Thiên tài triệu hồi sư

Chương 195 : Chương 55.2:

Sắc mặt của Mục Thanh thoáng qua nét hồng, không nói gì mà chỉ sang đứng một bên. Giờ phút này Tiêu Tiểu rõ ràng mang theo tâm tình vui sướng khi người khác gặp hoạ, Mục Thanh khinh thường hừ một tiếng: "Đừng cười ta, người cũng sẽ có kết quả như vậy thôi." Tiêu Tiêu cười hì hì, đặt tay lên trên mặt cửa: "Vậy nếu ngươi không ngại thi cứ ở đây mà xem kết quả của ta chứ, thế nào?" Sắc mặt Mục Thanh trầm xuống, Tiêu Tiêu không đợi hắn trả lời liền đi vào rồi đóng cửa lại. Vân Phong đứng ở kia có vẻ đăm chiêu mà nhìn chằm chằm vào căn nhà trước mặt này, theo như lời bọn hắn nói thì rốt cuộc là cái gì? Bên trong này có chứa thứ gì đó sao? Sau khi Tiêu Tiêu đi vào, Mục Thanh lại thật sự chờ ở chỗ này, thân thể vẫn yếu đuối như trước, tựa hồ chỉ cần gió thổi qua sẽ ngã. Lúc này đều không nói gì, Khúc Lam Y và Ngao Kim nhìn Mục Thanh, trong đầu cũng một mực suy nghĩ không biết trong căn nhà này có thứ quỷ quái gì. "Vân Phong, ngươi không vào sao?" Mộc Anh Hoa theo ở phía sau đột nhiên tiến lên nói một câu. Tầm mắt của Mục Thanh quét sang, Vân Phong không nói gì. Mộc Anh Hoa có chút vội vàng lại nói một câu: "Nếu thứ gì tốt bị nàng chiếm được, vậy chẳng phải là đã thiệt thòi rồi sao?" Mày của Khúc Lam Y và Ngao Kim nhíu lại, quả nhiên đã đạt tới cảnh giới tâm trí không bình thường rồi. Vân Phong cười cười: "Có thể đạt đươc hay không cũng phải nhìn vào duyên phận, nấu Tiêu Tiêu có thể đoạt được, đó cũng là vẫn may của nàng." Mộc Anh Hoa còn muốn há mồm nói cái gì, lại nhận được ánh mắt ngậm miệng của Ngao Kim, vô cùng không cam lòng mà liếc mắt nhìn căn nhà nhỏ kia một cái. Mộc Anh Hoa nói thầm trong lòng, hắn phải quản nhiều như vậy để làm cái gì, tất nhiên là phải xông vào đoạt lấy thứ tốt kia mới đúng. Mục Thanh có vẻ đăm chiêu nhìn Vân Phong nói: "Cảnh giới của ngươi lại rất cao." Vân Phong cười nói: "Điều đó không có quan hệ gì với cảnh giới, chỉ là ý nghĩ của bản thân mà thôi." "Chỉ mong là theo như lời của ngươi, nàng có may mắn kia." Mục Thanh hơi chút khinh thường nói một câu, trong giọng nói mang theo sự châm chọc tột cùng. Hắn tin rằng chắc chắn Tiêu Tiêu cũng sẽ không chiếm được, nữ nhân kia đã trêu chọc hắn lúc trước, chờ đến lúc nàng ra ngoài đương nhiên cũng không thể để nàng ta dễ chịu. Lại đợi một lúc lâu, cửa lại bị người đẩy ra, Tiêu Tiêu mang theo vẻ mặt đen đám đi ra ngoài, rõ ràng không có bất kỳ thu hoạch gì. Mục Thanh thấy thì cười lạnh lên tiếng: "Thế nào, ngươi không thành công à?" Tiêu Tiêu mang vẻ mặt không tốt nhìn Mục Thanh, biết hắn có ý trêu chọc mình: "Ngươi cũng không thành công, ta cũng không thành công thì có sao." Sắc mặt Mục Thanh càng lạnh hơn: "Nếu biết bản thân mình không có khả năng kia, cũng đừng đi châm chọc người khác, còn không phải là không biết tự lượng sức mình!" Sắc mặt Tiêu Tiêu đỏ lên: "Mục Thanh! Không nói lời ác độc có phải ngươi sẽ không được dễ chịu có phải hay không?" Mục Thanh lạnh lùng quay đầu cũng không để ý đến nàng. Tiêu Tiêu hơi đỏ mặt nhìn Vân Phong: "Ngươi có vào hay không?" Vân Phong cười cười, tuy không biết bên trong căn nhà này có cái gì, bất quá nàng tất nhiên sẽ không bỏ qua, có thể đi vào đương nhiên là phải vào, nói không chừng thứ bọn hắn muốn cũng là thứ mình cần. Vân Phong gật gật đầu, Tiêu Tiêu mở miệng: "Ngươi phải vào một mình, ma thú của ngươi cũng không thể mang vào, nếu thế thì người bên trong sẽ tức giận."lequydon Chân mày của Vân Phong khẽ nhướng lên, người bên trong sẽ tức giận? Thì ra bên trong căn nhà này có người sao. Mục Thanh ở một bên lại lạnh giọng mở miệng: "Sao ngươi lại nói nhiều lời thừa như vậy?" Khoé miệng của Vân Phong nhếch lên: ""Đa tạ Tiêu Tiêu đã nhắc nhở." Nói xong liền bước lên bậc thang mà tiến vào. Mộc Anh Hoa vừa thấy, cũng bước nhanh muốn theo vào. Ngao Kim vừa thấy không khỏi gầm lên: "Ngươi định làm cái gì?" Mộc Anh Hoa cười cười: "Nhiều người chắc cũng không có gì... Ta không mở lời, cũng không có quan hệ chứ?" Qủa thật da mặt của con người này đã dày đến mức không còn rõ được giá trị của con người mình mà đòi đi giúp đỡ. Mấy câu nói dõng dạc của Mộc Anh Hoa thiếu chút nữa đã khiến cho Ngao Kim phun ra máu, lại có nhân loại vô liêm sỉ tới mức này! Vân Phong thờ ơ quay đầu liếc mắt nhìn Mộc Anh Hoa một cái: "Ngươi có thể tránh sang một bên được không?" Mộc Anh Hoa bị cái nhìn chăm chú của Vân Phong làm cho có chút sợ hãi, cũng không còn dám mặt dày mày dạn mà theo vào, đành phải lúng ta lúng túng mà trở về. Lúc này Vân Phong mới đẩy cửa đi vào, Tiêu Tiêu và Mục Thanh đều thấp giọng nói thầm: "Da mặt dủ dày." Cũng không biết Mộc Anh Hoa có nghe thấy hay không mà vẫn làm bộ như không nghe thấy, cả người hắn đứng ở bên ngoài, mang vẻ mặt lo lắng trùng trùng: "Vân Phong không có việc gì chứ?" Hỏi một câu như vậy, nhưng căn bản không có người trả lời hắn, Vân Phong mà có chuyện quá kì quái rồi. "Ai, ngươi nói Vân Phong có thể thành công hay không?" Tiêu Tiêu thấp giọng hỏi một câu. Mục Thanh nhíu mày, trầm tư một lúc mới mở miệng: "Không thể nói chính xác được, tính tình của lão gia hoả kia rất khó đoán, tính khí khi thì dễ chịu , có khi lại giữ tợn như một con cọp." Sắc mặt của Tiêu Tiêu có chút xấu hổ, tình huống khi đó của nàng cũng không phải là dữ tợn như Mục Thanh. Tiêu Tiêu không nói nữa, nàng và Mục Thanh không đi, hai người cũng rất muốn biết kết quả khi Vân Phong ra ngoài là cái gì. Vân Phong vừa đẩy cửa đi vào trong nhà, cửa sau lưng lại tự khép lại. Theo bản năng Vân Phong cho rằng bản thân mình không thể mở cánh cửa này ra, trước mắt là khung cảnh tối đen, giống như trong căn phòng nhỏ này là một không gian khác, một tia sáng đều không có. "Lại có một người tới sao?" Một giọng nói vang lên từ nơi nào đó trong bóng tối. Vân Phong lẳng lặng đứng ở nơi đó, rõ ràng có thể cảm nhận được một ánh mắt đang không ngừng đánh giá trên người mình, tựa như một tia sáng, dường như có thể nhìn thấu đáy lòng nàng. Vân Phong không mở miệng nói chuyện, cứ yên lặng mà đứng như vậy, để mặc cho tầm mắt này đánh giá mình mấy lần. dfienddn lieqiudoon Sau đó, giọng nói kia lại vang lên lần nữa: "Ngươi lại không giống với những kẻ khác, tiểu nha đầu, báo tên của ngươi trước đi." Con ngươi đen của Vân Phong nhìn bốn phía tối đen như mực, nhẹ nhàng mở miệng: "Vân Phong." Đột nhiên, bóng tối biến mất trong nháy mắt. Sau khi Vân Phong báo tên, mảnh không gian hắc ám này đột nhiên được thu hồi hoàn toàn, vô cùng quai dị, tất cả mọi thứ trong phòng cũng bắt đầu hiện lên. Một cái bàn rộng rãi, trên mặt bàn có rất nhiều giấy tờ và công cụ tán loạn bừa bãi, còn có những trang giấy bị vò thành một cục, Tóm lại căn phòng này đạp vào mắt khiến người ta có cảm giác vô cùng bừa bộn, khá hỗn loạn. Ở bên cạnh có một cái ghế dựa lớn, có một lão nhân đang ngồi trên ghế dựa, thân ngồi trong một đống gấy lộn, ánh mắt đang nhìn chuyên chú vào bản vẽ trong tay mình, đã vẽ thứ gì đấy. Vân Phong sững sờ trong chốc lát, sau đó lại điều chỉnh tốt tâm tình của mình, nhìn toàn bộ trước mắt, còn có lão nhân này, người nói chuyện vừa rồi chính là ông ta đi. Vân Phong không mở miệng trước, lại yên lặng đứng ở đó, lão nhân tựa như không phát hiện ra Vân Phong, lại cứ bận bịu với chuyện trong tay, trên sống mũi của lão nhân là một cặp kính gọng vàng mảnh, cặp mắt cũng chưa từng liếc sang Vân Phong một cái. Thời gian chậm rãi trôi, Vân Phong không biết mình đã đứng bao lâu, cũng không biết sẽ còn phải đứng bao lâu, nhưng nàng vẫn không hề biểu hiện ra bất kỳ một sự nôn nóng hay không kiên nhẫn nào, cứ yên lặng mà đứng, con ngươi đen nhìn động tác trên tay lão nhân, cũng không nói nhiều, Cứ chờ đợi như vậy, lão nhân đột nhiên dừng việc trong tay, chậm rãi ngẩng mặt lên, nhìn lướt qua Vân Phong, lại cúi đầu, vừa tiếp tục vẽ lại vừa mở miệng nói: "Tính nhẫn nại không tệ." Vân Phong cười cười, có trời mới biết nàng đứng ở chỗ này khó chịu đến đâu, không gian bên trong căn nhà này không giống với bên ngoài, theo thời gian trôi qua, áp lực cũng sẽ tăng lên gấp bội! Nếu không phải nàng đã tấn chức đến cấp bậc quân chủ, chỉ sợ rằng đã chịu không nổi rồi. Lão nhân tiếp tục coi thường sự tồn tại của Vân Phong, chuyên tâm vào công việc của mình, mà Vân Phong cũng lại tiếp tục lẳng lặng đứng ở nơi đó. Cảm nhận được thời gian càng trôi qua áp lực càng ngày càng lớn, trên trán Vân Phong lặng lẽ toát ra một giọt mồ hôi, Vân Phong đột nhiên nắm chặt lòng bàn tay, lại kiên trì một chút, lại kiên trì một chút nữa! Thời gian một giây ở đây cũng bị kéo dài đến vô hạn, Vân Phong có cảm giác tựa hồ như đã qua vài ngày, mà lão nhân trước mặt này vẫn đang làm chuyện của mình, chưa từng mở miệng nói một câu. Cuối cùng, không biết đã qua thêm bao lâu, đến khi cả người Vân Phong đã đầy mồ hôi, lão nhân mới dừng công việc trong tay, cầm lấy tờ giấy mà ông ta mới vẽ xong đến trước mặt, hài lòng đánh giá vài lần: "Không tệ, cuối cùng cũng hoàn thành rồi." Theo một câu nói của lão nhân, Vân Phong có thể cảm giác được áp lực đã biến mất trong nháy mắt, cả người xụi lơ suýt chút nữa đã ngã ngồi xuống đất, may mà Vân Phong ổn định lại bước chân mới có thể vững vàng đứng ở nơi đó. Ánh mắt của lão nhân quét qua đây, tay nâng gọng mắt kính màu vàng trên sống mũi, một đôi mắt thâm trầm nhìn về phía Vân Phong: "Thứ ta muốn đưa cho ngươi đã làm xong, muốn hay không muốn?" Tay lão nhân huơ huơ tờ giấy kia, mắt Vân Phong khẽ nheo lại. "Chậc chậc, thứ này hai kẻ bên ngoài kia có cầu cũng không được, ta lại phá lệ cho ngươi." Lão nhân vung tay lên, trang giấy kia lại nhẹ nhàng rơi vào trên tay Vân Phong, có cảm giác rất dày, đây là giấy da trâu tốt nhất. Mắt Vân Phong lướt qua thứ được vẽ trên giáy da trâu, con ngươi đen trừng lớn ngay lập tức. Góc phía trên của giấy da trâu có bốn chữ to được viết rõ ràng: Di tích Vạn Thần. Tờ giấy này lại là bản đồ của di tích Vạn Thần! Vân Phong kinh ngạc nhìn lại. Lão nhân cười ha ha: "Thế nào? Thứ này không tệ chứ?". "Vâng, thứ này không tệ, chẳng qua là thật hay giả thì vẫn là chuyện khác..." Vân Phong ngẩng đầu, nhẹ giọng cười với lão nhân: "Nhận được sự để mắt của tiền bối đến Vân Phong, không biết tiền bối muốn Vân Phong lấy cái gì ra để trao đổi?" Trong thiên hạ không có bữa cơm nào là miễn phí, Vân Phong đạo lý này. Tính cách của lão nhân trước mặt tựa hồ có chút cổ quái, tất nhiên là phải lấy ra vài thứ mới có thể lấy được tấm bản đồ này rồi. Vừa rồi lúc xem bản đồ Vân Phong cũng phát hiện ra một chuyện khó hiểu, dù thế nào nàng vẫn không nhớ được bất kì một nét vẽ nào trên tấm bản đồ này. Tựa hồ như có ma lực, rõ ràng trí nhớ gì đó ở trong đầu, giây sau liền biến thành trống rỗng, tấm bản đồ này không thể được ghi nhớ. Lão nhân vô cùng hài lòng với sự chủ động của Vân Phong, khẽ gật đầu một cái, đôi mắt lại bắt đầu đánh giá, tiếp theo đáy mắt kia lại thoáng qua một luồng sáng: "Lấy nhẫn khế ước của ngươi ra đổi, thế nào?" Con ngươi đen của Vân Phong nhíu lại, lão nhân trước mặt này lại muốn nhẫn khế ước của nàng, xem ra cũng không phải là kẻ hiền lành gì. Vân Phong nhếch môi cười: "Nếu đã biết vãn bối là triệu hồi sư, tất nhiên tiền bối cũng sẽ hiểu rõ tầm quan trọng của nhẫn khế ước đối với triệu hồi sư. Tiền bối cho rằng giữa một tấm bản đồ không biết thật hay giả và nhẫn khế ước, ta sẽ chọn cái nào. Lão nhân bỗng nhiên nở nụ cười: "Tấm bản đồ này nếu ngươi tin là thật thì thật, ngươi tin là giả thì là giả. Trong di tích Vạn Thần có không ít thứ tốt, bớt đi một cái nhẫn khế ước cũng sẽ không thiệt thòi đến mức nào. Cơ hội chỉ có một lần, bỏ qua sẽ không còn nữa." Vân Phong nheo mắt lại, tay lão nhân vừa động, tấm bản đồ trên tay Vân Phong lại trở về trong tay lão nhân: "Tiền bối, nhẫn khế ước không phải là thứ có thể chiếm giữ." Lão nhân cười ha ha: "Những thứ này ngươi vẫn không cần quan tâm, đổi, hay không đổi?" di@en*dyan(lee^qu.donnn) Vân Phong lẳng lặng đứng ở nơi đó, bản đồ của di tích Vạn Thần quả thật rất quan trọng, nếu có thể đạt được tấm bản đồ kia với việc thăm dò chẳng khác nào hổ thêm cánh. Lão nhân này cũng không giống kẻ lừa gạt, chỉ bằng vài cái vung tay kia thì bản đồ này cũng là thật! Nhưng cái giá lớn phải trả là nhẫn khế ước. Bỗng nhiên Vân Phong nở nụ cười, Vân Phong nàng có thể không cần tiền tài, có thể không cần quyền thế, thứ duy nhất không thể không cần là người nhà và bằng hữu! Tuy nói Tiểu Hoả và Lam Dực là ma thú khế ước của nàng, nhưng trong lòng Vân Phong bọn hắn lại là bằng hữu! Một người có thể bán đứng bằng hữu, cho dù có thể chiếm được bản đồ này, cũng sẽ không có được bất cứ thứ gì! "Cáo từ." Vân Phong chỉ nói hai chữ liền muốn xoay người rời đi. Lão nhân nghe nói như thế bỗng nhiên cười ha ha: "Chỉ như vậy mà đã muốn đi rồi sao? Ngươi đã không cho, ta đây liền cướp là được rồi!"