Thiên quan song hiệp
Chương 149 : Yết xuyên gian mưu
Lăng Hạo Thiên bước đến giữa đài, nói với Đại Hỷ Pháp Vương: “Ngươi thắng người khác nhưng còn chưa thắng Tiểu Tam nhi ta.”
Đại Hỷ Pháp Vương ngưng vọng vào y, cảm giác thanh niên này không có gì kinh người, cũng không giống kẻ khùng điên, hà cớ có đủ gan khiêu chiến với mình? Đại Phạm Thiên nổi giận, quát vang: “Kẻ nào dám nói năng như vậy với chưởng môn nhân của thiên hạ đệ nhất môn phái?”
Lăng Hạo Thiên cười: “Đó gọi là gieo gì gặt nấy, lúc các ngươi khiêu chiến Thiếu Lâm không phải cũng ý chí cao ngất, mục hạ vô nhân sao? Tiểu Tam nhi ta vì sao không thể học theo?”
Đại Phạm Thiên tiến lên hai bước, vung chưởng chộp tới: “Tiểu tử lớn mật, cút ngay xuống đài.” Lăng Hạo Thiên không tránh, tung chân đá ngay, Đại Phạm Thiên vốn lùn, ngọn cước trúng ngay mặt hắn, đẩy văng xuống dưới đài.
Ngọn cước này của y khiến những người dưới đài kinh hãi, vừa nãy họ thấy Đại Phạm Thiên đánh bại Phục Hổ đường chủ Thanh Đức đại sư dễ dàng, sao người thanh niên này lại ung dung đánh bại hắn như vậy? Trong khoảnh khắc đó, Lăng Hạo Thiên quay nhìn Đại Hỷ, lạnh lùng nói: “Chưởng môn nhân phái khốn kiếp, còn đờ ra đó là gì? Lẽ nào đợi ta đá xuống dưới mới cam tâm?”
Đại Hỷ biến sắc, trở thành lạnh lùng đáng sợ: “Tiểu hài tử, ngươi chạm vào Phật gia, ta quyết không khách khí nữa.”
Lăng Hạo Thiên cười ha hả: “Ta chỉ mong ngươi không khách khí, vì sao hả? Vì ta muốn đùa với các ngươi, ba trận vừa nãy, phái khốn kiếp các ngươi nhờ thủ đoạn mới thắng được.”
Lời vừa buông, đám đông dưới đài xôn xao, có người bảo đúng, có người hoài nghi, có người mắng mỏ, tất cả trộn thành một mớ hỗn độn.
Đại Hỷ tức giận: “Nói láo, đừng vu khống bọn ta. Trung Nguyên võ lâm lại vô sỉ đến mức này, phái một đứa trẻ ra nói lăng nhăng, thua không dám nhận, không phải mất mặt lắm sao?”
Lăng Hạo Thiên chỉ vào Kim Ngô: “Ta nói láo? Nghe cho rõ đây. Lạt ma dùng kim bạt này, mấy tháng trước bị Tiểu Tam nhi ta dùng một chưởng đánh bại dưới chân Hổ Sơn, hắn nội lực bình bình, làm gì có chuyện một chưởng đánh bay được Thanh Hiển đại sư uy danh hiển hách? Kim Ngô, ta nói đúng không? Nếu bảo ra nói không đúng, ngươi cứ lên đài để ta đánh một chưởng là biết ngay.”
Kim Ngô định mở miệng tranh biện nhưng không dám lên, đành im lặng. Chúng nhân thấy hắn không phản bác, tức thì bàn tán ầm ĩ.
“Tiểu tử nói có lý, mau tiếp đi.”
“Chúng giở trò gì, mau nói ra.”
Lăng Hạo Thiên quay nhìn Thanh Hiển, mỉm cười: “Ảo diệu trong đó là do Thanh Hiển đại sư quá ư ‘nghĩa khí’, câu kết với Kim Ngô, giả bộ thụ thương như thật nên tất cả đều bị lừa để Kim Ngô nổi danh với thiên hạ anh hùng, bằng hữu như thế đi đâu tìm được đây? Thanh Hiển đại sư thấy đúng không?”
Thanh Thánh nghe rõ kế mưu, trong lòng nghi hoặc, bèn tiến lên chộp cổ tay Thanh Hiển, lão lách mình về sau tránh đi, động tác nhanh nhẹn, không hề giống dáng vẻ trọng thương lúc trước tí nào.
Đám đông gầm lên: “Quả nhiên giả bộ thụ thương.”
“Thiếu Lâm nội gian, phản lại sư môn.”
“Quả nhiên có gian mưu, định giở trò.”
Thanh Thánh chặn lão lại: “Phản tặc. Ngươi… ngươi vì sao câu kết ngoại nhân, tự hủy bản môn?”
Thanh Hiển lắc đầu: “Dù cho ta nhất thời thất thủ, bại dưới tay người khác, Thiếu Lâm cũng không thể trị tội, lẽ nào Thanh Đức và Thanh Triệu không thua? Hay là họ cũng tư thông với địch?” Thanh Thánh tắc tịt, quay nhìn Lăng Hạo Thiên.
Y tiếp lời: “Không đúng. Thanh Đức và Thanh Triệu không cố ý thua, Đại Phạm Thiên vừa bị ta đá bay không biết nội lực, chỉ biết đôi chút công phu quyền cước cổ quái, Thanh Đức đại sư vì tin lời Thanh Hiển, lưu tâm không đấu nội lực với Đại Phạm Thiên nên nhất thời sơ ý thua trận. Còn vị Đại Hỷ Pháp Vương tướng mạo trang nghiêm, từ my thiện mục kia không đánh nổi Tiểu Tam nhi ta, dựa vào đâu mà xưng là thiên hạ đệ nhất?”
Đại Hỷ lạnh lùng thốt: “Tiểu hài tử, trong mười chiêu ta không hạ được ngươi sẽ tự phế võ công, thoái xuất giang hồ!”
Lăng Hạo Thiên cười đáp: “Người xuất gia kiêng sát sinh, ngươi lại hung hăng đòi đánh chết ta trước mắt thiên hạ, không sợ chết đi sẽ phải xuống A Tỳ địa ngục sao? Hơn nữa, ngươi tự xưng là Pháp Vương, không chịu ngoan ngoãn ở lại tự viện giảng kinh thu đồ đệ, lại hùng hổ vào giang hồ tranh đoạt cái gì mà võ lâm đệ nhất môn phái, võ công thiên hạ đệ nhất, không phải tự mình mâu thuẫn ư? Lẽ ra ngươi nên tự phế võ công, thoái xuất giang hồ từ lâu rồi.”
Đại Hỷ gầm lên, lắc mình lao tới, bổ chưởng vào Lăng Hạo Thiên. Hắn thân hình cao lớn, hơn hẳn Lăng Hạo Thiên hai cái đầu, xuất chưởng ào ạt, ngay cả những người đứng cách ba trượng cũng cảm thấy chưởng phong, các lãnh tụ chính giáo đều nghĩ: “Lạt ma này chưởng lực kinh nhân, nội công thâm hậu, định trong mười chiêu giết thiếu niên kia cũng không phải nói khoác.” Thanh Triệu lo lắng, đứng cạnh mép đài, ngưng thần quan sát, sẵn sàng ra tay cứu giúp.
Lăng Hạo Thiên đứng giữa đài, hai chân không hề di động, trầm ổn tiếp chiêu. Đại Hỷ vốn định dùng chưởng lực bức y lui đến mép đài, ai ngờ công liền ba chưởng vẫn không mảy may ảnh hưởng bèn lập tức biến chiêu, thi triển khinh công xoay quanh y, chưởng lực từ bốn phương tám hướng công tới. Chiến thuật này cực kỳ cao minh, hắn thấy Lăng Hạo Thiên đứng vững, không thể di động nên quay tít xung quanh xuất chưởng liên tục, mỗi chưởng là xoay quanh một vòng, chưởng phong dệt thành một tấm lưới kình khí, như thể có tám cao thủ đồng thời vây công. Lăng Hạo Thiên biết hoàn cảnh nguy hiểm, muốn thoát khỏi vòng vây không dễ, thậm chí người đứng ngoài muốn cứu cũng vô cùng phiền phức. Y bèn hít sâu một hơi, ngưng thần ứng đối, song chưởng múa tít, tiếp gọn từng chiêu của Đại Hỷ.
Các thủ lĩnh chính phái đứng ở mép đài đều đờ ra, mồ hôi lạnh đầm đìa, đổi lại bản thân đứng trong vòng vây không biết sẽ chống chọi được bao lâu, có thổ huyết lạc bại không? Làm cách nào mới thoát được? Thanh Thánh, Thanh Đức, Thanh Pháp, Lý Thừa Phong không hẹn mà cùng đứng ở bốn góc đài, chuẩn bị sẵn sàng xuất thủ cứu Lăng Hạo Thiên, nhưng chưởng phong của Đại Hỷ cực mạnh, bản thân đứng ở mép đài dù vẫn đứng vững nhưng không khỏi thầm nhủ: “Cậu bé kia sao lại chống chọi vững vàng trong cuồng phong?”
Toàn thân Lăng Hạo Thiên đẫm mồ hôi, lớp áo ướt dính sát thân mình, mồ hôi trên trán chảy thành dòng trên mặt, rơi xuống tạo thành một vòng mồ hôi quanh người. Trên đầu Đại Hỷ bốc cao cột khói trắng, khuôn mặt tròn vành vạnh cũng đẫm mồ hôi, diện mạo hung ác đượm sát khí, dáng vẻ từ bi trang nghiêm lúc mới lên núi bay biến hết. Thanh Triệu tim đập thình thịch, biết lúc hai người phân thắng bại sẽ lưỡng bại câu thương hoặc có một bên tử vong, bèn buông lòng hai tay nắm chặt thành quyền, mắt không rời khỏi trận đấu.
Đám đông dưới đài thấy khinh công siêu đẳng cùng chưởng lực bài sơn đảo hải của Đại Hỷ, bất giác tắc lưỡi, ý nghĩ khinh thị Tát Ca phái lập tức tan biến: “Võ công nội lực này dù không thiên hạ đệ nhất, cũng đủ ngạo thị giang hồ.” Họ lại mong Lăng Hạo Thiên chống chọi nổi, thậm chí đánh bại Đại Hỷ để lấy lại mặt mũi cho võ nhân Trung Nguyên. Dù vậy, y mới là một thanh niên chưa đến hai mươi, dẫu xuất thân võ lâm thế gia, được chân truyền của Y Hiệp cũng làm sao mà đánh bại nổi Phiên tăng?
--- Xem tiếp hồi 149 ----
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
7 chương
24 chương
390 chương
17 chương
73 chương
73 chương