Thiên Sứ Của Chiến Binh
Chương 18
Keeley nín thở đến khi đầu óc quay cuồng muốn ngất xỉu. và rồi nàng chao đảo khi thở ra.
Đứng trước nàng là một người đàn ông - một chiến binh có sức vóc khác xa nàng. Chàng đã được mài giũa bởi những ngọn lửa chiến chinh. Cơ bắp. Sẹo. Rắn chắc. Không hề có mỡ thừa trên bất kỳ phần nào của cơ thể.
Alaric vượt trội hơn hẳn nàng, sức mạnh của chàng là thứ hữu hình trong không gian nhỏ bé của căn phòng. Chàng có thể dễ dàng làm tổn thương nàng, nhưng Keeley tin tưởng chàng hoàn toàn. Sự dịu dàng của chàng xoa dịu nàng và khiến nàng cuồng lên khát khao.
Nhưng nhìn chàng, nàng ngước ánh mắt hoài nghi. “Chàng có chắc rằng... Chàng có chắc rằng... chúng ta sẽ... chúng ta sẽ vừa với nhau chứ?”
Nàng gần như rên rỉ vì xấu hổ. Làm sao cư xử cho giống một phụ nữ trưởng thành tháo vát như suốt những năm qua khi mà chỉ vừa nhìn thấy chỗ ấy của một người đàn ông, nàng đã xúc động mạnh đến thế. Cứ như trước giờ nàng chưa từng nhìn thấy lần nào. Nàng đã nhìn thấy chàng, nhưng khi đó nơi ấy đang ngủ yên. Không phải lúc sẵn sàng lâm trận. Nàng hết sức ngạc nhiên khi một thứ bình thường trông mềm rũ mà phút chốc lại có thể hóa thành kích thước đáng kể và đầy vẻ nguy hiểm.
Alaric cười dịu dàng, đôi mắt lấp lánh vẻ thích thú khi nhìn xuống nàng.
“Ừ, sẽ vừa mà. Nàng có nhiệm vụ thích ứng với ta.”
Nàng nhướng mày trước vẻ kẻ cả của chàng. “Nhiệm vụ của em ư? Ai đề ra quy tắc đó thế?”
Chàng cười toe toét. “Nàng sẽ mềm mại và ẩm ướt. Nhiệm vụ của ta là làm điều đó xảy ra.”
“Em sẽ thế sao?”
Nàng cố gắng che giấu sự bối rối và nghi ngờ trong giọng nói, nhưng lời lẽ thốt ra nghe rõ cả hơi thở, gần như là phấn khích.
Alaric đến gần và cúi xuống, kề sát vào cơ thể Keeley đến mức hơi nóng của chàng bao quanh và thấm vào da thịt nàng. “Phải, nàng sẽ như thế. Ta chắc chắn về điều đó.”
Chàng nằm lên người nàng, thiêu đốt nàng khi da thịt cả hai quyện lấy nhau và cơ thể nàng tan chảy vào cơ thể rắn rỏi ấy. Lông trên ngực chàng cọ nhẹ vào da nàng và mái tóc rũ xuống vai của chàng tràn lên người nàng.
“Đàn ông mà tóc đẹp vậy chẳng hợp tí nào”, nàng thì thầm.
Chàng ngẩng lên nhăn nhó. “Nói với một người đàn ông rằng tóc anh ta đẹp mới chẳng hợp tí nào.”
Nàng mỉm cười. “Ồ, nhưng em thích lùa tay vào tóc chàng. Chàng có nhớ khi em lau người cho chàng lúc còn ở nhà em không? Em hong khô tóc chàng, lấy lược chải, sau đó thắt bím những lọn tóc ở thái dương. Nó mướt như nhung, những sợi tóc đẹp nhất mà em từng sờ vào.”
“Ta nhớ một thiên sứ đẹp mê hồn đưa tay vuốt tóc ra. Nó như một giấc mơ mà ta không bao giờ muốn tỉnh dậy.”
Ngón tay nàng thuôn dài cuộn lấy tóc chàng. “Và đây cũng là giấc mơ mà em không bao giờ muốn tỉnh dậy”, nàng thì thầm.
Chàng đoạt lấy môi nàng. Mãnh liệt và nóng bỏng. Không nhẹ nhàng như trước. Chàng đánh cắp hơi thở của nàng. Đòi hỏi nụ hôn của nàng. Cơ thể chàng chuyển động gấp gáp trên người nàng, hai đôi chân đan vào nhau và chàng ghi dấu da thịt mình trên da thịt nàng.
Chàng thúc vào nơi âm u. Theo bản năng, nàng dang chân và rồi thở gấp khi chàng trượt dọc theo phần da thịt kín đáo nhất của nàng.
Những cảm giác không thể tả tuôn tràn khắp cơ thể nàng khi chàng cọ xát đường viền giữa đôi mép nếp gấp. Nàng nâng đùi, muốn thêm nữa, nhưng chàng đã nhổm lên và trườn xuống người nàng.
Lẽ ra nàng đã phản đối, nhưng lưỡi chàng xoáy quanh rốn nàng, và nàng nhanh chóng quên hết mọi sự trên đời, đắm chìm trong khoái cảm mà miệng chàng mang tới. Nhưng khi lưỡi Alaric lại xuống thấp hơn, nàng ngẩng đầu hoảng hốt.
Chàng ngước nhìn Keeley với đôi mắt sáng rực làm nàng nghĩ đến hình ảnh một mãnh thú sắp tấn công con mồi. Nàng rùng mình trước xúc cảm mãnh liệt trọn vẹn trong ánh mắt chàng. Và cả lời hứa kia.
Chàng chậm rãi vừa cúi đầu vừa ghì lấy đùi nàng. Dang chân nàng ra, nhẹ nhàng, nhưng đủ mạnh để khiến nàng bất lực trước những ngón tay giữ chặt của Alaric. Chàng đặt một nụ hôn dịu dàng lên trên những lọn xoăn và toàn bộ phần bụng nàng run lên đáp lại.
Tâm trí nàng bừng lên những ý nghĩ hấp dẫn, nghịch ngợm về lưỡi chàng sẽ chạm vào nàng sâu hơn nữa. Toàn thân nàng rộn lên kích động và căn phòng xung quanh trở nên mơ hồ đến mức nàng có cảm giác mình đang bơi bềnh bồng trong làn nước ấm dưới ánh mặt trời.
“Ôi,” nàng thở gấp khi những ngón tay chàng nhẹ nhàng tách ra những nếp gấp tinh tế nơi bí ẩn, trêu chọc nụ nhỏ nhạy cảm.
Khi lưỡi chàng thay chỗ cho các ngón tay, cảm giác hết sức khác lạ và kỳ diệu dội qua xương chậu rồi lan tỏa khắp tay chân nàng. Bụng nàng căng lên với khoái lạc quá sức chịu đựng. Nó tràn lấp nhấn chìm nàng, thắt từng múi cơ đến khi cơ thể nàng run rẩy với sự căng thẳng.
Chàng tiếp tục vũ điệu hoan lạc chậm rãi, nhấm nháp tựa như nàng là một món khoái khẩu ngon ngọt. Các giác quan của nàng đều ngoài vòng kiểm soát.
Nàng với tay xuống bên dưới, lùa vào tóc chàng. Hơi thở biến thành từng luồng đứt quãng khó nhọc, cháy bỏng từ sâu bên trong lên đến cổ họng trước khi bùng nổ vào thinh không.
“Alaric!”
Chàng tiếp tục rúc sâu vào giữa hai chân nàng cho đến khi nàng cầu xin chàng đừng dừng lại, thêm nữa đi. Và nhiều hơn nữa.
Nàng không có chút ý niệm mơ hồ nào về những gì đã diễn ra hay mình nên làm gì. Thế nên nàng trao sự tin tưởng cho chàng, trút bỏ hết những sợ hãi e dè.
Chưa bao giờ nàng hình dung giữa nam nữ lại có sự biểu lộ yêu thương đẹp đẽ như thế thông qua thể xác. Nàng biết những hấp lực giới tính. Nàng biết những gì sẽ xảy ra, nhưng nàng đã nghĩ nó chỉ là cuộc mây mưa chóng vánh thỏa mãn dục vọng tầm thường. Một cú thâm nhập mau lẹ rồi sau đó có thể ôm ấp chút đỉnh.
Tay chàng khám phá cơ thể nàng, từng chút một, mọi ngóc ngách bí mật đều được chàng tìm tới. Chàng cứ hôn và mải miết vuốt ve khiến nàng gần như là thổn thức, tuyệt vọng về một cái gì đó nằm ngoài tầm với.
“Suỵt, khẽ nào,” chàng thì thầm khi trở về vị trí giữa hai đùi nàng. “Ta biết rồi. Giờ tin ta nhé. Lúc đầu có đau một chút, nhưng cứ ở yên với ta. Cơn đau thoáng qua thôi, ta đã nói rồi. Và ta sẽ nâng niu chăm sóc nàng.”
Giữa hai chân nàng râm ran một cảm giác đau đớn kỳ lạ. Cơn đau do chưa được thỏa mãn cứ rộn lên không ngớt. Nàng oằn người, biết mình cần một cái gì đó thêm nữa. Tay nàng chạm vào ngực chàng như một lời van nài khẩn thiết không thành tiếng mong chàng giải tỏa cơn đau này cho nàng.
Nét mặt chàng sắt lại, hằn lên những nếp nhăn khi chàng đặt mình trước lối vào bí mật của nàng. Sự tiếp xúc thân mật khiến từng đợt sóng mong chờ mạnh mẽ cứ tràn qua người nàng hết lần này đến lần khác.
Chàng dừng lại, ánh mắt cả hai gặp nhau, dán vào nhau. Các múi cơ trên cánh tay chàng căng lên khi chàng hạ người xuống cơ thể nàng.
“Giữ lấy ta nhé,” chàng thì thầm. “Giữ chặt lấy.”
Nàng vòng tay lên cổ chàng, kéo chàng xuống môi nàng. Vừa trao nụ hôn, chàng vừa đẩy hông tới trước một chút. Đôi mắt nàng mở to trước cảm giác duỗi căng.
“Nàng có đau không?”
Nàng lắc đầu. “Không. Một cảm giác thật trọn vẹn. Thật kỳ diệu. Vào rồi đúng không?”
Chàng mỉm cười. “Phải, vào rồi đó, tình yêu.”
Chàng đẩy lần nữa, ngón tay nàng bấu vào lưng chàng.
“Chỉ một chút nữa là điều tệ nhất sẽ qua thôi,” chàng dỗ dành.
“Tệ nhất ư? Nhưng nãy giờ có tệ đâu,” nàng thì thầm.
Chàng nở nụ cười tươi rói và hôn nàng. Chàng rút ra và một chút sức ép giảm đi. Sau đó, chàng nhẹ nhàng thăm dò lần nữa và cảm giác trọn vẹn, căng tràn quấn chặt lấy chàng đã quay lại. Nàng yêu cảm giác đó. Nàng muốn nhiều hơn nữa.
“Alaric,” nàng thì thầm vào tai chàng. “Hãy để em là của chàng đi.”
Chàng rên rỉ và lại chạm vào nàng. Môi kề môi, mắt nhìn mắt. Khi nhấn tới, chàng ép chặt ngay môi mình lên môi nàng và nuốt hơi thở giật thót đau đớn của nàng.
Nàng thấy cơ thể mình tan ra, cảm nhận rào chắn nữ tính đã bị chinh phục. Nàng bối rối trước cơn đau bất ngờ khi chàng hoàn toàn chiếm lấy nàng.
Nàng nhận ra chàng đang thì thầm khe khẽ. Những lời ngọt ngào dỗ dành. Ca ngợi nàng và tán dương vẻ đẹp của nàng.
“Qua rồi, cưng. Giờ nàng đã là của ta.” Giọng chàng trôi vào tai nàng, khàn khàn và ấm áp. “Ta đã mơ đến giây phút này, giây phút nàng đưa ta vào sâu trong nàng.” Chàng vẫn giữ yên để cơ thể nàng thích ứng với chàng. Rồi chàng nhìn vào mắt nàng giữa những nụ hôn và hỏi, “Ổn rồi chứ? Nàng hết đau chưa?”
“Chỉ hơi nhói thôi,” nàng trấn an. “Giờ em không cảm thấy gì ngoài sự sung sướng.”
Với một tiếng rên, Alaric lùi lại, và nàng bật ra làn hơi dài khi cơ thể không ngừng lôi kéo chàng. Những gợn sóng khoái cảm mãnh liệt chảy trong máu nàng, làm nóng các tĩnh mạch đến khi căn phòng dường như ngột ngạt.
Sau đó chàng lại nhẹ nhàng đi vào, luôn chăm chú quan sát nàng như lo lắng vẫn làm nàng đau. Nàng với tay ôm chàng, quàng chân quanh người chàng. “Cho em đi. Không đau đâu. Xin chàng. Em cần chàng.”
Dường như đó là tất cả những gì chàng cần nghe. Chàng hạ người ôm chặt lấy nàng trong vòng tay và nhấn mạnh vào.
Keeley nhắm mắt lại khi chàng chuyển động không ngừng, hai cơ thể hòa vào nhau trong nhịp điệu cực kỳ ăn khớp. Sự căng thẳng vượt sức chịu đựng lại ùa đến, nhưng lần này nó không giảm đi như khi miệng chàng rời khỏi người nàng.
Giữa họ không còn khoảng cách. Alaric tiến tới, sâu hơn và mạnh hơn. Nàng trở nên trơn mượt, vừa vặn ôm khít lấy chàng giúp chàng di chuyển dễ dàng hơn. Sự cọ xát thật dễ chịu, nhưng nó làm Keeley khao khát cực độ một điều gì đó mà nàng không chắc chắn. Giải phóng. Nàng cần giải phóng. Nhưng làm thế nào?
“Đừng chống lại. Giữ chặt lấy ta và thả người rơi đi. Tin ta nhé.”
Lời nói của chàng xoa dịu sự bồn chồn đang dâng lên. Nàng thả lỏng người và làm theo lời chàng. Nàng dâng hiến cho chàng, cả thân thể lẫn lòng tin. Nhanh hơn, nhanh hơn nữa, họ đang đua lên một đỉnh điểm dường như kéo dài vô tận. Chỉ khi nàng chắc chắn mình không thể tiếp nhận thêm và định năn nỉ chàng dừng lại thì nàng cảm thấy mình như rơi vào hư không.
Thế giới quanh nàng mở ảo. Cơ thể nàng vỡ òa với từng đợt, từng đợt khoái cảm tuyệt vời đê mê tiếp nối nhau trào dâng phủ chụp lấy nàng.
Vòng tay chàng siết chặt quanh nàng. Chàng đẩy vào và để yên sâu bên trong nàng trước khi rút ra. Keeley với tay tìm chàng, sợ chàng rời bỏ, nhưng người chàng lại đổ sụp lên và nàng cảm thấy một luồng nóng ấm ở trên bụng mình.
Chàng thở hổn hển, trong khi nàng ráng sức đưa không khí vào phổi, cảm thấy nóng rát. Nàng hoàn toàn không hiểu vừa rồi là thế nào. Điều đó có bình thường không? Đó là điều xảy ra mỗi khi nam nữ đắm chìm trong ái ân ư? Chắc chắn không thể nào, nếu vậy thì sẽ chẳng ai chịu ra khỏi giường.
Alaric lăn cả hai để không đè thân hình to lớn của mình lên nàng nữa nhưng vẫn siết chặt nàng vào lòng. Chất đàn ông đang phập phồng trên bụng nàng và da nàng dinh dính ẩm ướt.
Cuối cùng Keeley chợt hiểu ra chuyện, nàng vừa cảm kích cũng vừa buồn bã. Chàng đã cẩn thận không muốn nàng phải chịu hậu quả gì. Nàng sẽ không gánh lấy nỗi nhục nhã bị mang tiếng chửa hoang khi chàng kết hôn sinh con với người khác.
Tuy nhiên, ý tưởng giữ lại một phần của chàng, một đứa con quý giá của chàng, khiến nàng buồn vui lẫn lộn. Nàng sẽ không bao giờ ngủ cùng ai nữa ngoài Alaric. Nàng sẽ không bao giờ được mang nặng đẻ đau.
Nàng thở dài và rúc vào vòng tay chàng. Có thể do qua xúc động nên nàng nảy ra những suy nghĩ như vậy, có thể sau khi Alaric rời khỏi nơi này một thời gian dài, nàng sẽ nghĩ lại về việc có một người đàn ông khác. Cuộc đời cô đơn rất khó để xoa dịu một trái tim tan vỡ. Nhưng những vấn đề đó dành cho lúc khác. Hiện tại, nàng không tài nào nghĩ đến việc gần gũi với người khác được.
Alaric ôm nàng sát lại và hôn lên trán nàng.
“Có đau quá không tình yêu của ta?”
Nàng lắc đầu. “Không đâu. Chàng đã giữ đúng lời hứa. Thật nhẹ nhàng, em chỉ cảm thấy nhói một chút khi chàng vào trong thôi.”
“Ta rất mừng. Ta không muốn nàng đau chút nào.”
Tim nàng hơi nhói lên, vì nàng biết cuối cùng, mặc cho những ý định tốt đẹp thì cuộc hôn nhân của chàng vẫn sẽ làm nàng đau đớn.
Quyết không để chuyện tương lai giăng phủ nỗi buồn lên hiện tại, nàng tựa đầu vào vai chàng và rải những nụ hôn lên các cơ bắp rắn chắc của chàng.
“Nói em nghe, chiến binh, khi nào chúng ta lại có thể bên nhau thế này nữa?”
Thân người Alaric căng lên bên dưới nàng rồi chàng nâng cằm nàng, buộc nàng ngước nhìn lên. Đôi mắt chàng ánh lên sự mong chờ, và ánh nhìn bỏng cháy ấy khiến tim nàng đập nhanh hơn.
“Ngay khi nàng nói đồng ý.”
“Em đồng ý,” nàng khẽ khàng.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
39 chương
23 chương
10 chương
18 chương
12 chương