Thiên quan song hiệp
Chương 127 : Bạt đắc đầu trù
Hồng Khúc dẫn Lăng Hạo Thiên rời khu rừng phong đến một gian tiểu các bày biện tinh tế, dọn sẵn yến tiệc. Lăng Hạo Thiên cả ngày đói ngấu nên không quá lễ mạo, ngồi xuống ăn ngay. Hồng Khúc ngồi cạnh nhìn y mỉm cười: “Lăng tam công tử tài khí hơn người, thực lượng cũng vậy.”
Lăng Hạo Thiên mỉm cười: “Hồng lão sư, tại hạ còn phải qua bao nhiêu cửa nữa mới gặp được lệnh đại tiểu thư của quý trang?”
Hồng Khúc đáp: “Vốn còn hai cửa nhưng các hạ đã ra khỏi được địa động, cửa cuối cùng không cần qua nữa. Bản trang còn vị Đoạn lão sư từng dạy tiểu thư đánh cờ, không biết Lăng tam công tử có biết về kỳ đạo?”
Lăng Hạo Thiên cười: “Vậy mời Đoạn lão sư đến luôn, tại hạ vừa ăn vừa đánh cờ trợ hứng.”
Hồng Khúc sửng sốt, sai tiểu đồng truyền lời. Một lúc sau có một lão đầu tóc hoa râm đến nơi, tay cầm một bàn cờ bằng gỗ, hai hộp quân cờ. Lăng Hạo Thiên không đứng dậy, chỉ vòng tay nói: “Đoạn lão sư, mời ngồi.”
Đoạn lão sư trừng mắt nhìn y, không đáp mà tiến qua một bên, bày bàn cờ trên kỷ, đặt hai hộp quân cờ, xếp bằng lại, im lặng một hồi mới trầm giọng: “Mời Lăng tam công tử.”
Lăng Hạo Thiên cười: “Hà tất nghiêm túc như vậy? Cầm kỳ thư họa đều ảnh hưởng đến tính tình, lúc nào cũng nên tươi cười. Hôm nay thấy tôn dung cử chỉ của các hạ, tại hạ thật tiếc cho lệnh tiểu thư.”
Đoạn lão sư hơi biến sắc: “Xin thỉnh giáo.”
Lăng Hạo Thiên đáp: “Lệnh tiểu thư còn trẻ, theo mấy lão học cứu lúc nào cũng nghiêm túc, giữ kẽ như các vị học tập cầm kỳ thư họa, không phải buồn chết người sao? Cho các hạ biết, bản chất của mấy trò chơi đó không ngoài một chữ ‘nhã’ và một chữ ‘thú’. Các vị đem mấy trò chơi này đi thử người muốn lên núi, còn ‘nhã’ tí nào nữa, lại coi mấy trò chơi thành thứ cố chấp, nghiêm túc quá đáng, còn gì là ‘thú’ nhỉ? Lệnh tiểu thư có mấy sư phụ thế này coi như một khối ngọc thô thượng phẩm bị điêu khắc hỏng mất rồi.”
Đoạn lão sư và Hồng Khúc nghe y lớn lối mắng vỗ mặt, đều hơi biến sắc. Lăng Hạo Thiên không buồn để ý, ăn thêm hai bát cơm mới vỗ bụng đến ngồi cạnh bàn cờ: “Chúng ta đánh thôi.”
Đoạn lão sư nói: “Đạo đánh cờ, kẻ định lực cao sẽ thắng, các hạ bộp chộp, lão phu nhường năm con.”
Lăng Hạo Thiên đáp: “Không cần. Cao thủ quá chiêu, nhường nhịn nỗi gì. Theo tại hạ, đạo đánh cờ ắt kẻ công lực cao thắng. Công lực tại hạ hơn các hạ, dù cười cợt vẫn thắng như thường.”
Đoạn lão sư hừ một tiếng, nhặt một quân trắng đặt xuống bàn, Lăng Hạo Thiên không nghĩ nhiều, cầm ngay một con đen đặt xuống. Ba mươi con đầu tiên đánh rất nhanh, Đoạn lão sư nhận ra Lăng Hạo Thiên không phải tay mơ nên hạ thủ chậm dần, Lăng Hạo Thiên nhận rõ bố cục hình thế, càng lúc càng yên tâm, thầm nhủ: “Những biến hóa của y không ngoài bảy mươi hai chiêu của đạo Lão.” Y nắm chắc đường đi nước bước của đối phương, đâm ra càng ung dung, không cần nghĩ cũng đặt ngay xuống, ngược lại Đoạn lão sư đi con nào cũng ngẫm nghĩ liên hồi, chần chừ ba lần, bốn lượt mới chậm rãi đặt xuống.
Đến tận lúc mặt trời gác xuống non tây mới thu cục, Lăng Hạo Thiên hơn ba con, thắng phụ phân minh. Đoạn lão sư ngưng vọng vào bàn cờ, chầm chậm lắc đầu rồi gật đầu nói: “Hay lắm, hay lắm.”
Lăng Hạo Thiên quay sang nói với Hồng Khúc: “Hồng lão sư, trời không sớm nữa, xin đưa tại hạ đến gặp tiểu thư.”
Hồng Khúc và Đoạn lão sư nhìn nhau, tỏ vẻ vui mừng nắm chặt tay nhau, cười vang: “Đại hỉ, đại hỉ!”
Lăng Hạo Thiên thấy hai lão đầu đột nhiên phát cuồng, cười đến chảy nước mắt, bất giác ngây người: “Hai lão này bị chứng thất tâm phong sao?”
Hồng Khúc cười một hồi, quay lại hành lễ: “Công tử muốn gặp tiểu thư, xin hãy theo lão phu.” Đoạn dẫn Lăng Hạo Thiên đến một tòa tiểu lâu gần hồ, mời y ngồi đợi trong khách sảnh. Gian sảnh mười phần trang nhã, quả nhiên có khí độ của bậc tiểu thư đại gia. Lăng Hạo Thiên đi một vòng. Thưởng ngoạn các loại thư họa, đồ cổ, thầm nhủ: “Gian sảnh này bố trí tinh tế, đủ thấy chủ nhân khí độ cao khiết, thanh linh tuyệt tục. Vừa nãy ta nói họ sa vào lối tục, mất đi lạc thú, đúng là hơi thiên kiến, tiểu thư nhà này ắt không phải nhân vật tầm thường.”
Y thấy bên tả có một chiếc bàn đá, mặt khắc bàn cờ, bèn bước tới chạm vào, nhớ lại ván vừa đấu với Đoạn lão sư, trước mắt chợt hiện lên một gương mặt quen thuộc: đôi mắt đen láy của nàng ngưng thị vào bàn cờ, làn mi khẽ nhíu, mím chặt môi, tay cầm con cờ gõ nhẹ lên góc bàn; hình ảnh nàng dốc hết tâm lực ấy khiến người ta yêu mến, không thể quên nổi. Lúc y ở Hổ Sơn, mỗi ngày theo phụ mẫu luyện võ học y, nguyên bản không có mấy lúc nhàn rỗi nhưng từ nhỏ đã theo Cửu lão học được một ít cầm kỳ thi họa, thường nhân lúc đêm khuya vắng người ôn luyện lại, có lúc hứng trí, đang đêm cũng kéo Bảo An dậy ra hậu sơn đấu thử. Bảo An tuy không tài khí tung hoành như y nhưng cũng thập phần thông tuệ, kỳ nghệ không tệ, hai người luôn luôn ngang nhau. Y say mê mấy môn tạp học này, cả nhà chỉ có Bảo An đồng tình, thường lặng lẽ ngồi cạnh nghe y đánh đàn thổi tiêu, hoặc cùng y ngâm thơ luận văn, đánh cờ thưởng trà, nói chuyện vu vơ, có lúc còn giúp y lấy trộm một hồ rượu, ra gốc tùng cạnh sơn nhai đối ẩm thỏa thuê.
Lăng Hạo Thiên đang nhớ lại nụ cười tiếng nói của Bảo An, chợt nghe giọng một nữ tử vang lên: “Tiểu Tam công tử, đại tiểu thư có lời mời.”
Y quay lại, thấy ở cửa có một thanh y thiếu nữ, vẻ mặt ranh mãnh, chính thị Lý Vận. Y ngẩn người, buột miệng: “A Vận? Sao muội lại ở đây?”
Lý Vận cười đáp: “Công tử theo tiểu tì là biết.”
Lăng Hạo Thiên không nén được, hỏi: “Thật ra là chuyện gì? Dung Tình không sao chứ?”
Lý Vận đáp: “Đương nhiên muội ấy không sao. Công tử mau đến, tiểu thư đang đợi.”
Lăng Hạo Thiên nhất thời mơ hồ, chỉ biết mình đang rơi vào một cái bẫy, thuận miệng hỏi: “Tiểu thư?”
Lý Vận nói: “Là Tiêu đại tiểu thư. Công tử qua nhiều ải như vậy, cuối cùng cũng gặp mặt được đại tiểu thư, phải thật cao hứng mới đúng.”
Lăng Hạo Thiên tiến lên, chộp tay cô, quát khẽ: “Mau cho ta biết, các người lừa ta, thật ra là vì sao?”
Lý Vận bĩu môi: “Tiêu đại tiểu thư mở rộng cửa Ngân Bình sơn trang chiêu thân thiếu niên anh hùng trong thiên hạ, hiện tại công tử còn chưa biết sao?”
Lăng Hạo Thiên đại ngộ, hóa ra việc Dung Tình bị bắt, cần cầu tình Tiêu đại tiểu thư đều do Phong Trung Tứ Kỳ bày ra, để mình lên Ngân Bình sơn trang quá quan cầu thân, lập tức vừa giận vừa buồn cười. Cùng lúc, rèm châu rung lên thánh thót, hai tì nữ từ trong bước ra, khẽ khàng hành lễ với y: “Mời Lăng tam công tử.”
Lý Vận nhăn nhó: “Tiểu thư có lời mời, công tử còn không mau đi, đừng có nắm tay tiểu tì.”
Hai tì nữ ngẩng lên, thấy Lăng Hạo Thiên đang nắm tay Lý Vận, đều tỏ vẻ ngạc nhiên. Lăng Hạo Thiên đành buông Lý Vận, giận dữ liếc cô rồi theo tiểu tì vào nội thất.
Tiểu thất bên trong bố trí thanh nhã, trúc kỷ ở góc phía đông bày một cây cổ cầm, ống tiêu đặt cạnh. Mấy chiếc kỷ phía tây đặt một lò hương, bốc lên làn khói nhè nhẹ, đang đốt Thiên Sơn trầm hương. Đồ đạc trong phòng tuy đơn giản nhưng tinh tế vô cùng, hiển nhiên người bày biện khá mất công. Lăng Hạo Thiên thấy cây cổ cầm, bất giác tiến tới, đưa tay chạm vào dây đàn, bao nhiêu hồi ức tràn về tim.
Chợt nghe sau lưng vang lên giọng tì nữ: “Tiểu thư, Lăng công tử đã tới.”
Lăng Hạo Thiên quay lại, một thiếu nữ từ sau bình phong bằng ngọc bước ra. Nàng ước chừng mười sáu, mười bảy, hai mắt như nước hồ thu, gương mặt mịn màng khác nào thủy tinh, lọn tóc mai đen nhánh xõa qua vai xuống tận vùng tiểu yêu, dáng vẻ lạnh lùng ẩn chứa nét tôn quý bất khả xâm phạm, phong vận đượm đôi phần đáng thương. Y chưa bao giờ gặp nữ tử nào xinh đẹp như thế, mẫu thân y là thiên hạ tuyệt sắc, chị dâu sắp bước vào nhà Vân Phi Phàm cũng là mỹ nữ hàng đầu đương đại nhưng thiếu nữ này đẹp đến chấn động, tựa hồ nàng ta chỉ cần đứng yên ở đó cũng đủ khiến người thiên hạ si cuồng, liều mạng, tan nát trái tim.
Y nhất thời quên mất mình đang ở đâu, đứng nhìn nàng ta trân trân như đang nhìn một kỳ cảnh thế gian khó gặp, lại như đang hân thưởng một món thiên hạ chí bảo mong manh cực độ, không dám nháy mắt. Thiếu nữ nọ ngẩng đầu, cất tay đều ưu nhã bất tận, phong vận không thể bắt chước được, nếu thiên hạ có gương mặt nào hoàn mỹ, thiên hạ vô song, đương nhiên thuộc về nàng.
Y ngơ ngẩn hồi lâu mới tỉnh lại, biết mình thất thái, ho khẽ một tiếng: “Cô… cô là Tiêu đại tiểu thư?”
Thiếu nữ không ngồi xuống, chỉ đứng trước bình phong, ngẩng lên nhìn y, ánh mắt thản nhiên, không hề hiện lên thần sắc hỷ nộ ai lạc. Nếu y nhìn nàng như thấy thiên hạ kỳ cảnh, nàng nhìn y như thể một đống bùn đất, tuy đang ở trước mặt mà không đề để trong mắt. Nàng không đáp, chỉ quay sang nói với thị nữ: “Tiễn khách.” Giọng nói dịu dàng, động lòng khôn tả nhưng cực kỳ lãnh đạm.
Lăng Hạo Thiên không đợi tì nữ bước tới, vòng tay nói luôn: “Mạo muội quấy nhiễu, mong thỉnh tội.” Rồi bước đi ngay.
--- Xem tiếp hồi 127 ----
Chú thích:
Bạt đắc đầu trù = Người đầu tiên đạt được thành quả.
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
7 chương
24 chương
390 chương
17 chương
73 chương
73 chương