Thiên Sứ Của Ác Ma
Chương 3 : Chuơng 3
Kể từ ngày hôm đó dường như ngày nào Bạch Tịnh Vân cũng thấy cái người kia đứng dưới gốc cây nhìn lên trên này.
Theo như tìm hiểu thì cái người thanh niên vừa lạnh lùng, vừa cao ngạo kia có tên là Cố Diệc Phàm. Cha anh không ai khác chính là Cố Cận Đông, một nhà doanh nhân, quân nhân, cũng là một nhà tài phiệt giàu có nổi tiếng khắp thành phố này.
Hơn nữa cha anh còn là bạn thân của cha cô, rất thân.
Phải nói bọn họ đều là những người có tiền bậc nhất ở đây, bằng chứng là tại ngôi trường tư thục này, cổ phần của hai nhà họ Cố và họ Bạch đều là ngang ngửa với nhau. Cho nên cũng vì chuyện này mà từ khi cô được cha mình đón về Bạch gia, không lâu sau liền được chuyển thẳng đến ngôi trường nổi tiếng này mà không cần qua vòng xét duyệt. Thậm chí còn được tuyển thẳng vào lớp đầu bảng nữa kìa.
Nhưng khi đó cô lại thẳng thắng thừa nhận là năng lực học của cô không tốt lắm, chỉ nằm ở dạng khá mà thôi, cho nên liền xin thầy hiệu trưởng được chuyển xuống những lớp phù hợp với khả năng của mình.
Lại nghe nói cái người tên Cố Diệc Phàm kia khả năng học rất tốt, năm nào cũng thuộc khối A, lớp đầu bảng, lại còn chưa kể bởi vì xuất thân quá hiển hách mà ngay từ khi chuyển tới ngôi trường này, cậu ta đã được hội học sinh quyền lực ở đây chào đón rất nồng nhiệt.
Bằng chứng là xung quanh Cố Diệc Phàm luôn có một đội quân bạn bè bao gồm toàn là những cậu ấm có xuất thân cao quý như cậu ta.
Nhưng Cố Diệc Phàm cũng có vài điểm trừ đáng kể , tiêu biểu như là sở thích hút thuốc gần như nghiện của cậu ta, lạnh lùng, cao ngạo và thái độ bất cần với mọi vật xung quanh, chưa kể bản tính đôi khi còn khá hung bạo.
Bởi vì có một lần không biết vì chuyện gì mà cậu ta đã chính tay xô ngã mấy kệ sách ở thư viện của trường nhưng bởi vì gia thế Cố gia quá lớn nên chuyện này ngay sau đó đã bị đưa vào dĩ vãng, đến hôm nay cũng không có ai dám nhắc lại.
Tuy vậy đám nữ sinh trong trường vẫn không vì thế mà tránh xa Cố Diệc Phàm, thậm chí ngày càng yêu thích anh hơn.
Bởi vì mỗi ngày đều có vài cô gái không ngại mất mặt mà chạy tới tỏ tình với anh, lại còn có người tuyên bố sẽ nhất định kết giao bằng được với anh.
Những chuyện Lý Hàm kể nghe như hư như thực nhưng Bạch Tịnh Vân vẫn ngồi đó im lặng lắng nghe. Lý Hàm chợt nghĩ sao hôm nay cô bạn trầm tính của mình lại có hứng thú buôn chuyện thế này, nhưng thật ra từ khi bắt đầu người nói nhiều nhất vẫn là Lý Hàm cô mà thôi.
" Tịnh Vân à, sao hôm nay cậu lại có hứng thú nghe về chuyện người khác thế...đừng nói với mình là cậu bắt đầu để ý đến Cố Diệc Phàm rồi đấy ".
Nghe Lý Hàm nói vậy Bạch Tịnh Vân cũng không có tỏ thái độ gì, không thừa nhận mà cũng không từ chối, chỉ là qua vài giây mới khẽ nói, " Mình chỉ muốn tìm hiểu một chút về hội học sinh, không có gì đâu, cậu đừng nghĩ nhiều quá ".
Tuy nghe Bạch Tịnh Vân nói vậy nhưng Lý Hàm vẫn có chút nghi ngờ, còn chưa kịp lên tiếng nói thêm lời nào thì Bạch Tịnh Vân đã đứng dậy , " Mình về trước đây, mai gặp ".
Lúc này chỉ còn mỗi Lý Hàm ngơ ngác nhìn bóng lưng Bạch Tịnh Vân, lại có chút khó hiểu...
Đứng ở cổng trường, Bạch Tịnh Vân yên lặng chờ xe tới rước, từ ngày chuyển về Bạch gia, cuộc sống của cô gần như thay đổi hẳn, đi học thì có xe riêng đưa rước, về nhà thì có đầu bếp riêng chế biến thức ăn cho cô, lại còn thường xuyên cùng cha tham gia vài tiệc rượu của giới thượng lưu.
Cái không đổi ở đây chính là bản tính trầm lặng của cô, Bạch Tịnh Vân không thích ồn ào.
Đó là tính cách từ khi còn nhỏ của cô, có lẽ khi mẹ cô còn sống, bà đã gây ra quá nhiều ám ảnh cho cô, nên bây giờ dù có khôn lớn thế nào thì cô cũng chẳng thể quên được.
Đang chìm đắm trong suy nghĩ thì bên tai liền nghe thấy một giọng nói ấm áp vang lên, xoay lại liền nhìn thấy Tống Tử Hạo đứng đó.
" Mình có thể đứng đây với cậu một chút được không ?"
Tống Tử Hạo là cậu bạn học chung với cô, cậu ấy rất thích đọc sách, lại siêng năng chăm chỉ nên bạn bè ai cũng gọi cậu ấy là Tống Tử mọt sách.
Bạch Tịnh Vân khẽ mỉm cười gật đầu, " Ừm ".
" Cậu đang đứng chờ xe à ?", Tống Tử Hạo thẳng thắng hỏi cô.
Bạch Tịnh Vân khẽ gật đầu, lòng thầm nghĩ cậu bạn này trước giờ luôn rất lịch sự với người khác, đặc biệt là với cô, có lẽ chỉ nên là bạn.
" Lần trước mình mượn sách của cậu còn chưa trả, ngày mai mình sẽ trả lại cho cậu ".
Thấy thái độ của Bạch Tịnh Vân có phần dứt khoát, Tống Tử Hạo liền cảm thấy lúng túng, vội lên tiếng , " Không cần gấp, cậu cứ giữ lại mà đọc, quyển đó mình đã đọc hết rồi ".
" Mình đã đọc xong rồi, cần trả lại ", Bạch Tịnh Vân không cho Tống Tử Hạo có cơ hội lên tiếng, ngay lập tức nói tiếp, " Xe đến rồi, mình đi đây, mai gặp ".
Tống Tử Hạo đứng đó ngơ ngác nhìn cô vội vàng bước lại xe, giống như vội vàng từ chối phần tình cảm của anh vậy.
Bước nhanh lên chiếc xe màu đen, cô biết nếu như cứ giữ lại quyển sách đó chẳng khác nào cô đã ngầm đồng ý với Tống Tử Hạo về chuyện kia. Bởi vì bên trong quyển sách về y khoa ấy có một mảnh giấy màu đỏ hình trái tim, bên trên còn có vài chữ Xin hãy đồng ý làm bạn gái mình .
Bạch Tịnh Vân biết chuyện cô từ chối chắc chắn sẽ khiến Tống Tử Hạo cảm thấy buồn, thậm chí có thể sẽ mất đi tình bạn này nhưng thật lòng cô không thể đồng ý được, bởi trong lòng cô dường như đã tồn tại người ấy mất rồi.
...
Sau khi chiếc xe màu đen lăng bánh, không biết qua bao lâu Tống Tử Hạo cũng rời đi, lúc này chỉ có mỗi Cố Diệc Phàm đứng đó, chân dường như không nhấc nỗi.
Cô gái anh yêu thích, đã có người trong lòng.
Truyện khác cùng thể loại
368 chương
20 chương
10 chương
81 chương
90 chương
63 chương
20 chương