Thiên sát cô tinh
Chương 10 : Hội ngộ
♥Edit: Mun
Sáng hôm sau, khi trời vừa sáng, tiếng bước chân nôn nóng khiến Noãn nhi tỉnh giác. Nàng vừa mở mắt, bỗng nhiên Duyên nhi xông vào phòng Noãn nhi, sốt ruột nói: “Noãn…… Noãn nhi…… Nhũ mẫu…… Không thấy người ….” Nàng vừa thở hổn hển vừa nói, xem ra đã chạy qua rất nhiều nơi.
Noãn nhi từ giường đứng lên, bình tĩnh vừa mặc quần áo vừa nói: “Tỷ quên rồi à? Nhũ mẫu đã nói hôm nay người sẽ đi. Chắc là đã đi rồi. Đã như vậy, Duyên nhi, tỷ đã sắp xếp hành lý xong chưa?”
Duyên nhi ngẩn người vài giây. Sau đó mới nhớ tới tình hình hôm qua. Trời ạ! Vậy mà nàng lại quên mất chuyện quan trọng như vậy. Vừa tỉnh ngủ nên cái gì cũng không nhớ rõ, còn tưởng là nhũ mẫu mất tích, đã vậy còn chạy tìm khắp sơn cốc. Lúc này nàng thật sự muốn khóc nha. Nàng vỗ vỗ đầu mình, khẽ giọng nói: “Ai nha! Ta thật là ngốc quá…..”
Noãn nhi mặc quần áo lên đường, vỗ vai Duyên nhi, khẽ cười nói: “Duyên nhi, tỷ không ngốc, đây là thói quen bình thường thôi. Tỷ nghĩ mà xem, nhũ mẫu đã sống cùng chúng ta mười năm, mà tỷ lại vừa tỉnh ngủ, có phản ứng như thế là bình thường. Theo quán tính sẽ nghĩ là người còn ở trong sơn cốc. Cái này người ta gọi là quá lo sẽ loạn.”
Duyên nhi suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Ừ. Muội nói có lý. May là còn có muội thông minh, vừa tỉnh dậy cũng nhớ rõ như thế. Tỷ còn chạy khắp cả tòa sơn cốc. Ôi chao! May là hành lý hôm qua tỷ đã chuẩn bị xong hết. Tỷ về lấy cái này.” Vừa nói xong nàng đã biến mất ngay lập tức….
Duyên nhi quay trở lại phòng rất nhanh, trên tay còn cầm một bao quần áo rất lớn, xem ra nàng đã chuẩn bị khá đầy đủ. Thân hình mảnh khảnh ôm một bao lớn, ai nhìn vào chắc cũng nghĩ là sẽ mệt chết được. nhưng nàng lại hoàn toàn không cảm thấy mệt, trái lại giống như đang ôm bảo bối….
Noãn nhi lại ngược lại. Nàng cầm một cái bao nhỏ, rồi lấy ra một số đồ vật dưới gối bỏ vào, tiếp đó lấy ra một tấm mạng đeo lên mặt, nhìn quanh phòng một lần nữa, thở ra, mỉm cười nói: “Duyên nhi. Chúng ta đi thôi. Mong là hôm nay không phải ngủ ngoài trời.”
Duyên nhi gật đầu, lưu luyến quay đầu nhìn lại nơi mình đã ở mười năm. Noãn nhi cũng hiểu tâm tư nàng, bản thân cũng không thể nói bỏ là bỏ được, nhưng các nàng phải đi. Noãn nhi năm chặt tay Duyên nhi, cười ngọt ngào nói: “Duyên nhi. Chúng ta đi thôi, không thì tối nay sẽ phải ngủ ngoài đồng không mông quạnh đó. Dù sao thì tỷ cũng không muốn chúng ta gặp phải dã thú chứ?”
Duyên nhi lại gật gật đầu, chậm rãi theo Noãn nhi rời đi. Rời khỏi căn phòng nhỏ một đoạn xa, chợt nàng nghĩ tới việc gì đó, hô lớn: “Noãn nhi, muội không mang theo cầm à?” Phải biết rằng đối với bản thân và Noãn nhi thì cổ cầm kia rất quan trọng. Nàng không mang theo thì lấy gì để đàn chứ……
Noãn nhi lắc đầu. Ngẩng đầu nhìn phương xa, nói lẩm bẩm: “Cầm của ta….. ta nhất định sẽ lấy lại nó!” (Yu: phải, cái gì là của mình, quyết phải đoạt lại cho = đc, có chí khí, Noãn noãn, ai lớp du xâu mợt =3=)
Tuy Duyên nhi không hiểu rõ ý Noãn nhi, nhưng nàng cũng không truy hỏi đến cùng. Chỉ cần Noãn nhi nói thì bất cứ chuyện gì nàng cũng không phản đối. Dù sao Noãn nhi cũng có quy tắc của nàng ấy, tin rằng nàng ấy không bao giờ sai….
Trời dần dần tối, thế nhưng hai người vẫn không nhìn thấy thành trấn hay thôn trang gì, ngay cả một bóng người cũng không thấy, bóng quỷ còn không thấy nửa cái. Hơn nữa cách đó không xa là một rừng cây, thoạt nhìn xem ra rừng cây này rất lớn, không phải đi một lúc là có thể ra khỏi đó. Vì thế Noãn nhi quyết định không đi tiếp nữa, nếu không chờ khi trời đã tối, các nàng chỉ có thể khốn đốn trong rừng, thực sự làm bạn cùng dã thú ban đêm.
Các nàng đốt lửa trên một mảnh đất trống, xung quanh là thảo nguyên. Cho nên gom góp quây quần là có thể qua được. Mặc dù các nàng sống trong Vô cốc nhưng hàng ngày nhũ mẫu vẫn mang các nàng ra ngoài để dạy năng lực sinh tồn. Bây giờ các nàng đều biết ơn nhũ mẫu, nếu không e rằng các nàng chẳng làm được gì.
Hai người yên lặng ăn lương khô, không một ai nói chuyện, ngay cả Duyên nhi cũng im lặng một cách lạ thường, e là không nỡ rời khỏi Vô cốc. Ánh lửa lập lòe nhảy múa, mang theo một sức quyến rũ kì lạ, làm cho đêm này cũng trở nên ấm áp hơn…..
Bỗng nhiên có một hồi tiếng binh khí va chạm nhau khiến Duyên nhi hơi sửng sốt một chút. Nhìn về phía Noãn nhi, Noãn nhi khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng cười nói: “Không có việc gì đâu. Ăn xong chúng ta qua nhìn xem. Xem ra không chết nhanh như vậy đâu.”
Duyên nhi gật gật đầu, nghi ngờ nhìn về hướng âm thanh truyền đến. Quái lạ. Nửa đêm nửa hôm ai lại chạy tới nơi hoang vu này đánh nhau. Mặc dù nghĩ như thế nhưng động tác của nàng cũng không dừng lại, vẫn chậm rãi nhai lương khô. Noãn nhi cũng không vội thì người đó chắc sẽ không chết đâu, cứ từ từ ăn thôi! Chẳng qua suy nghĩ của nàng vẫn là không tự giác hướng tới nơi nào đó….
Tiếng tranh đấu càng lúc càng gần. Tiếng binh khí va chạm dường như có thể nghe thấy rõ ràng. Nhưng Noãn nhi vẫn không hề nôn nóng, chậm rãi ăn lương khô, dường như mọi việc không liên quan tới nàng..
Duyên nhi đã ăn xong, hiếu kỳ nhìn ra hướng đó. Quả nhiên nhìn thấy vài người đang đánh nhau ở nơi này. Chỉ có điều có một người đang chạy về hướng này. Nàng thận trọng nhìn, sau đõ lôi kéo quần áo Noãn nhi, ngờ vực nói: “Noãn nhi, có người chạy tới bên này, hình như bị thương rất nặng. Này! Chúng ta có cứu hắn không?”
Noãn nhi ngẩng đầu, phủi phủi tay rồi lấy khăn tay ra lau miệng. Cất khăn tay đi rồi nhìn Duyên nhi nói: “Người kia chạy về hướng này hẳn là do nhìn thấy ánh lửa, tới xin chúng ta cứu mạng. Nếu hắn còn sức chạy tới hướng này thì không chết được đâu. Tỷ không cần phải vội, chờ hắn tới rồi nói sau.”
Duyên nhi ngồi xuống, không nôn nóng nữa. Nàng biết Noãn nhi rất tốt bụng, không thể thấy chết mà không cứu được. Nếu nàng đã nói vậy, khẳng định là nàng có cách nghĩ của riêng nàng, mình nên yên tĩnh chờ đợi….
Quả nhiên một lát sau có một cẩm y* nam tử xuất hiện trước mặt các nàng. (*: áo vệ binh) Trên mặt đầy máu, tuyệt nhiên không thấy rõ tướng mạo. Nhưng dáng người nam tử cao mảnh khảnh, có lẽ diện mạo cũng không đến nỗi nào. Hắn dùng kiếm chống xuống đất, nói yếu ớt: “Cô nương……Có thể cứu ta ……….” Lời nói còn chưa dứt thân thể hắn lại giật lên một cái, cố gắng gượng để không ngã xuống, xem ra đã tới giới hạn rồi.
Noãn nhi liếc nhìn nam tử. Trên người hắn không có thương tích, nhưng môi thì xanh tím, sắc mặt trắng bệnh, bước đi vô lực, hẳn là bị người khác hạ dược. Xem ra võ công không tồi, có thể kiên trì lâu như thế, hẳn không phải là người đơn giản.
Noãn nhi nhếch miệng cười, nhíu mày hỏi: “Làm sao ngươi lại khẳng định chúng ta có thể cứu ngươi?”
Nam tử cố gắng dùng kiếm chống xuống, nói đứt quãng: “Hai vị cô nương ……………….. dám…………. ở nơi hoang vu này…………. Nên không phải là kẻ đầu đường xó chợ. ……………. Hơn nữa cô nương nhìn ta …………….. cũng không hoảng hốt…………..” Hắn nhắm mắt lại, dường như sẽ lập tức ngã xuống.
Noãn nhi nhìn nam tử khen ngợi, ‘không tồi’. Thân trúng kịch độc vậy mà có thể sáng suốt như thế. Nàng bình tĩnh hỏi: “Ngươi muốn ta cứu ngươi hay là cứu bọn họ?”
Nam tử dường như không cầm cự được nữa. Hắn yếu ớt nói: “…………….Bọn họ…….” Lời vừa dứt, người đã gục trên mặt đất. Kiếm trong tay cũng gãy thành hai đoạn, người đã tới giới hạn.
Truyện khác cùng thể loại
103 chương
31 chương
31 chương
25 chương
39 chương
58 chương