lại. "Tiêu Tương, thứ đó là sắt vụn sao, chỉ một con ma thú như thế đã có thể cắn đứt rồi!" Chung Vũ Linh đã khôi phục được một chút sức lực, rất không cam lòng, nhịn không được mà cười rộ lên. Tiêu Tường nhìn trường kiếm đã bị gãy, sắc mặt vô cùng âm trầm: "Đây chính là vũ khí cấp bậc quân chủ!" Đồng tử của Chung Vũ Linh co rụt lại, Tiết Hàn và Âu Dương Hồng Vũ cũng như thế, vũ khí cấp bậc quân chủ lại bị... Cắn nát sao? "Đó là ma thú gì vậy? Còn nữa... Bên cạnh nành còn có ma pháp sư quang hệ! Hai ma thú bên người và tiểu cô nương kia cũng không đơn giản." Cuối cùng Tiết Hàn cũng mở miệng, giọng nói trầm thấp truyền vào tai mấy người, tất cả liếc nhìn nhau, trong mắt đều có chút xấu hổ! Bọn họ chính là hậu bối của tứ đại gia tộc của Hạo Nguyệt điện Tây đại lục đấy, từ nhỏ đã mang danh thiên tài, mà thực lực của bọn họ cũng không phụ cái danh này, tuổi còn trẻ như thế, thực lực đã vượt xa những người bình thường! Lúc nào bọn họ cũng cảm thấy hãnh diện cùng tự hào, gia tộc cũng luôn lấy bọn họ làm kiêu ngạo, nhưng hôm nay! Sự kiêu hãnh của bọn họ, sự tự tôn của bọn họ đã bị đã bị người giẫm nát, chà đạp dưới chân! Muốn thắng Vân Phong, không đến cấp bậc tôn giả thì đừng mơ! Câu nói cuối cùng của Khúc Lam Y không thể nghi ngờ là đã trờ thành một cái gai đâm sâu vào tim mấy người này, một khi đã đâm vào, lại không thể nhổ ra! Bọn họ cảm thấy mình đã đứng ở rất cao, nay lại phát hiện thiên ngoại vẫn là thiên! "Không thể thắng, không ai trong các ngươi có thể thắng được!" Chung Vũ Linh đứng thẳng lên, giọng điệu vẫn yếu ớt như cũ, lời vừa nói ra lại khiến mấy kẻ khác lạnh lùng cười: "Chung Vũ Linh, diệt sĩ khí của bản thân lại khiến kẻ khác chiếm được uy phong, ngươi đang sợ sao?" Âu Dương Hồng Vũ nói một câu đầy ẩn ý, Chung Vũ Linh chỉ khinh thường cười nói: "Ta sao? Từ trước tới nay ta đều tự làm việc của mình, chuyện này ta không muốn quan tâm nữa, các ngươi tự chơi với nhau đi." Chung Vũ Linh xoay người rời đi, nàng ta không thể đối chọi trực diện với Vân Phong, nữ tử này quá mạnh! Chung Vũ Linh đã rời đi, Tiết Hàn nói: "Tiết gia không muốn đối địch với bất cứ ai, cáo từ." Tiết Hàn xoay người rời đi, Tiêu Tường và Tiêu Linh Vũ cũng muốn đi, lúc này Âu Dương Hồng Vũ lại gầm lên một câu: "Thế nào, Tiêu gia cũng không muốn đếm xỉa đến sao?" Sắc mặt Tiêu Linh Vũ trắng bệch, Tiêu Tường cười một tiếng: "Ngươi cũng thấy đấy, nàng không phải phai là người dễ chọc, chuyện lệnh muội chết sẽ khiến người ta tiếc hận, nhưng lệnh muội gặp phải người như vậy, không muốn chết cũng khó." Đột nhiên Âu Dương Hồng Vũ siết chặt quyền, gân trên trán cũng đã nổi lên: "Nếu Âu Dương gia cần, Tiêu gia cũng sẽ tận lực." Tiêu Tường nói xong lời này đã mang theo Tiêu Linh Vũ rời đi, chỉ còn lại một mình Âu Dương Hồng Vũ, hai mắt nhìn chằm chằm vào nửa thanh trường kiếm trên mặt đất, giẫm mạnh lên trên! "Vân Phong! Đừng tưởng rằng chỉ có như vậy thì ta sẽ sợ ngươi! Nhất định Âu Dương gia sẽ không để ngươi sống tốt, nhất định sẽ không!"