-Selina, sao cậu ko để Ella đấu với tên kia chứ? Hắn đánh mình đau quá – Hebe nhăn nhó
-Để Ella đấu với Jiro, chúng ta sẽ thắng 1! Nếu là tớ hoặc cậu đấu với Angela, chúng ta sẽ thắng 2! Và thế là cuộc chơi kết thúc! – Selina xoay ghế nhìn vô màn hình laptop
-Nhưng….sao ko để Ella đấu với tên kia?
-Hắn là Chun – Selina mỉm cừoi – Chun ko dễ đối phó đâu, chúng ta cần cơ hội ăn chắc….cậu nghĩ cậu hay tớ có thể thắng Jiro hả? cậu đấu với Chun rồi và thấy cả Jiro rồi, cậu nghĩ sao?
-Uhm….. – Hebe khẽ gật gù – Chun và Jiro có lẽ hơn cả tớ và cậu….Lần sau có gặp lại thì cứ chia cặp thế này mà đấu, chúng ta nhất định sẽ thắng he..h.e….
-Ngốc! – Selina bước tới nhéo mũi Hebe – cậu tuởng tên Jiro ấy ko có não à? Hắn luôn bám sát điểm của tớ lúc ở trường và là cấp dưới của tớ trong sở, cậu có biết hắn tinh ý cỡ nào ko? Ngày nào tớ cũng phải đấu trí với hắn đề phòng hắn phát hiện ra sơ hở!
Hebe le lưỡi, ko ngờ công cuộc nội gián của Selina cũng khó khăn quá!
-Ella đâu? – Hebe cầm chiếc bánh lên, nằm xuống giường vừa ăn vừa hỏi
-………. – Selina im lặng nhìn lên trần nhà…giờ này chắc Ella lại chìm trong nỗi đau …..vết thương - tớ đi xem anh Alan ngủ chưa……
--------------------------
Trên nóc ngôi nhà 3 tầng, có 1 bóng đêm ngồi lặng lẽ nhìn lên trời…vết thương nơi vai trái của cô lại nhức nhối sau mỗi lần hoàn thành 1 phi vụ…..trong đêm lạnh và tuyết rơi thế này chỉ có 1 thứ duy nhất nóng hổi rơi xuống là nước mắt của người ngồi đó…. Ella!
---------hồi tưởng-----------
-đứng lại đi Ella nếu ko anh sẽ bắn em! – người con trai gằn giọng
-Dason…chính là anh đã đưa cảnh sát tới đây? – Ella đứng lại nhưng cô vẫn ko quay lại nhìn người con trai ấy…..
-Phải! anh là 1 cảnh sát và phải truy bắt phần tử nguy hiểm…..
-Phần tử nguy hiểm? – Ella nhếch mép cười – ha….ha….vậy ra bây giờ em hoá thành 1 kẻ nguy hiểm trong mắt anh rồi! ha…ha…..
-Ella, em đầu hàng đi! Anh hứa sẽ xin toà…..
-Anh im đi! – Ella quay lại nhìn anh giận dữ - tôi nghĩ anh thực lòng muốn cùng tôi bỏ lại quá khứ và tôi đã tin anh! Tôi tin anh nói cho anh mọi bí mật…..
-………… - Dason nhìn sang chổ khác
-Và bây giờ…anh đưa cảnh sát tới đây tàn sát chị em tôi…..
-Họ ko phải là chị em của em! họ là “khủng bố”, họ…..
-Họ là chị em của tôi, đã vì 1 tên ngu ngốc như tôi mà ngã xuống! suốt cả cuộc đời này tôi sẽ ko quên…..ai đã cho tôi bài học này!
“click” Dason đưa súng lên nhìn Ella, anh cũng muốn van xin cô quay lại….nhưng trong mắt Ella bây giờ là lửa hận ngút ngàn. Chính mắt cô đã nhìn thấy người bạn của mình vì che đạn cho cô mà chết trong tay cô….viên đạn do chính Dason bắn ra! và nó đã đi xuyên qua tim bạn cô, găm thẳng vào vai trái Ella! và cô ôm lấy vết thương nhìn anh đau đớn, nỗi đau này còn giết chết cô hơn cả viên đạn đó…ước gì người trúng viên đạn đó là cô…. Ella lắc đầu nhìn Dason lần nữa rồi cô buông tay cho thân mình rơi xuống….từ tầng 10……
-----------------------------------
-Ella! cậu ko sao chứ? – Selina nhẹ nhàng ngối xuống cạnh Ella và khoát vào người cô chiếc áo ấm
-Ko sao! Mọi thứ đã là quá khứ…. Lần đó nhờ có cậu đến cứu kịp…
-Đừng Ella! chúng mình là người trong 1 nhà, cần nương tựa nhau mà sống….nhưng cậu bây giờ sống mà còn hơn chết….tớ còn nhớ lần đầu tiên khi cậu tỉnh dậy, cậu đã ngồi yên trong phòng suốt 1 tuần…và sau đó cậu đã từ 1 người bình thường mà trở thành sát thủ giỏi nhất của bang hội!
-Nhờ có vết thương này mà tớ đã sáng mắt ra – Ella nhếch mép cừoi đau khổ - tớ chỉ hận là chưa thể trả thù cho Mandy!
Lắc đầu trước trái tim đã hoá đá của Ella, Selina thở dài đứng dậy! bên cạnh việc chăm sóc Ella và Hebe, Selina còn phải chăm sóc cả Alan – người chồng ngốc nghếch của cô và cả ân tình cô nợ bang hội “Sống còn”
------------quá khứ Selina--------------
Selina và Alan là bạn học từ nhỏ, nhà anh ở cạnh nhà cô và cái cách anh chăm sóc Selina, cô ngộ nhận cho rằng đó là tình anh em! Cho đến 1 ngày Selina đang ở trường Đại học và đó là chuyện mà suốt cả cuộc đời này Selina ko thể nào quên…. Hôm đó mọi việc vẫn diễn ra như bình thường, Alan chờ Selina nơi cuối dãy hành lang nhưng có 1 anh chàng lớp trên muốn hẹn hò với cô nên cô đã nấn ná ở lại….
-Selina, em muốn đi chơi với anh ta thật à? – Alan cố che dấu nỗi buồn của anh – anh ta ko phải là 1 người tốt!
-Nhưng anh ta là 1 hotboy! – Selina tinh nghịch trả lời
-Selina…..anh…. – chợt Alan nắm tay Selina dừng lại - ….muốn…..
-Sao?
-Anh…… - Alan lắp bắp ngẩn lên nhìn Selina - …..anh…..
Chợt mặt đất rung rinh dữ dội, với 1 linh tính người con trai che chở cho người yêu, Alan vội nắm chặt tay Selina kéo cô chạy nhanh về phía khoảng trống nhưng 1 góc tường vừa sụp xuống và người yêu bé nhỏ của anh đang trong tầm rơi của mảng tường
“TRÁNH RA!!!”
Alan chỉ kịp hét lên và xô Selina ra ngoài và thay vào đó là anh…..khi mọi việc đã qua cơn địa chấn, Selina lồm cồm bò dậy từ đống đổ nát, tay chân Selina bị xây xát khá nặng nhưng nó ko làm cô đau bằng việc đang diễn ra trước mắt….. Alan nằm đó, máu chảy ra rất nhiều từ đầu anh, Selina oà khóc, bằng 2 bàn tay yếu đuối và bé nhỏ, Selina ráng nâng tảng đá ra khỏi người Alan và tấm tức gọi tên anh
-đừng Alan! Em xin anh, đừng nằm im như thế, 1 mình em ko làm được jì đâu, em sợ lắm! anh trả lời em đi! – Selina lay Alan – anh à, mở mắt ra đi anh! Đừng mà! Có ai ko? Giúp tôi với, hãy cứu anh ấy đi!.....
---------------trong bệnh viện-----------------
-xin lỗi! e rằng anh ta ko thể qua khỏi…. – bác sĩ lắc đầu nhìn người nhà Alan 1 cách tuyệt vọng
-ko! Các người nói dối! – Selina lùi lại *****ng vào tường, cô ôm chặt lấy đầu – đây ko phải là sự thật! ko phải!
-mọi người hãy vô nhìn mặt nạn nhân 1 lần cuối….. vị bác sĩ ái ngại nhìn người nhà Alan, cuối đầu xin lỗi và ông ngập ngừng bước đi. Ba mẹ Alan khóc lóc thảm thiết bước vào trong nhìn mặt anh…chỉ còn lại 1 mình Selina ngồi ôm gối ở góc hành lang…tất cả trở nên im lặng 1 cách đáng sợ….mọi việc diễn ra nhanh quá! Sáng nay anh vừa cười và vừa đứng chờ cô nơi góc hành lang, anh chưa nói với cô điều gì đó…..vậy mà bây giờ….mọi thứ lại sắp thành quá khứ! Sao có thể chấp nhận như vậy….hình ảnh Alan xô cô ra để cứu cô vừa hiện ra trong mắt Selina…..máu! máu của anh nhiều quá, có ai giúp cô ko? Làm ơn đi! Có ai đó mang Alan về dùm đi….
-nếu tôi có thể giúp cho người trong đó sống lại, cô sẽ làm việc cho chúng tôi chứ? – có 1 bóng người vừa ngồi xuống chiếc ghế gần đó
….làm sống lại? có phải là ông ta nói có thể làm có thể làm Alan…sống lại? Selina ngẩn đầu lên. Đó là 1 người đàn ông khá lớn tuổi nhưng vẫn còn nét cứng cỏi. gương mặt tóat ra uy lực mà ai nhìn vào cũng có cảm giác khiếp sợ. ông mặc 1 chiếc áo khóat to màu đen, mỉm cười với cô
-đổi lại cô sẽ làm việc cho chúng tôi chứ?
-…….tôi… - Selina ngần ngừ - nhưng tôi ko biết ông là ai….
-Nếu cô suy nghĩ quá chậm! tôi e là….ko có ai có thể làm việc này nữa…..cô là người thông minh nên chỉ cần suy nghĩ trong tích tắc….. 1…..2….
-Được! hãy cứu Alan ngay đi! – Selina ko cần tới tiếng đếm thứ 3
-Tốt! nhưng tôi nói truớc, cậu ấy sẽ sống nhưng còn hậu quả ra sao thì…chắc cô có thể tự lường được! bây giờ thì đi theo tôi! – người đàn ông đứng dậy
Người đàn ông đó dẫn Selina lên 1 chiếc xe và bịt mắt Selina lại….cuộc đời cô từ đây sang 1 trang mới mà chính cô truớc đây cũng ko ngờ!
--------------------------------
Nữa năm sau Selina quay trở về nhà….cảnh vật vẫn như xưa, mọi người vẫn thế! Có khác chăng là bây giờ…. Alan nhìn cô cười 1 cách ngây ngô! Selina đã nhớ anh rất nhiều nhưng cô ko thể gặp anh. Tổ chức “Sống còn” muốn cô qua hết thời gian thử thách mới được về với gia đình….cô ko thể nói với mọi nguời mình là ai! Selina buớc tới gần Alan, cô mong chờ 1 phép màu
-Alan…..anh đã khỏe….- Selina ngập ngừng buớc tới chạm vào vai anh
-…… - Alan quay lại nhìn cô và rồi…. – chị là ai vậy?
-…………. Alan…..anh…. – Selina gần như muốn ngất xỉu
Alan truớc mắt cô đang nhìn cô cười …..mắt anh cười, tim anh cuời …nhưng lại ko có Selina trong đó! 1 nỗi hụt hẫng trào dâng lên!!! Selina cắn môi cho tiếng khóc ko bật ra, cô đã hy vọng rất nhiều khi nghe nói ca phẫu thuật của anh đã thành công….đã chuẩn bị tâm lý rất nhiều khi Calvin – người chịu trách nhiệm dạy dỗ cô đã nói là anh ko đuợc như xưa….nhưng thà nó là ….là 1 cái jì đó chứ ko phải là anh nhìn cô mà ko biết cô là ai! nó còn đáng sợ hơn là cô nhìn thấy anh mù hay anh bị liệt!!! “mọi chuyện là do mình mà ra!” Selina đã tự nhủ như thế và cô bước vào nhà gặp ba má Alan…..
1 tháng sau đám cưới đã diễn ra! Chú rễ cười ngô nghê bên cạnh cô dâu xinh đẹp, nắm tay cô dâu mà gọi là “chị ơi! Chơi trò này cũng vui quá hả?”…. kẻ khóc người cười! ai mới là kẻ hạnh phúc thật sự?
Truyện khác cùng thể loại
108 chương
19 chương
12 chương
15 chương
36 chương