Thiên Tài Cuồng Phi
Chương 46
Trong sân yên tĩnh không một bóng người, mà giọng nói kia phát ra từ bên trong gian phòng nhỏ.
Mùi khét nhàn nhạt từ trong khe cửa bay ra, tràn ngập khắp khoảng sân nhỏ, Nam Cung thần cũng không nghĩ nhiều đẩy cửa vào liền nhìn thấy một gương mặt đen như than.
Bên cạnh lò luyện đan xanh xanh đen đen là hàng loạt thảo dược nằm loạn xạ trên bàn, vô số bột phấn màu đen còn bám dính bên trên, còn có mùi dược liệu thoang thoảng, nghiễm nhiên là do thất bại mà có.
Trước mặt còn có một lão giả đầu tóc rối tung như vừa mới leo từ trong đống than ra, màu áo trắng ban đầu cũng mất đi sắc thái vốn có, cái mặt mo dính đầy bột đen, so với tên ăn mày còn đen hơn. Nhìn thấy bộ dạng lão giả như vậy, Nam Cung Thần cũng sợ hết hồn.
Chu Tước cất bước vào sau, lông mày ngả ngớn, đôi mắt hoả hồng đựng đầy khinh thường.
“Nam Cung Thần, đây là chuyện gì?” Lão giả nhìn Nam Cung Thần, vô cùng tức giận: “Ta sớm đã phân phó trong lúc ta nghiên cứu đan dược không ai được quấy rầy ta, chẳng lẽ ngươi không biết những đan dược này quý giá như thế nào đối với huyền giả sao? Nếu như thành công, có thể tăng được năm năm huyền khí, vì đan dược này, ta mất ăn mất ngủ năm năm suýt chút nữa thành công rồi, nhưng lại bị phá hỏng giữa đường, ngươi dám nói những người này không phải do ngươi mang đến?”
“Thiên Huyền đại sư, Nhược Ly nàng ấy cũng không cố ý quấy rầy ngài.” Nam Cung Thần lôi kéo ống tay Dạ Nhược Ly, đứng chắn trước mặt nàng, khuôn mặt tuấn mỹ không có chút nụ cười, giữa lông mày lộ ra khí tức trang trọng nghiêm túc, giống như một người khác: “Huống chi nàng ấy là do ta đưa đến đây, còn là nghĩa muội của ta, nếu như làm sai chuyện gì cũng là trách nhiệm của ta, ta nguyện ý chịu phạt thay nàng ấy.”
“Ai.” Thiên Huyền đại sư thở dài một tiếng, trên khuôn mặt già nua dần dần bình tĩnh trở lại: “Tên tiểu tử này, nếu ta phạt ngươi thì lão già có mấy phần nể trọng ta kia nhất định sẽ tìm ta liều mạng, được rồi, xem như nể mặt Thần tiểu tử ta không so đo với ngươi, nhưng không có lần sau đâu, các ngươi mau rời khỏi đây đi.”
“Đa tạ Thiên Huyền đại sư.” Nam Cung Thần thở nhẹ một hơi, quay người lại khôi phục lại dáng vẻ tươi cười: “Nhược Ly muội muội, chúng ta vẫn là không nên quấy rầy Thiên Huyền đại sư, đi thôi!”
Dạ Nhược Ly nhìn Nam Cung Thần rồi cười cười, vượt qua hắn đi đến trước mặt Thiên Huyền đại sư, vươn tay cầm qua phương pháp liệu đan để trên bàn.
Nam Cung Thần hơi sững sờ, ánh mắt liếc thấy lửa giận trên đầu Thiên Huyền đại sư, trầm mặc một lát rồi đứng yên nhìn Dạ Nhược Ly. Trong suy nghĩ của hắn, Dạ Nhược Ly không phải người lỗ mãng, nàng làm như vậy nhất định là có lý do của nàng…
Thế nhưng Thiên Huyền đại sư lại không biết Dạ Nhược Ly, trong thâm tâm hắn thiếu nữ này thật to gan lớn mật, hắn nể mặt Thần tiểu tử mới bỏ qua cho nàng một lần, ai ngờ nàng không cảm kích mà còn khiêu khích lòng tôn nghiêm của hắn, với tính cách như lửa hắn làm sao có thể nhịn được?
“Ngươi đang làm gì vậy? Ngươi có thể hiểu được phương pháp luyện đan của ta sao? Không tránh quá tự cao tự đại rồi đấy, ta mất năm năm mới hoàn thành được phương pháp này, há lại để một tiểu nha đầu như ngươi hiểu được sao? Còn không mau trả lại cho ta!”
Thiên Huyền đại sư hừ lạnh một tiếng, vươn tay, cao ngạo hất cằm, một bộ dạng không ai sánh kịp.
Liếc nhìn Thiên Huyền đại sư, bàn tay nắm chặt thành quyền phát ra ánh lửa muốn đốt cháy phương pháp liệu đan kia, lại nhìn qua Dạ Nhược Ly lông mày dãn ra, hoả diễm cũng tiêu tán.
Thấy Dạ Nhược Ly không phản ứng lại, Thiên Huyền đại sư nổi giận lôi đình: “Xú nha đầu, ngươi có nghe lời ta nói không thế?”
“BA~”
Dạ Nhược Ly đem phương pháp luyện đan ném trước mặt Thiên Huyền đại sư, nhìn thấy phương pháp bay tới, Thiên Huyền đại sư cả kinh, vội vàng đón lấy, đem giấu vào ngực tựa như báu vật, phải biết đây là công sức năm năm trời của hắn, nếu bị hư hại chỗ nào hắn sẽ thất bại trong gang tấc.
“Một phương pháp đơn giản như vậy mà phải mất đến năm năm, ngươi tự nhận mình là Luyện Đan sư thật sự không thấy xấu hổ sao?” Khoé môi cong lên, Dạ Nhược Ly cười lạnh, ở kiếp trước nàng cũng dựa vào thực lực bản thân mà tạo ra vô số phương pháp luyện đan, chỉ là nàng quên rằng không phải ai cũng có thể so sánh với nàng.
“Phương pháp đơn giản?” Thiên Huyền đại sư trừng lớn hai mắt, mở tờ giấy tuyên thành rồi chỉ vào nét chữ dày đặc bên trong, nói: “Ngươi dám nói đây là phương pháp luyện đan đơn giản? Ngươi nhìn kĩ lại đi, rõ ràng phức tạp thế này ngươi lại nói là đơn giản? Ta đã bỏ ra năm năm để nguyên cứu đấy, cho dù là hai gia tộc lớn Bắc Sơn chi ảnh hay Nam Sơn chi hoả cũng không có phương pháp này đâu, nếu như có thể thành công sẽ chấn động thiên hạ đến cỡ nào, tiểu nha đầu, nếu đã không hiểu gì về luyện đan thì đừng nói lung tung, phương pháp luyện đan này ngươi xem không hiểu được đâu.”
Nhìn lướt qua phương pháp trong tay Thiên Huyền đại sư, Dạ Nhược Ly nhàn nhạt nói: “Diệp tử khước(*) tính hàn có hiệu quả chế ngự, nếu có trong phương pháp đó quả thật có thể trung hoà, nhưng ngươi lại không để ý đến bản chất của huyền khí, muốn cho huyền giả tăng huyền khí thậm chí đột phá thì cần lực lượng cuồng bạo tác dụng vào, nếu cho Diệp tử khước vào sẽ khiến lực lượng cuồng bạo giảm xuống cho nên ngươi mới thất bại không hề liên quan đến nhân tố bên ngoài tác động vào, nếu ta là ngươi ta sẽ tìm hiểu nguyên nhân sai ở chỗ nào mà không phải đổ lỗi cho sự thất bại này!”
(*) Diệp tử khước: tên dược liệu gọi là Băng lá tím (chẳng hiểu @@)
Dạ Nhược Ly không hề khách khí chỉ trích, mặt của Thiên Huyền đại sư đỏ lên, hơi xấu hổ nói: “Nếu như không có Diệp tử khước lực lượng cuồng bạo quá mạnh mẽ, có rất ít người chịu được, ta không muốn thứ ta nguyên cứu ra lại đi hại người khác, nên mới tìm ra phương pháp giảm bớt nguy hiểm.”
“Tại sao lại muốn giảm bớt lực lượng cuồng bạo?” Dạ Nhược Ly khó hiểu nhìn Thiên Huyền đại sư, nói: “Chẳng lẽ ngươi không biết thêm Ôn Linh quả vào cùng với 6 Lăng thảo có thể khiến cho lực lượng cuồng bạo ôn hoà lại? Ta thật sự không hiểu tại sao ngươi lại giảm đi, thực lực cuồng bảo phải càng nhiều càng tốt.”
Thiên Huyền đại sư sững sờ, hắn chỉ nghĩ đến việc giảm bớt dược tính cuồng bạo lại không nghĩ tới việc chuyển cuồng bạo sang ôn hoà, đừng nói đến hắn cho dù cả đại lục cũng không ai nghĩ ra phương pháp này.
Bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì đó, Thiên Huyền đại sư kinh ngạc ngẩng đầu: “Đợi một chút, ngươi vừa nói phương pháp đan dược này là Huyền khí đan? Ta còn chưa đặt tên sao ngươi lại biết tên hay như vậy?”
Dạ Nhược Ly nhàn nhạt cười, kiếp trước khi nàng học luyện chế đan dược lần đầu tiên chính là Huyền khí đan, vừa rồi mới bước vào sân nàng đã ngửi thấy bên trong có vài dược liệu cần thiết cho việc luyện chế Huyền khí đan. Không nghĩ tới xuyên không đến ngàn năm trước nàng lại có thể nhìn thấy quá trình tạo ra Huyền khí đan, đây đúng là một bước tiến dài.
Lấy trong nhẫn Huyền Linh ra Ôn Linh quả và 6 Lăng thảo, Dạ Nhược Ly chậm rãi đến chỗ Đan Đình, nhìn thấy hành động của Dạ Nhược Ly, Thiên Huyền đại sư vốn đã giật mình nay lấy lại tinh thần mở miệng: “Đợi một chút, ta thừa nhận ngươi nói có lý nhưng đan dược này không dễ dàng luyện chế ra được, vạn nhất có chuyện gì ta cũng không thể bảo vệ cho ngươi.”
Dạ Nhược Ly không hề quan tâm đến lão, lấy ra dược liệu cần thiết, ngón tay phóng ra ngọn lửa trong lò luyện đan lại nhen nhóm ánh lửa.
Hoả diễm càng ngày càng to, Dạ Nhược Ly ném dược liệu vào, lúc này có ngăn cản cũng vô dụng rồi, Thiên Huyền đại sư chỉ còn cách lo lắng đứng nhìn, tâm không khỏi chảy máu. Hắn luyện chế đan dược đều chỉ bỏ vào từng chút một, nàng lại ném cả gốc lẫn ngọn vào, sao hắn có thể không đau lòng chứ?
Một lúc sau, Dạ Nhược Ly thu hồi hoả diễm, đồng thời trong lò luyện đan cũng bay ra mùi đan dược nhàn nhạt.
Bàn tay trắng nõn cầm đỉnh nắp lên, lấy đan dược trong lò đổ ra, là một viên đan dược màu xanh biếc, Dạ Nhược Ly than nhẹ: “30 viên? Cũng coi như bình thường đi, nếu thực lực ta còn tăng lên, lần sau luyện nhất định sẽ có nhiều đan dược hơn.”
Truyện khác cùng thể loại
138 chương
20 chương
668 chương
54 chương
10 chương
34 chương