Thiên quan song hiệp

Chương 128 : Chiêu thân duyên do

Lăng Hạo Thiên ra ngoài cửa, thấy Lưu Vân, Thái Đan, Lý Vận, Dung Tình đang đứng ở ngoại sảnh, bốn đôi mắt chăm chú nhìn y, bèn nổi giận, chống nạnh hỏi: “Được lắm, hóa ra là trò đùa. Không ngờ ta chạm phải bốn con tiểu cẩu. Thái Đan, ngươi lừa gạt ta, thật ra định làm gì? Nếu không nói thật, để xem ta trừng trị ngươi thế nào?” Thái Đan đỏ bừng mặt, cười xoa dịu: “Huynh qua ngần ấy cửa, có tư cách cưới Tiêu đại tiểu thư, không phải nên cảm tạ chúng tôi sao?” Lăng Hạo Thiên phì một tiếng, mắng lớn: “Tiểu tử khốn kiếp, ngươi lừa ta đến chỗ quỷ quái này, suýt nữa mất mạng, sau cùng lại gặp một cô nương lạnh như băng, ngươi còn muốn ta cảm tạ chắc? Muốn ta lấy cô ta? Đừng có mơ!” Thái Đan bị y mắng không thốt lên lời, Lý Vận xen vào: “Trong tam đại mỹ nữ của võ lâm hiện nay, Tiêu đại tiểu thư đứng đầu, lẽ nào huynh thấy tiểu thư không đẹp?” Lăng Hạo Thiên đáp: “Nàng ta đẹp lắm nhưng ta không phải kẻ phong lưu lãng tử, không lẽ nàng ta đẹp thì ta phải cưới?” Thái Đan thở dài: “Lệnh trưởng huynh không chịu cưới Vân gia đại tiểu thư, đến giờ đệ mới biết nguyên nhân.” Lăng Hạo Thiên trừng mắt: “Ngươi biết gì?” Thái Đan đáp: “Hóa ra Lăng gia huynh đệ đều là kẻ mù.” Lăng Hạo Thiên vừa giận vừa buồn cười, lướt tới chụp ống tay áo Thái Đan, Lưu Vân bước lên khuyên: “Tiểu Tam đừng giận. A Đan miệng chó không mọc được ngà voi, đừng tranh hơi với y.” Lý Vận nói: “Nói thật lòng, người võ lâm đều nói Tiêu Vân Văn là ba mỹ nhân, Tiêu đại tiểu thư, Vân Phi Phàm, Văn Xước Ước được võ lâm công nhận là ba cô nương đẹp nhất hiện nay. Huynh qua được thử thách, Tiêu cô nương nhìn huynh với con mắt xanh, vì sao huynh không muốn cưới?” Lăng Hạo Thiên đáp: “Ta nói rồi, dù nàng ta là thiên tiên hạ phàm, cũng không ai ép ta phải cưới nàng ta được.” Lý Vận hỏi: “Lẽ nào trong lòng huynh đã có người khác?” Lăng Hạo Thiên tức giận: “Ta có người đó hay không, liên quan gì đến các ngươi? Các ngươi còn nhỏ thế này mà định làm ông mai, bà mai cứ việc tìm người khác, đừng chạm đến Tiểu Tam nhi ta.” Lưu Vân, Thái Đan, Thần Vương, Dung Tình nhìn nhau, Lưu Vân thở dài: “A Đan, chủ ý của đệ khiến y nổi giận bỏ đi rồi, bảo chúng ta ăn nói thế nào với Tiêu cô nương?” Thái Đan đỏ lựng mặt: “Các vị cũng biết việc trên Hổ Sơn, Lăng đại ca định cưới Trịnh gia cô nương, Tiểu Tam đau lòng mới hạ sơn, tiểu đệ vất vả lắm mới nghe được tin tức này, biết Tiểu Tam nhi nhất định rất khó chịu, nếu có Tiêu cô nương chia sẻ, tất hai người sẽ nảy sinh tình cảm, ai ngờ…” Dung Tình cắt lời: “Lẽ nào huynh không biết Tiểu Tam nhi không dễ dàng chuyển di tình cảm cho người khác? Huynh đệ họ đều không để tâm đến sắc đẹp, chỉ cần tình đầu ý hợp.” Thái Đan biện bạch: “Y và Tiêu đại tiểu thư vốn tình đầu ý hợp. Muội bao giờ gặp tài nữ nào cao ngạo tuyệt tục như Tiêu cô nương, gặp công tử nào tài khí tung hoành hơn Tiểu Tam nhi chưa? Lúc đó các vị cũng bảo hai người họ xứng đôi, được rồi, sự tình đã đến nước này, các vị lại đổ hết lên đầu ta.” Lý Vận giậm chân: “Đều bảo lúc nào hả, toàn tại ngươi loi choi. Hiện tại làm khổ Tiêu cô nương. Lẽ… lẽ nào cô nương lại khổ mệnh như thế?” Bất giác tròng mắt đỏ ửng. Dung Tình thở dài: “Nếu nàng ta phải gả cho thiếu gia chúng ta, muội thà tự sát.” Lưu Vân than: “Nói cho cùng, Tiểu Tam nhi là bằng hữu, chúng ta không nên lừa y.” Thái Đan đột nhiên khóc váng lên: “Đều do đệ sai, việc này mà không giải quyết được, bốn người chúng ta đừng mong sống tiếp. Vân ca, A Vận, Dung Dung, đệ xin lỗi.” Chợt rút ra một cây tiểu đao, cắt ngay vào yết hầu. Lưu Vân, Lý Vận, Dung Tình cả kinh thất sắc, cùng kêu lên: “Định làm gì hả?” Chưa dứt lời đã thấy cây đao trên tay Thái Đan mất tăm, cạnh cậu xuất hiện một người mặt đầy giận dữ, chính thị Lăng Hạo Thiên. Lăng Hạo Thiên hừ một tiếng: “Không sai, ta vẫn ở bên ngoài lắng nghe, bị mấy tên khốn các ngươi phát hiện, giở trò kéo ra. Các ngươi lừa ta một lần không đủ, định lừa mấy lần mới cam tâm?” Thái Đan cười hi hi: “Tiểu Tam ca, chúng tôi lừa huynh lên núi, đúng là không đúng đắn, tiểu đệ xin được tạ lỗi. Nhưng bọn đệ không cố ý lừa, thật ra chuyện này còn có nỗi khổ.” Lăng Hạo Thiên ngồi xuống hỏi: “Ta trở lại nghe nỗi khổ của các ngươi đây, các ngươi nói không hợp lý ta sẽ tặng cho mỗi người ba bạt tai, năm cú đá.” Phong Trung Tứ Kỳ đều ngồi xuống nhìn nhau, Lý Vận vẫn là người lên tiếng đầu tiên: “Sự tình là thế này. Tiêu cô nương là con gái duy nhất của hai vị tiền bối Tiêu Sắt và Cầm Tâm, phụ mẫu nàng ta mất sớm, mười tuổi đã thành chủ nhân Ngân Bình sơn trang, hàng xóm của Thiên Phong bảo, tình nghĩa xưa nay thâm hậu. Tiêu cô nương và Phong gia thiếu gia có thể coi là thanh mai trúc mã. Phong thiếu gia nhà chúng tôi là nhân vật văn võ toàn tài, hai nhà đã sớm định hôn sự.” Lăng Hạo Thiên lấy làm kỳ lạ: “Nếu Tiêu đại tiểu thư và Phong thiếu gia môn đăng hộ đối, tài mạo tương đương, hà cớ nàng ta còn muốn chiêu thân?” Thái Đan thở dài: “Không giấu gì huynh, thiếu gia này nhà chúng tôi phải nói là phong lưu, phụ thân mất rồi, mẫu thân quá ư yêu chiều đâm ra phóng túng, không được quản giáo nên từ bé đã càn quấy, lớn lên phẩm hạnh càng tệ, mới mười sáu, mười bảy tuổi mà có tới hơn mười sủng thiếp. Phong phu nhân biết con bất thành khí, định quản giáo nghiêm ngặt nhưng đã muộn. Thiếu gia không chịu quản thúc, bỏ nhà ra đi, cả năm không về, ở ngoài thoải mái tung hoành, phong lưu khoái hoạt, cờ bạc rượu chè, chuyện mấy cây Thiên Phong lệnh bị thiếu gia đánh bạc thua lan truyền khắp giang hồ. Nhưng những việc hoang đường đó, Tiêu cô nương bị giấu giếm, hoàn toàn không hiểu gì.” Lý Vận tiếp lời: “Lúc xưa, phụ mẫu hứa gả Tiêu cô nương cho Phong thiếu gia, di mệnh đến lúc cô nương mười sáu tuổi sẽ thành hôn nhưng sau này Phong thiếu gia không thành người, ngay cả Phong phu nhân cũng thấy con trai mình là tên khốn kiếp, không muốn làm khổ Tiêu cô nương phải gả vào nhà mình. Nhưng Tiêu cô nương lại một mực thâm tình với thiếu gia chúng tôi, không chịu nghe khuyên can, một lòng muốn gả cho thiếu gia. Phong phu nhân uyển chuyển đề xuất ý thoái hôn, cô nương không chịu, nói trừ phi trên đời có người văn võ toàn tài sánh được với Phong thiếu gia, bằng không sẽ quyết ý. Vì thế cô nương mở cửa trang chiêu thân, thử văn tài võ công của người tới dự để chứng minh trên đời không ai xứng đáng với mình như Phong thiếu gia.” Lưu Vân nói: “Phong phu nhân thấy nàng ta cố chấp, ngầm lệnh cho chúng tôi ra ngoài tìm nhân tuyển thích hợp, để cùng Tiêu cô nương kết lương duyên.” Thái Đan thở dài: “Đó vốn là món nợ hồ đồ oan nghiệt, không ai nhúng tay vào được. Nhưng bọn đệ thấy những kẻ lên núi không ai ra gì, Tiêu cô nương sắp phải vào Phong gia, thật không cam tâm nên mới đi tứ xứ tìm bậc giang hồ tuấn tú có tài, khuyên y lên núi cầu thân.” Dung Tình nói: “Chúng tôi nghe nói gần đây trên giang hồ có một thanh niên tên Giang Hạ diện mạo anh tuấn, võ công cao cường, chưa đầy hai mươi đã trở thành đàn chủ của Thanh Bang. Nhưng lúc đến Hàng Châu tìm, nghe nói y đã xuất thành, sau này nghe người ta bảo Giang công tử này là kẻ phong lưu hiếu sắc nên chúng tôi đành rút lui.” Thái Đan tiếp lời: “Sau này bọn đệ gặp huynh, biết huynh siêu phàm xuất kỳ, nảy ra ý đưa huynh lên núi quá quan. Biết nếu nói thẳng việc cầu thân ắt huynh không chịu, mới cùng Tùng Bách Mai tam lão an bài, giả bộ Dung Tình bị bắt để huynh đi cứu.” --- Xem tiếp hồi 128 ----