Quân Lan Phong buồn bực một hồi lâu, nhìn mặt Lạc Vân Hi đầy vẻ vô tội, dường như không biết mình làm tổn thương hắn chút nào, càng giận.
"Hay, rất hay." Hắn hít sâu một cái rồi lại chậm rãi thở dài, giữa hai hàng lông mày hiện ra sự mệt mỏi, nhìn chằm chằm Lạc Vân Hi không chớp mắt, giọng nói trầm xuống: "Ta đưa ngươi trở về, không cần dùng sự cảm kích của ngươi, sau này, chuyện của ngươi, ta cũng không nhúng tay vào, ngươi thông minh như vậy, cũng không cần ta hỗ trợ."
Nói xong, hắn đi ra ngoài cửa viện trước.
Lạc Vân Hi vẫn chưa hoàn toàn tiêu hóa lời hắn nói, nam nhân đã vung áo bào lên đi ra ngoài.
Nàng không khỏi cảm thấy có chút không biết nên nói gì, bước nhanh đi theo ra ngoài, đã không thấy Quân Lan Phong, Cửu Sát ngượng ngùng cười nói: "Lạc tiểu thư, ngài đi theo ta."
Chủ tử rất ít giận hờn như vậy, Cửu Sát nhìn ra được, trong lòng hắn vẫn rất lưu ý Lạc Vân Hi.
Lạc Vân Hi đi theo hắn ra ngoài phủ, liền thấy Quân Lan Phong chắp tay đứng trong gió, những sợi tóc khẽ bay, hắn đứng thẳng tắp, dường như tất cả xung quanh đều không có quan hệ gì với hắn.
Cửu Sát nhẹ giọng nhắc nhở: "Gia, Lạc tiểu thư đã đến."
Lúc này Quân Lan Phong mới quay đầu lại, trên khuôn mặt có chút ý lạnh, hắn chỉ tay vào một cái xe ngựa màu đen ven đường, ánh mắt đảo qua Lạc Vân Hi: "Ngươi đưa Lạc tiểu thư trở về đi."
Khóe Cửu Sát miệng kéo nhẹ.
Lạc tiểu thư, danh xưng này từ miệng chủ tử nói ra thật sự là rất kỳ lạ! Chẳng phải cả ngày hắn thân thiết kêu Hi nhi Hi nhi sao?
Lạc Vân Hi cũng nhất thời không quen liếc mắt nhìn hắn, thấy thế, thản nhiên thi lễ một cái: "Vậy đa tạ vương gia."
Xoay người, không có chút lưu luyến nào lên xe ngựa, Cửu Sát nhìn ánh mắt chủ nhân trong nháy mắt lạnh lẽo u ám, nhắm mắt lên xe, hét một tiếng, vung roi ngựa, đánh xe như bay rời khỏi.
Lạc Vân Hi dựa vào ghế ngồi bên trái, xốc màn vải đen lên, nhìn dòng người như nước chảy thành sông tạo ra cảnh tượng ngõ phố Dạ Đô phồn hoa, mặt nhỏ nhắn lạnh nhạt, như nghĩ ngợi gì.
Nàng thừa nhận, trong lòng có chút không muốn.
Quân Lan Phong với lạnh lùng nàng, không tốt bằng trước kia, nàng cũng không cao hứng như vậy, trong lòng ngược lại có chút thất lạc quanh quẩn mãi. Nhưng trong lòng nàng hiểu rõ, giữa bọn họ, không nên phát sinh cái gì, cho nên, loại cảm giác này, chỉ có thể chờ đợi thời gian xóa nhòa đi.
Hay là, vài năm sau, nàng sẽ vì quyết định của mình mà cảm thấy may mắn.
Nghĩ vậy, nàng nheo con ngươi lại, hét to một tiếng đối với cửa sổ xe: "A!" Phát tiết xong tất cả hờn dỗi trong lòng.
Thân xe đang chạy rất nhanh đột ngột ngừng lại, một tay Cửu Sát vén rèm xe lên, một thanh trường kiếm đưa vào, lạnh lùng hỏi: "Sao vậy?"
Lạc Vân Hi mới ý thức tới việc làm hắn hiểu lầm, nhìn ra ngoài cửa sổ, không thiếu dân chúng chăm chú nhìn về hướng bên này, lúc này liền hạ màn xe xuống, nở nụ cười ấm áp: "Không có gì."
Cửu Sát thấy nàng bình yên vô sự, thở phào nhẹ nhõm, nhưng đáy mắt lại có chút nghi ngờ: "Thật sự không có chuyện gì sao? Vừa rồi sao lại hét to một tiếng vậy?"
Lạc Vân Hi lắc đầu: "Thật sự không có chuyện gì, đúng rồi, Cửu Sát, ngươi rất quen thuộc đối với kinh thành phải không?"
Cửu Sát đáp: "Rất quen thuộc."
"Vậy ngươi có biết có hộ gia đình lớn nàocó người bị bệnh nặng, còn đang tìm thầy hỏi thuốc hay không?"
Cửu Sát buồn bực khi nàng hỏi vậy, nghĩ một lát nói: "Cũng có vài nhà, nhưng mà chỉ là bệnh khó trị, lại không mời được Cửu thần y nên cũng không ôm hy vọng."
Lạc Vân Hi cười nhẹ, ánh mắt khẽ nhếch, nụ cười càng thêm thuần tuý: "Trước mắt ngươi không phải có một thần y sao? Ngươi có thể giúp ta giới thiệu sao?"
Cửu Sát lấy làm kinh hãi, châm chước trả lời: "Tiểu thư là thân thể thiên kim, cần gì xuất đầu lộ diện như vậy? Vả lại việc này, thuộc hạ nghĩ là còn phải thương lượng lại với chủ tử."
"Ta sẽ làm như lần trước tới Đỗ Gia Trang, ăn mặc như sai vặt, đối với bên ngoài thì tuyên bố là đệ tử cuối cùng của Cửu Khúc Chỉ, tên đã gọi... Cửu Vân!"
Mặt Cửu Sát lộ vẻ khó khăn.
"Còn Quân Lan Phong thì việc này không có quan hệ gì với hắn. Ngươi chỉ cần tìm thời cơ thích hợp, thay ta nói một chút, không cứu được, những người kia cũng sẽ nhớ rõ ân tình ngươi muốn giúp đỡ, nếu cứu sống được, vậy thì càng làm người ta cảm kích ngươi!"
Cửu Sát cong khóe miệng, nở nụ cười, nói: "Lạc tiểu thư, cũng không phải thuộc hạ không muốn giúp ngươi, mà là thuộc hạ bán mình cho Vương gia, mọi việc làm cũng phải bẩm báo với người, huống hồ là chuyện dính đến tiểu thư."
Mày Lạc Vân Hi khẽ cau: "Ta cứu người, đây vốn chính là việc thiện, cũng không thiếu được chỗ tốt cho ngươi."
" Không được, thuộc hạ không dám!" Miệng Cửu Sát giữ thái độ nhất định.
Lạc Vân Hi thấy hắn như thế, bất đắc dĩ cong cong khóe môi, nhắm mắt lại: "Coi như là ta chưa nói!"
Tuy muốn thông qua Cửu Sát làm cầu nối, nhưng cũng không nhất định phải dựa vào sự hỗ trợ của hắn.
Vì mua lại đại tửu lâu đối diện Thần lâu, ít nhất phải có ba ngàn lượng.
Bạc trong tay nàng vốn không đủ. Ban đầu ở mục An phủ hát đucợ một ngàn lượng bạc nàng vẫn không động đến, muốn cất kỹ dưới đáy hòm, cũng là vì hôm nay, nhưng hiện tại tiêu tốn khá nhiều lượng, một ngàn lượng này ít nhất bị hao hụt mất hai trăm lượng.
Bây giờ nàng muốn kiếm tiền, làm gì còn chuyện dễ dàng như hát một khúc kiếm một ngàn lượng như vậy chứ?
Cứu sống là bản tính của thầy thuốc, thế nhưng, gia đình đại phú đại quý ở Dạ Đô người ta cũng không để ý chút tiền này, vì cầu danh y mà quăng xuống số tiền lớn, sao nàng không lợi dụng y thuật của mình để kiếm nhiều tiền một chút chứ?
Trở lại Vân Các, Cửu Sát xin lỗi rời đi.
Lạc Vân Hi vào chủ phòng, khoanh chân ngồi trên ghế quý phi phía trước cửa sổ, thúy thanh kêu lên: "Vô Tràng!"
Vô Tràng nằm ở trên cây giật cả mình, nghĩ thầm, sẽ không phải Lạc Vân Hi không tìm được Cửu Sát, liền muốn tìm mình chứ?
Hắn rất muốn làm chút việc vì Lạc Vân Hi, nhưng nghĩ lại, cũng không thể không nhìn sắc mặt chủ tử! Đó là nơi bọn hắn kiếm cơm kiếm bạc dài hạn đó.
"Lạc tiểu thư." Vô Tràng đến cạnh trước cửa sổ, cúi đầu rủ xuống.
"Vô Tràng, ta có chuyện làm phiền ngươi." Lạc Vân Hi cười vô cùng kỳ lạ.
Vô Tràng nghe thấy nàng cười lập tức cảm giác sau lưng tê dại, nha đầu này, đến cùng tại có ý đồ xấu xa gì đây?
"Lạc tiểu thư, ngài nói đi... "
"Ai." Lạc Vân Hi khẽ thở dài: "Ngươi là người của Quân Lan Phong, ta vốn không nên sai khiến ngươi đi làm việc, thế nhưng, Vân Các thiếu người làm việc, nhưng dựa thân phận của ngươi, làm việc này lại quá ủy khuất, ngươi vẫn nên trở về đi!"
Vô Tràng ngạc nhiên, ngẩng đầu, kiên định nói: "Lạc tiểu thư, thuộc hạ nghe lệnh chủ tử, đã nói sẽ không rời khỏi Vân Các nửa bước!" Lạc Vân Hi sớm biết là hắn không thể nào vô duyên vô cớ rời khỏi đây, cố ý nói như vậy, thấy hắn cự tuyệt, nhân tiện nói: "Ngươi đã không chịu đi, vậy ở lại Vân Các, cũng nên có một việc mà làm."
Trán Vô Tràng hiện lên mấy vạch đen, trầm giọng nói: "Xin nghe tiểu thư sai bảo! Chẳng qua, Vô Tràng không thể rời khỏi bên cạnh tiểu thư!"
Mày Lạc Vân Hi khẽ nhíu: "Ta cần ngươi đi giúp ta mời mười tiên sinh viết công văn giùm, đến khách sạn Dạ Đô chờ ta, ta lập tức tới ngay."
Mặt Vô Tràng tràn đầy nghi hoặc: "Mười ư? Nhiều như vậy à?"
"Ừm." Lạc Vân Hi gật đầu.
"Thế nhưng, thuộc hạ không thể tự ý rời khỏi đây!" Vô Tràng mãi nói một câu.
"Ngươi có biện pháp." Lạc Vân Hi nhếch môi cười: "Ta tin tưởng ngươi có biện pháp làm được việc này."
"Thuộc hạ thật sự không còn cách nào." Vô Tràng thật sự muốn khóc.
Lạc Vân Hi lại than một tiếng: "Vốn dĩ ta còn muốn dạy phương pháp kí hoạ bút chì cho ngươi, bây giờ xem ra..."
"Bút chì sao?" Ánh mắt Vô Tràng sáng lên, cấp tốc bắt lấy trọng điểm. “Đúng vậy!" Lạc Vân Hi khẽ mỉm cười nói: "Kỳ thật ta biết ngươi có thể liên lạc với người khác, chỉ có điều, ngươi sợ Quân Lan Phong trách cứ ngươi...ngươi không nói, ta không nói, ai biết việc này là ngươi làm đây? Ta không phải không tìm ngươi thì không thể làm được việc này! Lại nói, việc này cũng không nguy hiểm, ngươi e ngại cái gì chứ?"
Dưới con đường nàng ngừng khuyên can đủ điều, Vô Tràng rốt cục đáp ứng, phát đạn tín hiệu ra ngoài, không tới nửa khắc đồng hồ, đã làm xong chuyện.
Lạc Vân Hi mặc nam trang, mang theo Xuân Liễu cũng đã thay đổi thành sai vặt đi tới quán trọ ở trung tâm Dạ Đô.
Trong một gian phòng ở cuối cùng lầu hai, mặt mười tiên sinh đầy nghi hoặc, đang châu đầu ghé tai, thấy có người đi tới, lập tức dừng nói chuyện.
Vô Tràng tiến vào trước quét mắt, thấy mười tiên sinh đã đến đầy đủ, mới ra hiệu với Lạc Vân Hi.
Xuân Liễu móc ra một tờ giấy Tuyên Thành từ trong tay áo, đi tới giữa phòng, nói: "Mấy vị tiên sinh, tiểu thư nhà ta mời các ngươi đến, là muốn mời các ngươi viết giùm một chút."
"Không biết các ngươi muốn viết cái gì?" Có người hỏi.
Xuân Liễu mở rộng tờ giấy, để ở trước mặt bọn hắn còn đang ngơ ngác, nói: "Sao chép theo phía trên này, một người sao chép ba mươi tấm, theo giá thị trường mà trả tiền."
Lúc này Vô Tràng mới biết Lạc Vân Hi gọi tiên sinh tới làm cái gì, trên tờ giấy trước mặt viết: "Cửu vân, đệ tử cuối cùng của thần y Cửu Khúc Chỉ, tuổi tuy nhỏ, nhưng được chân truyền từ thần y, tinh thông y học, diệu thủ hồi xuân, nếu như muốn mời Cửu Vân đại phu chẩn bệnh, mời đến quán trọ Dạ Đô để lại thông tin."
Khóe miệng hắn nhúc nhích không ngừng, chuyện này...
Lạc Vân Hi khẽ mỉm cười, nói: "Thừa dịp không có chuyện gì, ta đi dạy cho ngươi kí hoạ thôi." Ngay lập tức đã dạy Vô Tràng vẽ bút chì ở quán trọ.
Mấy vị tiên sinh viết xong đã là lúc trăng treo đầu cành, Lạc Vân Hi đã ăn một bữa no nên ở quán trọ, ôm ba trăm tấm giấy quảng cáo giản dị trở về
Ngày thứ hai, nàng để Vô Tràng tìm người, phát những tờ giấy quảng cáo này ra, chỉ cần là người có tiền có quyền đi qua đều đưa vài tờ, dư thừa thì đưa đến gần các phủ lớn.
Quân Lan Phong tất nhiên cũng nhận được tấm quảng cáo này, vội vã quét qua, hắn biết rõ là Lạc Vân Hi, mím chặt môi mỏng, khống chế mất thời gian thật dài mới không đứng lên, cũng không hỏi gì nhiều, ném giấy quảng cáo sang bên cạnh: "Ném đi!"
Cửu Sát ngạc nhiên: "Vứt ư? Thật sự vứt ư?"
"Bổn vương nói chuyện, ngươi cũng nghi ngờ sao?" Quân Lan Phong đang nổi giận trong lòng àm không có chỗ phát, nên tất cả liền phun về phía Cửu Sát.
Cửu Sát sờ mũi một cái, đây chẳng phải là hắn tự mình đưa tới lưỡi đao sao? Yên lặng mà lấy tờ giấy đi, nghĩ thầm, mùi thuốc súng trong phủ đến cùng còn phải kéo dài bao lâu đây?
Lúc Cửu Khúc Chỉ thu được tờ giấy Tuyên Thành quảng cáo này, đang ở biệt viện của Đoan Mộc Ly uống rượu, Vinh Bân đưa tờ giấy này tới, sau khi hai người nhìn, không hẹn mà cùng bị doạ mà đứng dựng lên.
"Cửu Vân? Tiểu sư muội sao? Nàng giở trò quỷ gì nữa đây?" Đoan Mộc Ly run lên, cười ha ha: "Thú vị thật, sư phụ, đi, đi xem thử!"
Cửu Khúc Chỉ tức giận kêu lên: "Xú nha đầu này, lại dám dựa vào tên tuổi Bổn đại tiên ăn uống miễn phí... Nhìn sư phụ thế nào xử phạt nàng!"
"Ăn uống miễn phí sao? Không chắc! Còn không biết là lão già lừa đảo nào ăn uống miễn phí nửa tháng ở Đỗ gia đó!" Đoan Mộc Ly khinh bỉ hừ nói.
Cửu Khúc Chỉ xấu hổ cười một tiếng.
Hai người tới Vân Các, Lạc Vân Hi cười híp mắt chiêu đãi bọn hắn, việc này, nằm trong dự đoán của nàng.
Hiệu ứng của quảng cáo quả là kinh người, từ ngày đó Lạc Vân Hi đã nhận được vài cọc tờ danh sách, thừa dịp Cửu Khúc Chỉ tới, đã quấn lấy hắn muốn hắn đi cùng mình.
Cửu Khúc Chỉ lại không muốn đi, xua tay lia lịa.
"Sư phụ, ngươi thật sự không đi theo ta sao!" Lạc Vân Hi nắm một cánh tay hắn, làm nũng một cách tự nhiên.
Ở trước mặt Cửu Khúc Chỉ, nàng thẳng thắn lộ ra bản tính, không hề đè nén lại.
Cửu Khúc Chỉ cáu kỉnh có chút kỳ lạ, những năm gần đây, hắn trừ thường xem bệnh cho người nghèo không cần trả tièn ở ngoài, đã rất ít tới chẩn bệnh cho những người nhà cao cửa rộng, cũng dự tính một vấn đề khó, ngăn cản phần lớn những người quyền thế này đến đây cần thần y.
Hắn không muốn đi, nhưng tiểu đồ nhi cũng rất khó mà làm nũng trước mặt hắn, Đoan Mộc Ly ở một bên vừa cười vừa nhìn, đôi mắt đào hoa từ trước đến giờ không đếm xỉa tới điều gì trong phút chốc trở lên dịu dàng hơn.
"Sư phụ, chúng ta cũng đi thôi." Đoan Mộc Ly móc từ trong ngực ra một cái mặt nạ da người, thuần thục đắp lên mặt.
Dưới Sư sự tấn công song song của hai huynh muội, Cửu Khúc Chỉ nhận thua, cũng không mang mặt nạ, cùng Lạc Vân Hi ra ngoài.
Tam Lão Bì, Chư Cát Lượng, là ba danh y đương thời, hơn nữa Lạc Vân Hi có ống nghe tự chế cùng với kiến thức y học tân tiến, quả nhiên là đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.
Thần y Cửu Khúc Chỉ tự mình hiện thân, cùng đồ nhi đi khắp phố hẻm chẩn bệnh, cái tên "Cửu Vân" này, trong một đêm truyền khắp nam bắc Dạ Đô.
Thiếp mời đưa đến quán trọ Dạ Đô càng ngày càng nhiều, phí nàng đến khám bệnh tại nhà cũng lớn dần lên, chứ đừng nhắc tới trước khi đi những phủ kia còn thưởng rất phong phú.
Đương nhiên, buồn cười nhất chẳng phải cái này, mà là nàng vậy mà lại thu được lời mời của Lạc Kính Văn.
"Ném!" Nàng trực tiếp rút thiếp mời của Lạc Kính Văn từ trong một đống thiếp ra quăng sang một bên.
"Ném rất đáng tiếc đó!" Đoan Mộc Ly nhặt thiếp mời lên, cười khanh khách nói: "Lạc Thái Úy rất giàu đó, Đại phu nhân cũng có tiền, trước kia khi xuất giá, đồ cưới Vinh gia cho nàng ta cũng không ít, tiền này không kiếm cũng uổng."
Lạc Vân Hi ngẫm lại cũng phải, nhíu mày nói: "Vậy thì để đến cuối cùng!"
Đoan Mộc Ly ngắm nhìn dấu ấn đỏ trên thiếp mời từ Lạc phủ đại, ý cười trên khóe miệng trở lên lạnh lùng, để thiếp mời xuống tầng thấp nhất.
"Phụ thân ta chỉ có một đưa con trai độc nhất này, cực kỳ quý trọng, chỉ là điều tra người hạ thủ đã tốn mất không ít bạc." Lạc Vân Hi giải quyết sáu tấm thiệp mời, thản nhiên nói: "Tiếc thay, đến nay cũng không có manh mối gì."
Nàng quay đầu nhìn Đoan Mộc Ly, thần sắc lạnh nhạt.
Chuyện của Lạc Tử Tục, nàng không quan tâm, tuyệt đối không quan tâm, chỉ là uốn trà ngồi xem trò cười mà thôi.
Đoan Mộc Ly cũng cười lạnh một tiếng, nói: "Năm ngoái, phụ thân ngươi còn cầm lễ tới tìm ta đó."
Lạc Vân Hi ngẩn ra, Đoan Mộc Ly đã nói: "Hắn hoài nghi là ta ra tay, buồn cười thật! Viện trưởng thư viện Dư Hàng là người nào? Là ân sư dạy vỡ lòng cho phụ hoàng, coi như là ta, cũng không có quyền lực để bảo hắn tùy tiện đuổi người!"
Lạc Vân Hi hiểu rõ, chẳng trách tiếng tăm của thư viện Dư Hàng lớn như vậy, thì ra viện trưởng ấy là thầy của hoàng đế.
Đoan Mộc Ly ở trước mặt Lạc Vân Hi, không hết sức che giấu bản thân, hừ một tiếng: "Lão hồ ly Lạc Kính Văn này chạy tới hỏi phụ hoàng, phụ hoàng giả câm vờ điếc, hắn cũng không thể nghĩ tới, thật ra việc này, phụ hoàng sao không biết là chuyện gì chứ? Chỉ có một khả năng, việc này phụ hoàng không chỉ biết, còn có ý bao che."
Nói rồi, nụ cười của hắn càng càng lạnh lẽo: "Dù cho sự việc thật sự là ta làm, phụ hoàng đồng ý bao che ta, nhưng vị phụ hoàng của ta tính cách ngang bướng. Hắn tuyệt đối không cho phép ta làm bừa, có thể nói động đến hắn, chỉ có người hắn không khống chế được."
Lạc Vân Hi thăm dò: "Là ai vậy?" Trong lòng đã có đáp án rõ mồn một.
"Tiểu sư muội, còn không nghĩ ra sao?" Đôi mắt mê người của Đoan Mộc Ly hơi nhếch lên, khẽ hỏi.
"Là Trung Sơn Vương sao?" Chỉ có hắn, được hoàng đế sủng ái, lại được những lão thần kia tôn kính. Đoan Mộc Ly không có phủ nhận: "Ta cũng chỉ suy đoán, nhưng cũng nắm chắc mười phần."
Lạc Vân Hi lâm vào hồi ức, năm ngoái, hắn nói, hắn điều động tổ chức Huyết Lang tìm kiếm thủ phạm thật phía sau màn, ở bề ngoài là vì giúp Tằng Thủy Tiên, nhưng thật ra là vì nàng. Bởi vì người phía sau, đặt mục tiêu chính là Lạc Vân Hi nàng! Tằng Thủy Tiên chỉ là xui xẻo cản tai họa thay nàng thôi!
Chân tướng của sự tình đưuọc điều tra rõ, nàng không cho hắn tiếp tục nhúng tay vào việc này, nhưng làm sao có thể tưởng tượng, hắn sẽ làm ra việc này! Nếu quả thật là hắn làm, vậy là hắn đang xả giận thay nàng sao?
Nàng nhất thời im lặng.
Đoan Mộc Ly thấy nàng như đang nghĩ ngợi gì, cũng không quấy rầy.
Mấy ngày liên tiếp, Lạc Vân Hi đều vội vàng như vậy, tiền bạc kiếm được cực nhanh.
Thời gian này, nàng cũng nhận được thiếp mời từ chỗ thái tử phi Tằng Thủy Lan, chưởng quỹ quán trọ Dạ Đô, thu chỗ tốt từ Thái tử, đặt tấm thiệp này ở trên cùng giao cho Lạc Vân Hi, còn đưa ra lời cảnh tỉnh Lạc Vân Hi, không thể đắc tội phủ thái tử.
Lạc Vân Hi mở thiếp mời ra, kiểu chữ thanh lệ tú nhã của Tằng Thủy Lan đập vào mí mắt.
Dạng nữ nhân ác độc này vậy mà cũng có thể viết được chữ nhỏ thật đẹp như vậy sao? Lạc Vân Hi chỉ cảm thấy đáng cười, đọc xong thiếp mời, mới biết Tằng Thủy Lan mời nàng qua là muốn để nàng xem thử cho Tằng Thủy Tiên, Tằng Thủy Tiên ngày ngày ở hậu viện Tăng phủ, không nói một lời, cảm xúc cũng có hơi khác thường, sau khi Tằng Thủy Lan nghe nói đại danh của Cửu Vân, đã đón muội muội tới phủ thái tử, sau đó đưa tấm thiệp này tới.
"Tằng Thủy Tiên sao... " Đi, đương nhiên là phải đi.
Đổi lại áo màu trắng ngọc bình thường dùng để đi khám bệnh tại nhà, búi tóc dài đen nhánh lên đỉnh đầu, thiếu niên đầy tinh thần lập tức lộ ra, đeo mặt nạ da người bình thường che đi dung nhan khuynh thế, là sợ xảy ra vấn đề, không mang theo Xuân Liễu, xách một hòm thuốc đã ra cửa.
Sở dĩ nàn mang mặt nạ da người chính là sợ bị người quen nhận ra, cũng khoog muốn tới Nhan phủ.
Lúc trước nàng mặc trang phục thư đồng chỉ là hóa trang, vật trang sức trên người đã thay đổi, nhưng nếu nhìn kỹ, ngũ quan vẫn không kém nhiều lắm.
Sau này Đỗ Tình Yên đã gặp nàng, tuy không thể nhận ra nàng, nhưng nàng ta chưa nhìn thấy mình ăn mặc như thư đồng, chưa phát hiện đầu mối gì. Cho nên, Cửu Khúc Chỉ nhắm mắt nói với Nhan Quốc Công, ngày đó Cửu Vân đeo mặt nạ da người... Hiện tại mới là khuôn mặt thật.
Người nhà họ Nhan tất nhiên không hoài nghi.
Nhan Thiếu Khanh được phụ thân phân phó, tự mình đến quán trọ Dạ Đô khen thưởng cho Cửu Vân, cùng theo hắn tới, còn có Quân Lan Phong, lúc Nhan Quốc Công lên tiếng, hắn cũng ở bên cạnh.
Nhan Quốc Công chưa quên nói với hắn: "Cửu tiểu đại phu là thần y còn trẻ, có chút cáu kỉnh cũng là bình thường. Dù nói thế nào, Yên nhi khỏi bệnh đều là do hắn giúp, ngươi là vị hôn phu của Yên nhi, lẽ ra nên bớt làm cao, đi qua tạ ơn một phen."
Địa vị của Quân Lan Phong tuy cao hơn Nhan Quốc Công, nhưng luận về bối phận, Nhan Quốc Công lại là trường bối của hắn, xuất thân lại là đại tướng quân, trước kia cũng là nhân vật phong vân quát tháo ở trên chiến trường, từng vào sinh ra tử, Quân Lan Phong rất tôn kính hắn, nên đã theo Nhan Thiếu Khanh tới.
Lạc Vân Hi sớm nhận được tin tức, tiếp đón người nhà họ Nhan ở phòng riêng tại lầu hai.
Quân Lan Phong vừa nhìn thấy Lạc Vân Hi đứng trên hành lang lầu hai, lông mày nhảy mấy lần, không tự nhiên dời ánh mắt đi chỗ khác, tuy là một gương mặt xa lạ, nhưng nhìn cặp mắt thu thủy kia, thì hắn sẽ không nhận sai.
"Bổn vương nhớ tới trong phủ có một việc gấp chưa làm, Nhan đại nhân, ta đi trước một bước!" Quân Lan Phong quay người lại, không hèm quay đầu mà đi xuống cầu thang.
Lạc Vân Hi ngẩn ra, người này đã đi cùng, thế nào lại nói đi là đi? Nàng xoay người hành lễ với Nhan Thiếu Khanh.
Nhan Thiếu Khanh cũng có chút sững sờ nhìn vào thái độ bất chợt biến hóa của Quân Lan Phong, vội vàng xin lỗi Lạc Vân Hi.
Lạc Vân Hi lắc đầu cười, trong lòng Nhan Thiếu Khanh sửng sốt, nam nhân này: "Khuôn mặt” không giống lần trước thấy ở mục An phủ "mặt nạ da người" thật sự làm ngừi ta kinh ngạc, nhưng cười rộ lên, lại có một loại đẹp không nói ra được, thế nhưng nét đẹp này có nỗi buồn quen thuộc, hắn không khỏi có cảm thấy đặc biệt thân thiết.
Nhan Thiếu Khanh cực lực mời Lạc Vân Hi tới Nhan phủ và Đỗ phủ làm khách, Lạc Vân Hi mượn lý do bận chuyện khéo léo từ chối, Nhan Thiếu Khanh không có cách nào, đành phải đưa nàng một tấm ngân phiếu trước khi đi, Lạc Vân Hi thoải mái thu lại, nhìn Nhan Thiếu Khanh đi xa, tùy ý liếc nhìn ngân phiếu trong tay, kém chút bị con số phía trên dọa sợ rồi.
Ba ngàn lượng!
Trời ạ, tài sản của Lạc phủ, bao gồm bất động sản, nhiều lắm cũng chỉ ba ngàn lượng! Hai nhà Nhan Đỗ ngã chỉ là vung tay, tùy tiện khen thưởng đã là ba ngàn lượng! Đây thực sự là có nhiều tiền!
Đương nhiên, hai đại thế gia, lấy ra ba ngàn lượng bạc mà nói, thực sự chẳng phải chuyện lớn, vả lại bệnh của Đỗ Tình Yên vẫn là chuyện quan trọng trong lòng hai nhà, nay đã hết bệnh, nên rất vui, cầm bạc tới tạ lễ, nhưng đối với nàng mà nói, ý nghĩa lại khác hẳn.
Lạc Vân Hi nắm chặt ngân phiếu, đuôi lông mày cong lên, xem ra, không cần chờ lâu như vậy, hiện tại, nàng có thể thực thi đại nghiệp thanh lâu của nàng!
Cẩn thận cất kỹ ngân phiếu, nàng bước nhanh xuống lầu, trực tiếp ngồi lên kiệu nhỏ thái tử phi phái tới đưa đón.
Phủ thái tử, Thiên viện.
Lông mày Tằng Thủy Lan mang ưu sầu ngồi ở đầu giường, Tằng Thủy Tiên đầu tóc rối tung, gương mặt gầy gò, dựa gối đầu, sắc mặt tái nhợt lẩm bẩm: "Tỷ tỷ, đừng đi, ở lại cùng ta, ta sợ hãi... "
Lạc Vân Hi đứng sau lưng Tằng Thủy Lan, trong con ngươi xẹt qua một tia thương hại không dễ cảm thấy.
Truyện khác cùng thể loại
32 chương
44 chương
144 chương
44 chương
16 chương
137 chương