Đó là điều nàng ấy nghĩ cũng không dám nghĩ, trong lòng có một tia ước ao, một tia đố kị, một tia thất lạc.
Chẳng qua chút đố kị kia rất nhanh liền tan thành mây khói, nàng ấy biết rõ chênh lệch mình của và Lạc Vân Hi.
Vô Tràng cầm lấy quả đào trong bàn trái cây, rút chủy thủ ra, gọt vỏ thật nhanh, động tác lại cực kỳ thông thạo, rất nhanh, liền gọt hết cả một mâm quả đào.
Mấy người Thế Nhiệm nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.
Vô Tràng bưng quả đào tới, Lạc Vân Hi tán thưởng nói: "Không ngờ được, có thủ đoạn!"
Vô Tràng cười nói: "Quả đào này quá nhỏ, đợi lát nữa để Đinh bá đưa chút quả đào trong trang đến, bảo đảm vừa to vừa ngọt."
Nghĩ tới những vào trong trang viên có cuộc sống yên tĩnh, sắc mặt Lạc Vân Hi nhu hòa vài phần, gật đầu.
Vô Tràng mới gọi Thế Nhiệm: "Đại đại nhân, ngươi ở đây cùng phu nhân đi, ta và quản gia tới thư phòng."
Sau khi hai người đi, Tam di nương cũng ngồi không yên, đứng dậy gọi Lạc Vân Hi cùng nàng ấy trở về phòng.
Lạc Vân Hi biết nàng ấy có lời muốn hỏi mình, cười ngọt ngào với Thế Nhiệm và Đại phu nhân: "Cữu cữu, mợ, chúng ta về phòng trước."
Gật đầu với Đại Văn Quyên, nàng đỡ lấy Tam di nương đi ra khỏi phòng khách.
Phía sau, ba người Đại gia đưa mắt nhìn nhau, còn chưa từ trong kinh ngạc vừa rồi tỉnh táo lại.
Tam di nương đi tới nửa đường đã không nén được hỏi: "Hi nhi, Trung Sơn Vương sao lại làm thế này?"
Lạc Vân Hi thật sự suy nghĩ, trả lời nàng ấy: "Nương, ta quen biết hắn."
"Chỉ là quen biết thôi sao?" Tam di nương vô cùng nghi hoặc.
"Có lẽ, so với quen biết phức tạp hơn một chút, chỉ có điều, hiện đang dừng lại tại giai đoạn nhận thức, nữ nhi không có bất kỳ ý nghĩ khác."
Hai người trầm mặc đi về phía trước vài bước, Lạc Vân Hi cảm thấy tay phải bị Tam di nương nắm rất chặt, nắm chặt cứng rắn như sắt thép vậy, nàng không khỏi nhìn về phía Tam di nương.
Sắc mặt người cực kỳ trầm trọng, ngừng bước chân, hai mắt ngưng trọng nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt chứa đầy lo lắng: "Loại người này chúng ta không trêu chọc nổi, cách xa hắn một chút."
Nàng ấy sợ hãi, sợ nữ nhi sẽ bị thương.
Lạc Vân Hi cười an ủi nàng ấy: "Nương, không hội có chuyện gì đâu, ta và hắn vẫn luôn duy trì khoảng cách."
Chỉ là, có những người, không phải là ngươi nói muốn rời xa là có thể cách xa, trừ phi, thay tên đổi họ cả đời, trong lòng nàng thầm than.
Tam di nương khẽ gật đầu: "Vị hôn thê Trung Sơn Vương là đại tiểu thư Đỗ Tình Yên của Đỗ gia." Nói đến cái tên này, gương mặt nàng ấy có chút tái nhợt mà kịch liệt co quắp, giọng nói cũng có chút biến hóa.
"Nàng là nữ nhi dòng chính duy nhất của Đỗ đại học sĩ, là hòn ngọc quý trên tay Đỗ phủ, lại là thiên kim duy nhất trong bốn đời Nhan gia, nam nhân của nàng ta còn giú còn làm lễ cập kê, qua hậu quả thật sự rất khó nói?"
Tam di nương nắm chặt hai tay, trong ánh mắt ẩn chứa không chỉ là sợ hãi, đó là cảm xúc phức tạp hơn so với sợ hãi, rất phức tạp.
Lạc Vân Hi khẽ nhếch đầu, trầm giọng nói: "Dù vậy, đây cũng không phải chuyện ta có thể ngăn cản!"
Trong con ngươi Tam di nương xẹt qua thù hận và thống khổ: "Mẫu thân của Đỗ Tình Yên chẳng phải loại người tốt lanh gì, tâm kế sâu nặng, nếu như để nàng ta chú ý tới con, thì hậu quả khó mà lường được!"
Lạc Vân Hi thấy lạ hỏi: "Nương hiểu rõ nàng ta như vậy sao?"
"Hừ, hiểu rõ . . . " Trên mặt Tam di nương lóe ra vẻ khinh thường, dường như đã nghĩ đến chuyện cũ, khe khẽ lắc đầu: "Dù nói thế nào, tốt nhất là đưa được Vô Tràng đi chỗ khác, không nên để cho Trung Sơn Vương nhúng tay vào chuyện này."
Lạc Vân Hi thấy sắc mặt nàng ấy kỳ lạ, "vâng" một tiếng, nói: "Vậy được rồi, ta sẽ đi tìm Vô Tràng, nương, người về trước đi."
Sắc mặt Tam di nương hơi an tâm, lại dặn dò nàng vài câu, mới chậm rãi rời khỏi đó.
Lạc Vân Hi đứng tại chỗ không nhúc nhích, trên khuôn mặt nhỏ xẹt qua vẻ suy nghĩ sâu xa, ánh mắt liếc về phía cây to bên cạnh, hạ thấp giọng: "Xuống!"
Quân Lan Phong mặc một bộ tử áo tím đứng ở giữa chạc cây, dáng người kiên cường, dung mạo anh tuấn, mày kiếm nghiêm nghị, nội liễm lộ liễu, bị Lạc Vân Hi phát hiện, dung mạo hắn khẽ động, nắm một cành cây mềm mượt nhảy xuống.
"Ngươi đều nghe rồi sao?" Lạc Vân Hi hơi ngửa đầu, nhìn con ngươi hắn, nội tâm tràn qua một tia cảm giác không nói ra lời.
"Ừm." Quân Lan Phong trầm thấp trả lời: "Mẹ ngươi dường như biết ta mợ."
Nghĩ đến đánh giá vừa rồi của Tam di nương với Nhan Dung Kiều, mày Lạc Vân Hi khẽ nhíu, nói: "Ngươi không cần để trong lòng."
Quân Lan Phong khẽ mỉm cười: "Kỳ thực nàng ấy nói đúng, mợ đúng là người cường thế."
"Nàng ta thế nào không có liên quan gì với ta." Lạc Vân Hi thản nhiên nói: "Nhưng ngươi phải biết, nếu như ngươi tổ chức lễ cập kê cho ta vào ngày 22 ấy, chẳng khác nào đẩy ta đến nơi đầu sóng ngọn gió, ngươi thực sự muốn làm như vậy sao?"
Ánh mắt Quân Lan Phong sâu thẳm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, từng chữ từng chữ nói: "Sẽ không, ta sẽ không khiến bọn hắn kéo chuyện từ hôn đến người ngươi...ngươi yên tâm, ta sẽ cho ngươi một lễ cập kê long trọng như thường."
Lạc Vân Hi khó hiểu nhìn hắn.
Quân Lan Phong ôn nhu nhìn lại, giọng nói cao lên: "Nha đầu, cuối cùng ngươi cũng trưởng thành, chúng ta đợi ngày này rất lâu rồi."
Bị hắn dùng ánh mắt như thế nhìn chằm chằm, gò má Lạc Vân Hi hai không khỏi nổi lên hai đám mây hồng, trừng mắt nhìn hắn: "Ta
<img src="http://sstruyen.com/images/data/7471/chuong-186-chuong-180-1557458097.6369.jpg" onerror="loadDefault(this)" data-pagespeed-url-hash=1211138271 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Truyện khác cùng thể loại
32 chương
44 chương
144 chương
44 chương
16 chương
137 chương