Thiên quan song hiệp
Chương 150 : Nhân cao chiêu kỵ
Lăng Hạo Thiên đột nhiên nhắm mắt, đám đông đều rúng động: Y định nhận thua? Định bỏ cuộc? Nhưng khóe miệng y hiện lên nụ cười, song chưởng chầm chậm di động trước mặt như đang luyện công một mình, hoàn toàn không lý gì đến chưởng phong kinh hồn của Đại Hỷ. Chỉ có vài nội gia cao thủ như Thanh Thánh, Thanh Triệu, Thanh Đức ẩn ước nhận ra y tựa hồ nắm được phương vị và lực đạo xuất chưởng của Đại Hỷ, trước khi hắn ra tay liền hóa giải chưởng lực hoặc kéo lệch đi, không để ảnh hưởng đến thân thể. Song chưởng của y đẩy luồng khí quanh người cực kỳ ung dung, gần như không phí lực.
Đại Hỷ nhận ra nụ cười của y, lòng đâm nóng nảy: “Tiểu hài này nội lực hồn hậu như vậy quả là bất ngờ, ta không đánh gục được hắn, sau này còn mặt mũi nào nhìn ai?” Lại di chuyển thêm hai vòng rồi chợt dừng bước, song chưởng đẩy vào lưng Lăng Hạo Thiên.
Chúng nhân kinh hãi, Lăng Hạo Thiên chợt xoay mình đẩy song chưởng nghênh đón. Qua một tuần hương, hai người đều tiêu hao nội lực, đối chưởng kiểu này phải đến lúc lưỡng bại câu thương mới kết thúc. Lăng Hạo Thiên mở bừng mắt, hơi mỉm cười, Đại Hỷ biến sắc, gầm lên khe khẽ, đưa tay ôm ngực, lẩm bẩm: “Ngươi… ngươi… được lắm.”
Lăng Hạo Thiên cười: “Đại lạt ma còn giữ chút lòng từ bi không muốn lấy mạng ta nên ta cũng đại phát từ bi, để lại tính mạng cho ngươi.” Rồi sầm mặt: “Mau quay về tự miếu cho ta, rèn luyện đến nơi đến chốn hẵng xuất sơn.”
Đại Hỷ nhợt nhạt mặt mày, cố nén không để thổ huyết, thấp giọng: “Chúng ta đi.” Rồi dẫn thủ hạ đệ tử cúp đuôi đi ngay.
Chúng nhân dưới đài ngây người, còn chưa hiểu rõ vì sao Lăng Hạo Thiên thắng, chợt một nhân ảnh lướt lên vung chưởng đánh vào lưng y.
Y quay lại tiếp chưởng, chính thị Thanh Hiển của Thiếu Lâm, song chưởng chạm nhau, cả hai cùng lùi lại mấy bước, thần sắc vạn phần kinh hãi. Lăng Hạo Thiên cảm giác lồng ngực ngâm ngẩm đau, biết trận đấu với Đại Hỷ tiêu hao quán hiều nội lực, lại ngạnh tiếp một chưởng của Thanh Hiển, tuy đứng vững nhưng thụ nội thương không nhẹ. Y kinh ngạc bởi lúc tiếp chưởng, nội lực của Thanh Hiển không phải Thiếu Lâm khí công chính tông mà là Vô Vô công giống mình, trong lòng liền nghi ngờ: “Sao lão cũng biết?”
Thanh Thánh mắng: “Gian tặc.” Rồi cùng Thanh Đức, Thanh Triệu đồng thời xuất thủ. Thanh Hiển đã chuẩn bị trước, tấn công một đòn xong liền lao xuống đài, lẩn vào đám đông, chúng tăng nhân hô hoán đuổi theo nhưng lúc đó trên núi hỗn tạp, có không ít người cùng phe Thanh Hiển nên lão vẫn chạy thoát.
Trận tỷ thí xếp lại danh hiệu thiên hạ đại phái chấm dứt như vậy, nằm ngoài dự liệu của các võ lâm hào kiệt.
Thanh Triệu lo cho thương thế của Lăng Hạo Thiên, tiến lên nắm tay hỏi: “Hạo Thiên, tình hình thế nào?”
Lăng Hạo Thiên lắc đầu: “Vãn bối không sao, thụ thương một chút thôi, đa tạ quan tâm. Đại sư sao lại dễ dàng thụ thương lạc bại như vậy? Có phải tặc tử Thanh Hiển ám toán đại sư?”
Thanh Triệu thở dài: “Lăng tam công tử nói không sai.”
Lý Thừa Phong, Chính Ấn, Củng Thiên Phàm đều hối hận: “Hóa ra Thanh Triệu trúng ám toán mới thất bại, Đại Hỷ Pháp Vương này không lợi hại như tưởng tượng. Sớm biết thế đã lên đài đấu một trận, bất kể thắng thua cũng lập công cho võ lâm Trung Nguyên, giờ lại để thằng nhóc này chiếm hết vinh dự.”
Người võ lâm thấy Lăng Hạo Thiên đánh bại Đại Hỷ Pháp Vương của Tát Ca phái, lấy được danh hiệu võ công thiên hạ đệ nhất, có người khen anh hùng xuất thiếu niên, đại đa số lại bất phục: “Thằng nhóc này chưa đến hai mươi, dù võ công không tệ, dựa vào danh thanh phụ mẫu, huênh hoang trước mặt thiên hạ anh hùng như vậy còn ra thể thống gì?”
Chính Ấn không nén được, lên đài nói: “Lăng Hạo Thiên, cậu được lắm. Một trận dương danh thiên hạ, từ nay về sau trở thành nhân vật bất phàm.”
Trong đan điền Lăng Hạo Thiên khí huyết sôi lên, miễn cưỡng đứng dậy, cười lạnh: “Đúng, ít nhất cũng hơn Nga My phái thua Võ Đang ngay trước mặt thiên hạ anh hùng, phong quang quá nhỉ? Từ rày sẽ phải đứng sau Võ Đang, cũng coi như đứng sau Tiểu Tam nhi ta.” Lời vừa buông ra, sự tình vốn được tất cả giả bộ như không biết gì liền vỡ lở, lần xuất thủ này của Lăng Hạo Thiên hơn hẳn mọi môn phái, chưởng môn nhân các đại môn phái bất giác đều biến sắc.
Chính Ấn bị y chạm vào nỗi đau, cộng thêm khí cuồng vọng tự xếp đứng trên Nga My, bèn không nén được lửa giận: “Lăng Hạo Thiên, chính phái đại hội của chúng ta có mời ngươi sao? Ngươi vô duyên vô cớ lên núi gây loạn, còn coi các tiền bối ra gì không?”
Lăng Hạo Thiên lớn tiếng: “Tiểu Tam nhi thích gây loạn, ông định thế nào?”
Chính Ấn biến sắc định lên tiếng. Lý Thừa Phong có giao tình với Lăng Tiêu, thấy Lăng Hạo Thiên xuất ngôn cuồng vọng liền nhíu mày, tiến lên ngăn Chính Ấn lại rồi khuyên y: “Lăng tam hiền điệt, ta là trưởng bối của cậu, mấy câu này tuy khó nghe nhưng mong cậu chịu để lọt tai. Tuổi trẻ không nên cuồng vọng quá, hôm nay cậu đánh bại gian nhân, lập đại công cho võ lâm, trong lòng chúng ta đều cảm kích. Nhưng cậu không nên dựa vào võ công hơn người mà ngạo mạn, muốn đứng vững trong võ lâm còn phải tôn trọng tiền bối nữa.”
Lăng Hạo Thiên biết ông ta là chưởng môn Võ Đang, nói như vậy là đã nể mặt mình lắm rồi nên gật đầu, không ngờ Hoa Sơn chưởng môn Củng Thiên Phàm lại nối lời: “Cậu biết nhận sai là được rồi, chúng ta cũng không truy cứu. Ta thấy võ công của cậu không chính không tà, loạn xạ vô cùng, gặp phải cao thủ chân chính ắt không ứng phó được, tốt nhất nên chuyên một môn, luyện công phu thuần thục rồi hẵng xuất sơn.”
Lăng Hạo Thiên ngửa mặt cười vang: “Hay, hay lắm. Lý đạo trưởng muốn ta tôn trọng tiền bối, ta cung kính bất như tùng mệnh. Các vị tiền bối chính phái đều phi phàm, không chỉ võ công cái thế, hơn nữa nhãn quang độc đáo, Tiểu Tam nhi bội phục sát đất, nói thêm mấy câu nữa với các vị chắc ta sẽ bội phục đến ngất đi mất.”
Các chưởng môn nghe y lên tiếng châm chọc, bất giác lại biến sắc, Thanh Triệu lớn tiếng: “Các vị, hay nghe lão nạp nói một câu. Lăng tam hiệp thay mặt võ lâm đánh bại gian nhân, giữ danh dự cho Trung Nguyên, lập được đại công, các vị không cảm kích, lại đi gây khó dễ sao?”
Củng Thiên Phàm cười lạnh: “Hàng Long đường chủ, ông và Lăng tam công tử giao tình không nhạt, nói giúp y cũng đúng thôi. Nhưng hiện tại ông nên dẹp bỏ giao tình riêng, nói mấy câu công đạo mới hợp với thân phận Hàng Long đường chủ. Thanh Thánh phương trượng, Lăng tam công tử chỉ ra thân phận gian tế của Thanh Hiển, một trong thất đại thần tăng, ảnh hưởng đến danh dự Thiếu Lâm, đại sư có định giúp y không?”
Thanh Thánh đứng dậy: “A di đà phật! Lăng tam công tử dũng khí hơn ngươi, võ công thâm bất khả trắc, hôm nay lại trượng nghĩa xuất thủ đánh bại ngoại giáo tà đồ, giữ danh dự cho võ lâm Trung Nguyên, toàn phái Thiếu Lâm đều vô cùng cảm kích.” Đoạn bước lên hành lễ. Địa vị của Thanh Thánh được tôn sùng cực độ trong võ lâm, chúng nhân nghe lão nói vậy mới hết lời ra tiếng vào, nhưng trong lòng đều bất bình,
Củng Thiên Phàm nói: “Thiếu Lâm là chủ nhân ở đây mà thiên vị như vậy, đánh mất công đạo, Hoa Sơn phái tuy bất tài cũng không muốn ở lại hoà mình vào vũng nước đục”
Lăng Hạo Thiên cười lạnh: “Lẽ nào ta lại thích ở lại hân thưởng đại nghĩa lẫm lẫm, tiết khí cao cả của chư vị?” Đoạn rảo bước xuống núi. Thanh Triệu gọi: “Tiểu Tam.”
Y đi thẳng, không quay đầu lại.
--- Xem tiếp hồi 150 ----
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
117 chương
51 chương
21 chương
27 chương
34 chương
164 chương
136 chương
71 chương