Thiên tài triệu hồi sư
Chương 267 : Chương 18.2
"Ngươi tưởng rằng chỉ với một hoả cầu đó thì đã có thể giết ta rồi sao, Âu Dương San San, có phải ngươi xem thường ta quá rồi không?" Khoé môi Vân Phong mang theo ý cười, Lam Dực đứng cạnh Tiêu Linh Vũ, khuôn mặt tuấn tú hoàn toàn lạnh lẽo: "Nhân loại đê tiện, hai đánh một, không biết thẹn."
Tiêu Linh Vũ và Âu Dương San San bắt đầu hoang mang: "Bớt nói sàm đi!" Âu Dương San San gầm lên một tiếng, ma trượng trong tay chỉ về phía Vân Phong: "Đừng tưởng rằng ngươi là tam hệ thì giỏi, đừng tưởng rằng ngươi có ma thú phong hệ thì có thể thắng chúng ta!"
Âu Dương San San vuốt ve chiếc nhẫn khế ước màu đỏ trên ngón tay, lớn tiếng quát: "Ra ngoài!" Một luồng sáng đỏ hiện ra từ trong nhẫn khế ước. Âu Dương San San cảm thấy thật may mắn khi nàng ta vẫn chưa giải trừ khế ước với ma thú, nàng ta còn định giải trừ khế ước để trực tiếp khế ước Hoả Vân Lang kia, chẳng qua hiện tại ma thú này lại trở thành cọng cỏ cứu mạng của nàng ta.
Sau khi luồng sáng đỏ kia biến mất, một ma thú có hình thể vĩ đại xuất hiện bên người Âu Dương San San, đó là một sư tử to lớn với bộ lông đỏ, hình dạng rất giống ma thú được nghĩ hoá lúc vừa rồi. Hai mắt ma thú này như hai ngọn lửa đang cháy hừng hực không ngừng toả sáng!
Diễm Sư! Vân Phong vừa nhìn thấy ma thú này đã biết nó là gì. Diễm Sư, một chủng tộc khá mạnh trong các loại ma thú hoả hệ, có tính công kích cao nhất. So với Hoả Vân Lang, tính công kích của Diễm Sư mạnh hơn, nhưng tính tình của nó cũng thô bạo hơn rất nhiều!
"Grào!" Diễm Sư mở miệng gầm lên một tiếng đầy giận dữ, Âu Dương San San chỉ ma trượng trong tay về phía Vân Phong: "Giết nàng!". Đột nhiên mắt Diễm Sư loé lên, một giọng nói trầm thấp phát ra từ trong miệng nó: "Cuối cùng ngươi cũng cho ta một đối thủ khiến ta hưng phấn rồi!"
Vân Phong hơi căng thẳng, tầm mắt Diễm Sư khoá chặt nàng: "Nhân loại kia, ngươi khiến ta có một loại cảm giác hưng phấn trước đây chưa từng có, ta muốn xem thử bản lĩnh của ngươi là gì đấy!" Đột nhiên Diễm Sư vọt về phía trước, Vân Phong bay vút lên không trung, nhưng bất chợt trường kiếm của Tiêu Linh Vũ lại bổ tới vào lúc này.
Hay cho một chiêu đánh lén!
Trường kiếm của Tiêu Linh Vũ chưa kịp tiếp cận Vân Phong thì đã bị một luồng gió quét tới làm chệch hướng. Trước mắt Tiêu Linh Vũ trở nên mờ mịt, lúc tầm nhìn trở nên rõ ràng hơn, một cảm giác nguy hiểm lại xuất hiện.
Lam Dực mở rộng hai cánh, phong nguyên tố đã ngưng tụ thành hàng loạt mũi tên nhỏ! Mưa tên đầy trời, khiến Tiêu Linh Vũ không có cơ hội để tránh!
"Keng keng keng!" Trường kiếm trong tay Tiêu Linh Vũ biến ra rất nhiều tàn ảnh, ngăn cản toàn bộ những mũi tên được biến thành từ phong nguyên tố. Tuy Tiêu Linh Vũ không bị thương, nhưng hành động của hắn cũng đã bị hạn chế!
Lam Dực kèm Tiêu Linh Vũ, mà Vân Phong bên này vẫn là tình huống lấy ít địch nhiều như cũ. Công kích của Diễm Sư rất nhanh, cũng rất mạnh, hơn nữa với thứ sức lực kinh người đó, Vân Phong không thể nào nghênh chiến chính diện với nó. Âu Dương San San ở một bên thường xuyên dùng ma pháp công kích, khiến Vân Phong chỉ có thể tránh né mà không thể tấn công!
Hoả nguyên tố mãnh liệt tràn ngập xung quanh Vân Phong, nhiệt độ cao của nó đã khiến cho nhiệt độ cùng không khí ở vùng không gian này chậm rãi tăng lên. Người vẫn luôn đứng phía dưới xem trận chiến này không ngừng gật đầu, khen ngợi không ngớt lời với tiết mục đầy phấn khích này.
"Qủa nhiên Vân Phong này rất lợi hại, chẳng qua cũng không nghĩ tới nàng lại có sức mạnh của chiến sĩ, rất thú vị..." Viêm Triệt nhìn Vân Phong đối đầu với một người một thú, vô cùng vui vẻ: "Không biết cuối cùng nàng có thắng không, ta rất mong đợi đấy."
"Rầm!"
"Grào!"
Một tiếng gầm rú vang vọng, Diễm Sư tức giận gầm lên, bóng dáng Vân Phong không ngừng lướt qua không trung, Diễm Sư lần lượt vung móng vuốt tấn công nhưng chỉ trúng vào từng tàn ảnh của nàng, mà Âu Dương San San cũng không thể đánh trúng nàng dù chỉ một lần!
"Ngươi rất biết cách trốn đấy!" Âu Dương San San tức giận nhìn Vân Phong không ngừng chuyển động trong không trung. Nàng ta phải thừa nhận, cho dù hiện tại nàng ta là người chiếm ưu thế, cho dù bên cạnh nàng ta có một Diễm Sư vô cùng lợi hại, nhưng với Vân Phong, nàng ta vẫn không có cách đối phó!
"Đừng có trốn tránh như khỉ vậy! Đồ hèn nhà ngươi!" Âu Dương San San cười lạnh.
Vân Phong cười ha ha, tiếng cười vang khắp bầu trời: "Âu Dương San San, phép khích tướng không có tác dụng với ta đâu, ngươi vẫn nên tỉnh lại đi!"
Mặt Âu Dương San San đỏ lên, cắn môi: "Diễm Sư! Giải quyết nàng ta đi!"
Vân Phong tiếp tục tránh né không ngừng, nàng cũng biết cứ tiếp tục tránh thì không phải là cách, nàng cần cơ hội để phản kích, nàng cần cơ hội để tấn công!
“Nhân loại kia, ngươi chỉ biết tránh thôi sao?" Tiếng nói khàn khàn của Diễm Sư truyền đến, móng vuốt mang theo nguồn nhiệt cực nóng đánh về phía nàng. Mắt Vân Phong trầm xuống, vừa xoay người, mũi chân đạp vào một chố trong không trung, đột nhiên hoá thành một luồng sáng bay về phía bên cạnh. Diễm Sư mất kiên nhẫn rống lên, đứng tại chỗ không hề cử động, bất chợt ánh mắt như một ngọn lửa kia lại phát sáng!
Móng vuốt nóng rực quét vào trong không tủng, đột nhiên hoả nguyên tố lại bao bọc thân thể của nó, hai đốm lửa đang cháy trong mắt càng lúc càng lớn, đột nhiên Diễm Sư phóng lên, tốc độ lại nhanh gấp đôi lúc vừa rồi!
Vân Phong cảm nhận được tốc độ của con ma thú này đã tăng lên, một nguồn nhiệt nóng rực đánh tới từ phía sau, Diễm Sư đang đến gần nàng! Lòng Vân Phong trầm xuống, bất chợt lại xoay người, đối mặt với Diễm Sư!
Cặp mắt lửa kia sửng sờ, một chut hưng phấn lướt qua trong mắt, Diễm Sư cất cao giọng gầm lên, móng vuốt to lớn mang theo một ngọn lửa nóng bức đánh về phía Vân Phong. Vân Phong căng thẳng, đã trốn không được, vậy thì cứ đón lấy thôi!
"Rầm!"
Bàn tay Vân Phong đã đón trọn móng vuốt to lớn của Diễm Sư, trong thời gian ngắn và khoảng cách gần như vậy, nếu muốn sử dụng ma pháp cũng không đủ thời gian!
Nhiệt độ kinh khủng truyền tới từ móng vuốt của Diễm Sư, trong nháy mắt liền xâm nhập vào trong cơ thể Vân Phong, khiến cơ thể nàng dần có cảm giác như bị thiêu đốt. Diễm Sư hơi nheo mắt, tay Vân Phong đang bắt chặt móng vuốt của Diễm Sư, mà trên gương mặt kia lại có một nụ cười lạnh lùng!
"Vẫn còn cười được sao?" Gi ọng nói khàn khàn của Diễm Sư vang lên. Vân Phong cười ha ah, cảm giác đau đớn do bị thiêu đốt bên trong cơ thể lại tăng thêm, nhưng ý cười bên khoé môi vẫn không hề giảm: "Ta vẫn chưa thua, không phải sao?"
Diễm Sư sửng sốt, đột nhiên Âu Dương San San hét lên, một mũi tên lửa sáng ngời cũng bay tới: "Vân Phong, chết đi! Hoả tiễn!"
Vân Phong nhíu mày, chết tiệt!
"Grào!" Lại là một tiếng gầm đầy giận dữ, nhưng Diễm Sư lại mang vẻ mặt hoàn toàn kinh ngạc. Mũi tên đang đánh tới giữa đường lại bị một bóng dáng đánh bay, bóng đen kia trực tiếp bay về phía Vân Phong, móng vuốt sắc nhọn quét về phía Diễm Sư. Diễm Sư vội vàng tránh sang một bên, qiudoon nhìn ma thú xuất hiện bất thình lình này!
"Muốn đả thương chủ nhân của bổn đại gia thì phải bước qua xác ta trước!"
"Hoả Vân Lang!" Âu Dương San San nhìn chằm chằm vào bản thể mỹ lệ của Hoả Vân Lang, mắt sáng ngời, đó chính là Hoả Vân Lang mà nàng ta luôn khao khát, chính là nó!
"Sao lại tới đây?" Vân Phong nhíu mày, Tiểu Hoả gầm nhẹ một tiếng, móng vuốt sắc bén đã đánh về phía Diễm Sư, Diễm Sư cũng không cam chịu yếu thế mà nghênh đón, trong nháy mắt hai ma thú to lớn lại giao chiến với nhau, từng tiếng rống giận dữ vang lên không ngừng!
"Có người muốn làm hại chủ nhân, sao ta còn có thể đứng chờ được?" Tiểu Hoả gầm lên đầy tức giận, miệng sói hơi mở, một quả cầu lửa được phóng ra trong phút chỗ. Đột nhiên Diễm Sư nheo mắt, thân mình chợt loé, nhanh tróng tránh khỏi công kích của Tiểu Hoả.
Âu Dương San San nghe được lời Tiểu Hoả, mắt trừng lớn, chủ nhân sao?" Ma thú này gọi chủ nhân...! Chẳng lẽ... Vân Phong cười ha ah, trong lòng có cảm giác vui sướng không nói nên lời, tuy rằng có thể là do tác dụng của việc khế ước, nhưng trong lòng Vân Phong, bọn họ chính là những người bằng hữu mà Vân Phong có thể giao phó cả tính mạng của mình! Không ai vứt bỏ ai, không ai bỏ rơi người còn lại! Bọn họ luôn sát cánh bên nhau, bọn là là một thể!
Không phải là chủ nhân hay tôi tớ, mà chính là bằng hữu!
"Âu Dương San San!" Vân Phong thét lớn một tiếng, đột nhiên thân thể phá không mà đến. Âu Dương San San chật vật lui về phía sau, nhưng Vân Phong đã đến trước mặt nàng ta trong nháy mắt!
"Ngươi muốn làm gì?" Âu Dương San San hét lên, cả người run bần bật. Nhìn nữ tử mang theo ý cười nơi khoé môi trước mắt, đột nhiên nàng ta lại trở nên căng thẳng: "Ta nói cho ngươi biết! Ta là tiểu thư của gia tộc hạng nhất, Âu Dương gia! Nếu ngươi dám làm ta bị thương, Diêm gia sẽ không có được ngày lành!"
Vân Phong lại cười ha ha, Âu Dương San San bị tiếng cười này làm cho hoảng sợ: "Ngươi, ngươi cười, cười cái gì...!"
Tiếng cười của Vân Phong ngừng lại, trên gương mặt mỹ lệ ấy lại được phủ kín bởi sự lạnh lẽo!
"Trên đời này còn không có người mà Vân Phong ta không dám giết!" Vân Phong khẽ đưa tay về phía trước, lôi nguyên tố màu tím xuất hiện trong tay nàng, sắc mặt Âu Dương San San trắng bệch, đột nhiên hét lên chói tai: "Lôi nguyên tố! Ngươi lại là ngũ hệ!"
Lôi nguyên tố không ngừng chuyển động trong tay Vân Phong, hoá thành một trường xà màu bạc, đồng tử Âu Dương San San rụt lại: "Không, không, ngươi không thể...!"
"Xì!" Trong nháy mắt trường xà kia xông vào cơ thể Âu Dương San San, biểu cảm không cam lòng của nàng ta vẫn còn đọng lại trên mặt, sao nàng ta có thể... Sao nàng ta có thể giết mình? Nàng ta là... Là người của gia tộc hạng nhất đấy!
Âu Dương San San không cam lòng nhìn Vân Phong rồi ngã vật xuống đất, trước ngực bị lôi nguyên tố xuyên thủng thành một lỗ lớn, cả người giật giật vài cái, cuối cùng cũng không cử động được nữa.
"Ngươi giết Âu Dương San San thật sao?" Tiêu Linh Vũ đang đứng ở nơi xa đấu với Lam Dực thấy cảnh này, bất chợt lại hít sâu một hơi, Âu Dương San San chính là người của Âu Dương gia đấy, nàng ta biết rồi mà vẫn còn xuống tay được!
Trái tim Tiêu Linh Vũ rung lên, hắn phải rời khỏi nơi này! Hắn muốn chạy! Âu Dương San San đã chết trong tay nàng ta, hắn sẽ có kết cục khác sao? Sớm biết nàng là một người không dễ chọc như vậy, lúc trước cho dù Âu Dương San San nói gì hắn cũng sẽ không tham gia cùng nàng ta. Hơn nữa, hiện tại xem ra Hoả Vân Lang này chính là ma thú của Vân Phong, trong nháy mắt Tiêu Linh Vũ chỉ cảm thấy hắn và Âu Dương San San chỉ là hai kẻ sâu bỏ nhỏ bé đáng buồn cười trong thế gian!
Tiêu Linh Vũ không đánh nữa, lập tức nhanh chóng xoay người, tìm cơ hội mà chạy bán sống bán chết, tốc độ chạy trốn vô cùng nhanh khiến Lam Dực có chút kinh ngạc.
"Chủ nhân, hắn chạy rồi!" Lam Dực vừa định đuổi theo, Vân Phong lại lắc đầu. Âu Dương San San vừa chết, khế ước với Diễm Sư cũng đã được giải trừ, Diễm Sư liên tục rút lui khỏi thế công của Tiểu Hoả, cuối cùng thét lớn một tiếng: "Đừng đánh nữa! Người nọ đã chết rồi! Ta đầu hàng!"
Tiểu Hoả vừa dừng lại, Diễm Sư đã nhanh chóng quay đầu bỏ chạy,n tốc độ không kém Tiêu Linh Vũ là bao, trong nháy mắt đã không còn bóng dáng. Vân Phong nhìn thấy không khỏi cười lạnh. Âu Dương San San cũng là một kẻ đáng thương, lúc chết không có người nào dám báo thù, trái lại chỉ biết chạy trối chết.
Nhìn thi thể ngã xuống đất của Âu Dương San San, Vân Phong biết phiền phức của mình đã sắp tới rồi. Âu Dương gia, một trong năm gia tộc hạng nhất, lại là một triệu hồi như, nhất định thân phận của nàng ta không hề thấp. Âu Dương gia mà biết tin Âu Dương San San đã chết thì sẽ như thế nào, nhất định sẽ chĩa mũi giáo về phía Diêm gia, không, là chĩa về phía Vân Phong nàng.
Vân Phong nghĩ đến đây, bỗng nhiên cười, ý cười bên môi càng lúc càng lớn, khiến Viêm Triệt vẫn luôn ẩn thân ở một bên phải kinh ngạc: "Đã như vậy rồi mà còn có thể cười sao?" Viêm Triệt nhìn Vân Phong đang đứng trong không trung mà cười to: "Nàng ấy không phải là quái thai chứ?"
Vân Phong đứng trong không trung, mắt nhìn về phía tường thành cao lớn nơi xa. Đường đi của nàng, nhất định sẽ phải bị phủ kín bởi rất nhiều chông gai, cũng nhất định sẽ có rất nhiều người mong đợi nàng sẽ rời khỏi thế giới này thật sớm. Nhưng, chỉ như vậy là sẽ có thể khiến nàng chùn bước sao?
Không!
Vân Phong cười ha ha, hít một hơi thật sâu, đột nhiên vận khí mà hét lớn về phía thành Thương Lan: "Kẻ cản ta, chết!" Tiếng hét như hùng ưng, cắt qua mây đen dày đặc, vang xa đến tận chân trời!
Truyện khác cùng thể loại
2383 chương
24 chương
3 chương
136 chương
111 chương