Đối mặt việc Lạc Vân Hi châm bếm hỏi han, sắc mặt Bách Hiểu Sanh khẽ thay đổi, mặt đầy vân đạm phong rất nhanh đã khôi phục, nói: "Ta là dân, dân như nước, quan như thuyền, thuyền và nước gắn bó, ai cũng không bỏ được ai."
Lạc Vân Hi nhẹ nhàng cong môi, cười nói: "Nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền, ngươi là muốn biểu đạt ý này phải không?"
Nàng vừa nói ra câu nói này, Bách Hiểu Sanh lập tức ngẩng đầu, trong mắt xẹt qua vẻ kinh ngạc, theo bản năng gật đầu: "Đúng vậy, chính là câu này! Hay cho câu nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền, quá chính xác!"
Đỗ Tình Yên cũng hết sức kinh ngạc mà nhìn về phía Lạc Vân Hi, ánh mắt Quân Lan Phong càng sáng hơn, Hi nhi quả thật là không lên tiếng thì thôi, chỉ cần nói một tiếng là làm kinh người!
Lạc Vân Hi tiếp tục nói: "Nước tất nhiên có thể ảnh hưởng tới thuyền, nhưng, quan hệ của quan và dân lại không phải đơn giản như vậy. Nếu không có quan viên triều đình vào sinh ra tử, dân chúng nào có thể an cư lạc nghiệp sao? Cho nên, mọi người đồng ý cúi đầu dưới chân thiên tử, để có được che chở, từ thân phận địa vị mà nói, dân sẽ kém hơn một bậc, Bách Hiểu Sanh tiên sinh, ngươi có đồng ý không?"
Nàng đến từ hiện đại, tất nhiên sẽ không tin loại lời lẽ sai trái phân biệt giai cấp này, chỉ có điều, Bách Hiểu Sanh có thể nói ra thiên kim tiểu thư và công chúa hoàng thất, vậy nàng cũng dùng lời nói tương tự đáp lễ hắn.
Bách Hiểu Sanh cau mày.
Lạc Vân Hi tiếp tục nói: "Làm một người thường, tuy cũng có thể đến trường hợp này, giao hảo cùng quan lại quyền quý, chỉ có điều, chung quy lại hoàn toàn không dung hợp được, trong mắt người khác, chẳng qua là tôm tép nhãi nhép, để lúc nhàn hạ thì chơi đùa mà thôi!"
Bách Hiểu Sanh nghe ra ý tứ mỉa mai trong lời của nàng, sắc mặt trầm xuống, gương mặt lạnh nhạt vốn nghiêm túc càng lộ ra vẻ nghiêm chỉnh, hắn đứng lên, vén trường bào màu xanh lên, tức giận nói: "Lạc tiểu thư, ngươi đang ám chỉ thân phận Bách mỗ đê tiện, không nên xuất hiện ở đây sao?"
Lạc Vân Hi không hề động một chút nào, Đỗ Tình Yên vội vã đứng dậy, nhẹ nhàng nói: "Bách tiên sinh, không nên kích động, chúng ta cũng không nghĩ ngươi như vậy."
"Ngươi không nghĩ như vậy, có người sẽ nghĩ như vậy, ví dụ như ta." Lạc Vân Hi không hề che giấu việc nàng bất mãn đối với Bách Hiểu Sanh chút nào.
Mặt Bách Hiểu Sanh chợt thay đổi tái nhợt, nhẹ giọng nói: "Ai có thể so được với Lạc tiểu thư thân phận cao quý đây! Chẳng qua chỉ là thứ nữ thôi!"
Lạc Vân Hi mỉm cười nhướng mi: "Đúng vậy, ta chẳng qua chỉ là một thứ nữ nho nhỏ, nhưng phụ thân ta lại là Thái úy, ngươi cũng phải gọi ta một tiếng tiểu thư. Ta cũng không cần cùng so đo cùng người khác, mọi người đều là người trong một vòng tròn, mà Bách tiên sinh đây, thì lại ở ngoài vòng tròn này, đây là sự thật không thể chối cãi, chớ trách ta nghĩ như vậy, khó bảo toàn đáy lòng người khác không cho rằng như thế."
Bách Hiểu Sanh quét mắt nhìn những người khác trong phòng, cưỡng chế tức giận, phun một ngụm khí, lại cười.
Khóe miệng Lạc Vân Hi kéo nhẹ, văn nhân, quả nhiên có chút định lực.
Mặt Bách Hiểu Sanh tỏ vẻ không có vấn đề nói: "Không có việc gì! Ta không tính toán với nữ nhân, Tình Yên tiểu thư, chúng ta tiếp tục, không cần để ý tới người không có kiến thức."
"Ha ha." Lạc Vân Hi cười vài tiếng, bước đến trước bàn nhỏ, tiện tay nhặt lên một viên cờ đen, kẹp ở giữa ngón tay nghịch, từ từ đặt câu hỏi: "Bách tiên sinh, xem ra, ngươi là người có kiến thức thì phải?"
Bách Hiểu Sanh không để ý tới nàng.
Đỗ Tình Yên có chút lúng túng giảng hòa nói: "Lạc tiểu thư, Bách Hiểu Sanh nổi tiếng khắp kinh thành, rất nhiều chuyện hắn đều biết, cho nên mọi người gọi hắn Bách Hiểu Sanh. Hắn hiểu được rất nhiều."
Nói rồi, nàng ta quay đầu, nháy mắt với Quân Lan Phong, ánh mắt như nước, làm người thương tiếc.
Quân Lan Phong trầm ngâm một lát, nhưng không mở miệng, hắn hiểu tính khí Lạc Vân Hi, vào lúc này muốn ngăn cản nàng, nhất định sẽ bị nàng ghi hận lên người, cho nên làm bộ như không thấy Đỗ Tình Yên nháy mắt.
"Hiểu được rất nhiều sao?" Lạc Vân Hi cúi thấp đầu, đèn đuốc từ mái hiên từ trên rơi xuống, phác hoạ sau gáy nữ tử trắng nõn thon dài, lộ về hướng mấy người Quân Lan Phong và Cửu Sát.
Màu da thiếu nữ lộ ra phấn nộn trắng như tuyết, có thể thấy rõ lông tơ cùng mạch máu bên ngoài, ánh mắt Quân Lan Phong tối xuống, lòng hiện lên chút ấm áp khác thường.
Ánh mắt Lạc Vân Hi vô tình hay cố ý xẹt qua ván cờ của bọn hắn, môi cong lên, trầm giọng hỏi ngược lại: "Bao gồm ván cờ lần này sao?"
Đỗ Tình Yên ngẩng đầu, đôi mắt Lạc Vân Hi đang nghiêng liếc xéo nàng ta, ánh mắt một vùng tối tăm, không thấy rõ chút ánh sáng nào, giống như hai cái lốc xoáy màu đen, thâm sâu như muốn hút nàng ta vào, rồi lại như hai đầm băng đen tối lạnh lẽo, thấm ý lạnh của mùa đông.
Tim nàng ta hơi trầm xuống một cái, ánh mắt này, thần sắc này, quá mức bình tĩnh, càng để nàng ta nghĩ tới người nam nhân kia.
Ánh mắt, không kìm lòng được liếc nhìn Quân Lan Phong.
Nam nhân ngồi trên ghế dựa rộng rãi, nằm nghiêng lưng trên ghế dựa, tóc dài như mực, mắt phượng lợi hại, trong mắt hắn nhảy lên hai đám khói lửa mập mờ, nàng ta tương cũng không đoan ra tâm tư thâm trầm của hắn.
Ánh mắt hai người này, rõ ràng bất đồng, nhưng lại để Đỗ Tình Yên cảm nhận được khí thế vương giả ngự trị và cảm giác áp bách giống nhau khác thường ở hai người!
Đỗ Tình Yên khẽ gật đầu, sao có thể như thế? Quanh thân biểu ca từ trước đến giờ đều đầy khí tức mạnh mẽ này, từ nhỏ đã cao quý hơn người khác, dáng vẻ cử chỉ đều mang uy nghiêm của cấp trên, thế nhưng Lạc Vân Hi sao lại có chứ?
Nhất định mình nhìn lầm rồi.
Vào lúc này, Lạc Vân Hi nhìn quân cừ màu đen trong tay, Bách Hiểu Sanh vẫn chưa để ý đến nàng, tự nhiên nhặt một quân cờ màu trắng tiếp theo.
Đỗ Tình Yên thấy Quân Lan Phong không nói lời nào, chỉ đành tự mở miệng: "Lạc tiểu thư, Bách Hiểu Sanh tinh thông thạo nhất chính là cờ vây, ngay cả ta cũng chưa từng thắng hắn."
Lạc Vân Hi không nói, ngón cái cùng ngón trỏ tay phải nắm quân cờ đen, bất chợt, lưu loát bỏ quân
<img src="http://sstruyen.com/images/data/7471/chuong-161-chuong-157-1533181825.1823.jpg" onerror="loadDefault(this)" data-pagespeed-url-hash=1085954420 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Truyện khác cùng thể loại
32 chương
44 chương
144 chương
44 chương
16 chương
137 chương