Thiên Sứ Của Ác Ma
Chương 26 : 26
Nằm trong căn phòng trắng xóa, cô từ từ mở đôi mắt ra, bên cạnh anh đang nắm tay cô thật chặt, những khớp xương rõ rệt đan vào lồng bàn tay cô tạo nên một cảm giác ấm áp lạ thường.
Cô nghiêng đầu liền thấy anh nhìn cô chăm chú, gương mặt anh có chút mệt mỏi nhưng ngay lập tức đã hiện lên vẻ vui mừng, vội mở miệng, " Em tỉnh rồi sao Tiểu Tịnh ?"
Cô yên lặng, khẽ cúi đầu không muốn nhìn thẳng anh, hồi lâu mới có thể thì thào lên tiếng, " Nơi đây là đâu, tại sao em lại ở đây ?"
Cô nhớ mình vừa nằm mơ, một giấc mơ thật dài, lại không mấy tốt đẹp nên đành tỉnh lại không muốn chìm đắm nữa.
Anh khẽ cúi đầu, bạc môi anh nhẹ chạm lên mu bàn tay trắng mịn có chút lạnh lẽo của cô, khẽ mở miệng, " Nơi đây là bệnh viện, lúc nãy em đã bị ngất đi ".
Giọng anh thật ấm áp và dễ nghe, hình như cô chưa từng quên đi giọng nói này bao giờ, kể cả trong những giấc mơ.
Lời anh vừa dứt, lý trí cô liền tỉnh táo lại, vậy là mọi chuyện xảy ra đều là sự thật, không còn là mơ nữa.
Cô nghiêng đầu qua hướng khác, muốn rút bàn tay mình ra khỏi bàn tay anh nhưng lại không đủ sức, đành mặc kệ, " Em muốn về nhà, nơi đây khiến em không thở nổi ".
Cô là nói thật, căn phòng này đầy mùi thuốc khử trùng, hơn nữa còn gợi nhớ cho cô biết bao kỷ ức không mấy tốt đẹp, nằm ở đây , tâm trí cô cứ như người say, mơ mơ màng màng, rất khó chịu.
Nghe cô nói vậy, anh chỉ khẽ cúi đầu, nhìn chăm chú vào thân thể cô, lại từ tốn mở miệng, " Bác sĩ nói thân thể em có vài dấu hiệu suy dinh dưỡng, cần phải ở lại đây theo dõi thêm vài ngày ".
Cô nhíu mày, dạo gần đây đúng là cô có hơi kén ăn nhưng không tới nổi phải nằm ở đây như vậy, định mở miệng phản bác, lại thế nào một cảm giác buồn nôn lập tức dâng lên từ cổ họng, cô nghiêng người lại chẳng có gì bên trong.
Anh lập tức đứng dậy, động tác vội vã vuốt vuốt lưng cô, giống như một người chồng thực sự, liền quan tâm hỏi : " Em cảm thấy thế nào, có cần anh đi gọi bác sĩ hay không ?"
Tâm trạng cô không tốt, hiện tại rất muốn tìm ai đó trút giận , vừa hay người khiến cô cảm thấy bức bối đang đứng trước mặt, cô mím môi, giọng nói giận dỗi vang lên, " Anh tránh xa em ra một chút, không cần anh quan tâm...tại sao anh hết lần này đến lần khác khiến em phải đau lòng như vậy, tại sao, tại sao chứ..."
Vừa nói cô vừa dùng tay đánh vào người anh, vì cô đang ngồi, còn anh thì đang đứng, ở tư thế này cô phải ngước mặt nhìn anh, tức giận mở miệng, khuôn mặt đỏ ửng, hai hàng nước mắt chảy dài, nhìn thôi cũng khiến anh kìm lòng không nổi.
Anh mặc kệ, cô muốn đánh, muốn mắng anh như thế nào cũng được, chỉ cần cô không làm bị thương bản thân mình là được rồi.
Anh chỉ đưa tay ôm cô vào lòng, hồi lâu cô cũng mệt mỏi rồi dừng lại, anh mỉm cười, thì ra cô gái của anh thật sự rất giống như một con mèo nhỏ, thích cào cấu trên người anh như vậy.
Cô nghiêng mặt, nửa bên má áp vào phần bụng rắn chắc của anh, lại cảm nhận rõ ràng từng cơ bụng bên trong lớp áo sơ mi.
Nước mắt cô thấm ướt một mảng sơ mi trắng của anh, lúc này anh khẽ ngồi lên chiếc ghế, đối diện với cô.
Ánh mắt anh nhìn thẳng cô, lại chợt mở miệng, " Chúng ta kết hôn nhe em ".
Cô nín thở, anh vừa nói muốn kết hôn với cô, có thật không đây nhưng bọn họ không phải đang trong một trạng thái không mấy vui vẻ hay sao.
Thấy cô im lặng, anh lại tiếp, " Lúc nãy bác sĩ nói em đã mang thai được mấy tuần, xem ra lần này em có không đồng ý thì cũng không được ".
Cái gì, cô có thai, là của anh.
Đầu óc cô liền cảm thấy có một trận choáng váng, chả trách sao những ngày qua lúc nào cô cũng cảm thấy mệt mỏi, lại thường xuyên buồn nôn, ăn uống thì không ngon miệng, thì ra cô đã mang thai với anh.
Suy nghĩ lại cũng đúng, những lần bọn họ bên nhau có bao giờ dùng đến biện pháp tránh thai đâu, ngay từ đầu đã như vậy thì trách sao bây giờ lại như thế.
Khẽ cúi đầu nhìn đến chiếc bụng của mình, vẫn bằng phẳng nhưng rồi từ từ sẽ to lên như bao nhiêu thai phụ khác.
Đứa bé của cô và anh đang ở bên trong, cô nên vui hay nên buồn vì chuyện này đây.
Anh nói anh muốn kết hôn với cô, có phải vì đứa bé, vậy còn Doãn Tư Thần thì sao, không phải cô ta cũng đang mang đứa bé của anh hay sao.
Cô chợt suy nghĩ một chút, hồi lâu mới mở miệng nhưng ánh mắt lại tránh không nhìn thẳng vào anh, " Vậy còn Doãn Tư Thần thì thế nào ?"
Nghe cô hỏi vậy, anh liền nhíu mày, đến giờ phút này, mà cô vẫn không tin anh, có chút tức giận nhưng anh cố nén lại, " Anh và cô ta hoàn toàn trong sạch...em nên tin điều đó ".
Anh nói, trong giọng lại mang chút khó chịu, cô mím môi, anh lại tiếp, " Cho dù là có thì anh cũng không quan tâm, người anh yêu là em, muốn lấy cũng là em...cho nên cả đời này em cũng đừng mong rời khỏi anh ".
Lời anh nói giống như uy hiếp nhưng lại khiến cô cảm động đến rơi nước mắt, nếu hiện tại ông trời ban cho cô một điều ước, thì cô chỉ mong là Doãn Tư Thần kia chưa từng xảy ra chuyện gì với anh, để cô và anh có thể hạnh phúc đến với nhau, từ đây và mãi mãi.
Khẽ đặt môi mình lên môi anh, anh hơi ngạc nhiên nhưng không từ chối, hai tay cô nhẹ ôm lấy cổ anh, mới đầu cô là người chủ động nhưng về sau anh lại là người mãnh liệt hơn cả.
Ánh nắng buổi chiều tà dần tan biến, tấm màn màu trắng nơi cửa sổ khép hờ cũng bị từng làn gió nhẹ thổi vào liền bay phất phới, bọn họ ngồi đó hôn nhau, say đắm và hạnh phúc.
Khẽ mỉm cười, cô và anh sẽ như thế nào nếu kết hôn đây.
...
Vài ngày sau đó cô vẫn quay lại trường học, chuyện của bọn họ đã tới tai người lớn, nghe nói Cố Diệc Phàm từ khi lên trung học chưa bao giờ quay về Cố gia một lần nào, vậy mà chỉ vì chuyện của bọn họ anh đã thẳng thắng quay về nơi đó.
Cha và mẹ anh không sống chung, muốn gặp họ cùng một lúc thật sự rất khó, đứng trước cha mình anh chỉ nói ra vài chữ là muốn kết hôn với Bạch Tịnh Vân con gái bác Bạch .
Cha anh ngạc nhiên hỏi nguyên nhân thì anh liền đáp, bản thân đã khiến cô mang thai, hiện tại Cố gia đã có người nối dỗi .
Chỉ hai câu như vậy, cha anh liền gật đầu, Cố Cận Đông thực chất không phải là người dễ chịu, nhưng đối với con trai, ông là mấy phần nhẫn nhịn, bởi vì từ nhỏ ông đã không cho anh một gia đình hạnh phúc, cho nên về mặt vật chất và lựa chọn đối tượng kết hôn ông để cho anh hoàn toàn được tự do.
Hơn nữa đối với Bạch gia, ông không phải là không rõ, bọn họ gia sản ngang ngửa với Cố gia nhà ông, chuyện kết hôn lần này chỉ có lợi mà không hề tổn hại, xem ra lựa chọn của con trai lần này hoàn toàn là đúng ý với ông.
Còn chuyện của vợ ông và Bạch Chính Hạo, thật ra ông đã biết từ lâu, chỉ là mắt nhắm mắt mở, không buồn quan tâm.
Bởi vì Cố Cận Đông đối với vợ mình chưa bao giờ có tình cảm thật sự, năm xưa ông cũng là do bị cha mình ép buộc nên mới cưới Thái Tuệ Trân về Cố gia mà thôi.
Bọn họ môn xưng hộ đối nhưng chưa hề tồn tại chút tình cảm nào, hiện tại đã gần như đi đến hồi kết, chỉ cần đợi sau khi Cố Diệc Phàm đủ năng lực thừa hưởng sản nghiệp của cả hai gia tộc, chắc chắn bọn họ sẽ đặt bút ký lên đơn ly hôn.
Sau khi rời khỏi Cố gia anh có gọi cho mẹ mình, mới đầu bà chỉ im lặng, hồi lâu cũng gật đầu chúc phúc cho bọn họ.
Từ ngày hôm ấy, bà đã không còn đến thăm anh lần nào nữa, bởi vì bà là thấy có lỗi với anh, gặp mặt lại thêm đau lòng.
Bà còn nói đợi sau khi anh và cô kết hôn, bà sẽ cùng cha anh ký lên đơn ly lị, bản thân muốn ra nước ngoài sinh sống, có thời gian sẽ quay về thăm cháu nội.
Anh không phản đối, bởi anh biết tính bà, một khi đã quyết định chuyện gì thì sẽ cũng giống như anh, không bao giờ thay đổi.
Anh gật đầu, cảm giác đối với người mẹ này trong anh chỉ có vậy, có chút hờ hững nhưng cũng có chút quan tâm.
Anh giống bà ở nhiều điểm, kể cả bản tính mạnh mẽ và lạnh nhạt của bà, anh cũng giống.
Khẽ cúi đầu, anh biết bọn họ sẽ đồng ý nhưng là một người con anh có trách nhiệm phải nói với họ với tiếng, hiện tại mọi chuyện đã tốt đẹp, chỉ cần đợi thêm một tháng nữa, hôn lễ sẽ được cử hành.
Chợt anh mỉm cười, là nụ cười mãn nguyện.
...
Buổi trưa, phòng ăn đông đúc, chuyện bọn họ sắp kết hôn đã đến tai tất cả mọi người trong Hàn Đức.
Giới thượng lưu và quý tộc thường hay cho con cái bọn họ kết hôn sớm, chuyện này không có gì mới lạ nhưng chỉ có điều Cố Diệc Phàm và Bạch Tịnh Vân kết hôn, vậy còn Doãn Tư Thần thì phải làm sao đây.
Doãn Tư Thần ngồi đó, đến cả đôi đũa trên tay cũng sắp bị cô ta bẻ gãy, ánh mắt hiện lên vẻ giận dữ, chuyện lần trước cứ tưởng bọn họ sẽ sớm bị rạn nức, không ngờ chỉ vài ngày sau liền nghe tin bọn họ sắp kết hôn, lại còn khiến Doãn Tư Thần cô trở thành trò cười như vậy.
Xem ra chuyện này đâu thể dễ dàng kết thúc như thế được.
Đập mạnh tay xuống bàn, Doãn Tư Thần liền đứng dậy nhưng không phải là quay về phòng học mà là đến thẳng lớp D để tìm cô.
Một lần nữa đối diện với Doãn Tư Thần trong căn phòng trống trãi, cô chỉ từ tốn mở miệng, " Cậu muốn nói gì ?"
Lần trước cô ta đã vu khống cô, khiến mọi người hiểu lầm cô, lại còn không biết tự trọng mà đưa những bức ảnh đó lên cho mọi người cùng nhìn thấy, hôm nay lại tới thẳng phòng học của cô mà tìm cô để nói chuyện, vẻ mặt còn tỏ ra khó chịu như vậy, xem ra lần này là hoàn toàn không có ý tốt.
Thấy cô mở miệng bình tĩnh, Doãn Tư Thần liền tức điên lên được, tại sao những gì cô ta làm đều hoàn toàn vô nghĩa với Cố Diệc Phàm còn Bạch Tịnh Vân chỉ cần ngồi yên một chỗ cũng có được anh kia chứ, cô ta là không cam tâm.
" Các người định cứ như vậy mà kết hôn hay sao ?", cô ta hỏi, trong giọng đầy vẻ tức giận.
Cô khẽ cúi đầu, suy nghĩ một chút liền đáp, " Mình đã mang thai con của anh ấy, không làm khác được ".
Câu nói của cô vừa dứt, Doãn Tư Thần lập tức trợn mắt, vẻ mặt không tin.
Chuyện cô và anh sắp kết hôn thì cô ta đã thừa biết nhưng chuyện bọn họ sắp có con với nhau thì cô ta hoàn toàn là mới biết được.
Doãn Tư Thần nhìn cô , ánh mắt hiện lên vẻ giận dữ, nhíu mày nói, " Vậy còn đứa bé trong bụng tôi thì sao, các người định sẽ như thế nào ?"
Cô ta vừa nói, vừa đặt bàn tay lên chiếc bụng bằng phẳng của mình, ánh mắt giả vờ tỏ ra đau đớn, trong giọng cũng có chút nghẹn ngào.
Cô khẽ đưa mắt nhìn đến chiếc bụng của cô ta, chợt nhíu mày, hình như đang suy nghĩ gì đó.
Thấy vậy Doãn Tư Thần liền mỉm cười đắc ý, hồi lâu mới thấy cô mở miệng nhưng hoàn toàn khác với những gì cô ta suy đoán, " Nếu về sau cậu không muốn giữ đứa bé này bên cạnh thì có thể giao nó cho bọn mình...mình và Diệc Phàm nhất định sẽ rất yêu thương nó ".
Cô là nói thật, nếu như Doãn Tư Thần thật sự đã có thai với anh, cô là không muốn nhìn thấy đứa bé kia sẽ lại giống như cô năm đó, bị mẹ mình đối xử tàn nhẫn như vậy, nếu có thể cô sẽ tình nguyện yêu thương nó, chăm sóc nó đến hết cuộc đời của cô.
Hai mắt Doãn Tư Thần trợn to, lại không ngờ cô có thể nói ra những lời như vậy, xem ra bản thân cô ta đã đánh giá quá thấp Bạch Tịnh Vân này rồi.
Cô ta ngước mặt, trong giọng mỉa mai, " Cậu thật sự rộng lượng như vậy sao, đến cả chuyện này cũng không để ý ".
Doãn Tư Thần là cố ý nói vậy để khơi gọi lòng ghen tuông của cô nhưng ngoài những gì cô ta mong muốn, cô chỉ cúi đầu rồi khẽ nói, " Mình thật sự rất yêu anh ấy, nếu phải để mất anh ấy thì mình thà lựa chọn sẽ chấp nhận chuyện này ".
Nghe vậy Doãn Tư Thần liền thở ra một hơi nặng nhọc, trong đời cô ta chưa bao giờ cảm thấy bị sĩ nhục như vậy, lại đi đôi co với một cô gái mà cô ta chưa từng xem trọng, " Các người được lắm, cứ chờ mà xem, tôi nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này dễ dàng như vậy ".
Nói rồi cô ta liền bỏ đi, trong phòng học trống trãi chỉ còn mình cô đứng đó.
Hồi lâu cô cũng cầm điện thoại lên, giọng cô từ tốn nhưng lại có chút lạnh nhạt , ánh mắt cô chỉ nhìn xa xăm, hình như đang suy nghĩ điều gì.
Gần giờ tan học anh có gọi cho cô, nói là muốn đưa cô về nhưng cô từ chối, bởi vì buổi chiều đã có hẹn ăn cơm với cha cô, anh gật đầu, đành chấp nhận.
Từ ngày cô quay lại trường học, anh ngày nào cũng đến nhìn cô một chút, giống như sợ chỉ cần anh sơ hở là cô lại bốc hơi bay đi.
Hôm nay cũng vậy, buổi trưa anh có đến tìm cô nhưng lại không nhìn thấy, nghe mấy cô bạn của cô nói, cô đã ra ngoài nói chuyện với Doãn Tư Thần, anh có chút lo lắng nhưng thấy cô không định nói nên anh cũng im lặng không muốn nhiều lời.
Giờ tan học, anh đứng đằng xa nhìn thấy cô bước lên chiếc ô tô màu đen quen thuộc, anh liền mỉm cười, tay điều khiển cần số lập tức rời đi.
Buổi tối hôm nay trong bãi đậu xe vắng vẻ dưới tầng hầm của khu mua sắm, có một cô gái đang cầm trên tay hai, ba túi đồ gì đó.
Mỗi khi tâm trạng không tốt bản thân liền đến đây giải tỏa chút, không ngờ đi lòng vòng cũng chẳng có gì mới lạ, chỉ càng thêm cảm thấy khó chịu mà thôi.
Tiếng giày cao gót giòn giã vang lên trong không gian vắng vẻ, từ đằng xa có một chiếc xe màu đen dùng tốc độ giết người chạy tới, cô gái liền lập tức hoảng sợ tránh ra, chiếc xe phanh gấp, dừng lại trước mặt cô ta.
Cửa xe vừa mở, hai người đàn ông trong bộ đồ màu đen đã nhanh chóng bước xuống kéo cô ta ngồi vào ghế sau, mặc cho cô ta có giãy giụa thế nào cũng không được.
Vài chiếc túi đựng quần áo toàn là hàng hiệu bị đánh rơi trên mặt đất.
Sau khi chiếc xe rời đi không gian lại quay về với trạng thái tĩnh lặng ban đầu, giống như là chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Truyện khác cùng thể loại
368 chương
20 chương
10 chương
81 chương
90 chương
63 chương
20 chương