Thiên phạt biến thiên thuần việt
Chương 19 : Nửa Viên Hồi Nguyên Đan
Cửu Huyền liếc mắt nhìn thật sâu vào Lý Văn Cường.
Lúc này hắn rất muốn hỏi Lý Văn Cường một câu rằng đây có phải là tác dụng Thiên Đạo của hay không? Nhưng sau đó trong lòng hắn xuất hiện một đạo suy nghĩ khác, đó là nếu như hắn tùy tiện nghe ngóng thiên cơ thì nhỡ đâu hắn lại bị sét đánh thì hắn phải làm sao bây giờ? Do đó Cửu Huyền đành phải ngạnh kháng mà nuốt xuống câu nói này.
Rồi Cửu Huyền vội lật tìm khắp toàn thân mình.
Một lát sau, Cửu Huyền tìm ra một hạt đan dược đen sì đưa cho Lý Văn Cường và nói:"Đây là Hồi Nguyên Đan! Nó vô cùng trân quý! Đệ tử Luyện Khí kỳ bình thường là không thể nào có được nó, nhưng hiện tại ta sẽ đưa nó cho.
.
.
"Cửu Huyền vừa đưa tay ra thì mặt mũi hắn bỗng tràn đầy đau lòng mà rút tay trở về.
Cửu Huyền do dự cực kỳ lâu về sau rồi đột nhiên hắn thả viên đan dược vào trong miệng và cắn xuống một nửa.
Sau đó hắn đưa cho Lý Văn Cường một nửa viên đan dược vẫn còn mang theo dấu răng của hắn mà nói:"Cầm lấy đi!"Lý Văn Cường nhận lấy viên đan dược từ Cửu Huyền.
Nhưng sau khi hắn nhìn thấy viên đan dược trong tay mình chỉ còn một nửa mà lại còn mang theo dấu răng kia, thì Lý Văn Cường lập tức xù lông lên kinh hô:"Ôi ngọa tào! Ngươi đúng là tên già keo kiệt a! Cho có một viên thuốc mà ngươi còn phải cắn đi một nửa sao? Ngươi quá mức a!"Cửu Huyền một bên nhai nuốt lấy đan dược, một bên đau lòng nói:"Ngươi thì hiểu cái trứng gì chứ! Ngươi có biết viên đan dược này trân quý đến cỡ nào không? Ta phải lấy mạng ra để đổi lấy nó đấy! Nếu ngươi không cần thì ngươi trả lại cho ta a!"Lý Văn Cường vội vàng em viên đan dược nuốt một cái vào miệng rồi nuốt xuống.
Sau đó hắn chỉ trích Cửu Huyền:"Không phải chỉ là một viên thuốc thôi sao? Nó có cái gì mà ngươi không bỏ được cơ chứ? Bây giờ ngươi đầu tư cho ta là ngươi đã đầu tư đúng chỗ rồi đó! Bởi vì Lý Văn Cường ta về sau sẽ cho ngươi ăn đan dược bao no a! Ta chưa từng gặp ai mà lại keo kiệt như ngươi!"Đang hăng say nói chuyện thì Lý Văn Cường bỗng nhiên cảm giác thấy thân thể mình không được bình thường.
Đó là do đan điền tại phần bụng bỗng nhiên bành trướng một trận.
Sau đó liền có một cỗ nhiệt lượng đột nhiên tràn vào khắp toàn thân Lý Văn Cường.
Trong chốc lát, toàn thân cao thấp của Lý Văn Cường đã trở nên đỏ bừng.
Đồng thời mồ hôi to như hạt đậu nành nhỏ đang không ngừng chảy xuống.
Vẻn vẹn mấy giây sau đó hắn liền giống như mới vừa đi tắm rửa ra.
Lý Văn Cường kinh hô một tiếng:"Thuốc này.
.
.
"Cửu Huyền vội vàng nói:“Nhanh! Loại thuốc này không phải thứ mà ngươi có thể gánh nổi! Nhanh ngồi xuống tu luyện đi! Nhanh tu luyện đi! Bắt đầu đưa thần thức nhập thể rồi tiến vào bên trong đan điền!”Lý Văn Cường không còn dám nói ra lời thừa thải nào nữa mà hắn vội vàng ngồi xếp bằng xuống.
Lý Văn Cường khép lại hai mắt và mở ra thần thức.
Lúc này bên tai Lý Văn Cường bỗng truyền đến một tiếng gầm gừ ầm ầm giống như giang hà vỡ đê.
Trong cơ thể hắn lúc này có một cỗ linh khí khủng bố giống như dòng lũ đang thuận theo kỳ kinh bát mạch của hắn mà tùy ý va chạm lên.
Cỗ Linh khí này đang gầm thét và không ngừng phóng to kinh mạch của hắn.
Sau đó, Lý Văn Cường đưa thần thức xâm nhập vào bên trong cỗ Linh khí kia rồi cùng nó hướng tới chỗ của Thôn Tặc mà đi.
Linh khí chảy qua dưới xương sườn, đi qua Kinh Mạch Tâm Phế, rồi sau đó tiến vào hốc nách.
Cửu Huyền chỉ trông thấy trên thân Lý Văn Cường có một cỗ linh khí kích thước như một cái bao nhỏ đang không ngừng hướng tới hốc nách mà đi.
Sau đó Cửu Huyền nhìn thấy lông nách bên trong hốc nách của Lý Văn Cường đang không ngừng tróc ra tại phía dưới sự xung kích của cỗ linh khí kia.
Rồi lông nách thuận theo tay áo của Lý Văn Cường mà rơi ra ngoài, rơi đầy trên mặt đất.
Cửu Huyền thấy tình huống này thì liền choáng váng một chút, rồi hắn hô to một tiếng:"Ngươi đang làm cái gì vậy hảảả?!! Ta bảo ngươi tranh thủ thời gian để tu luyện, thế mà ngươi lại dùng linh khí để đi.
.
.
Cạo lông náchhh!!! Lý Văn Cường, ngươi.
.
.
""Hắc hắc hắc!"Cửu Huyền còn chưa nói dứt lời thì đã thấy Lý Văn Cường co quắp toàn thân và không ngừng bật cười.
Là do sau khi linh khí tiến vào hốc nách đã khiến cho Lý Văn Cường bị ngứa.
Ánh mắt Cửu Huyền liền tối sầm lại, và hắn đã thật sự hối hận, vô cùng hối hận mà thầm than:“Đan dược trân quý như vậy mà ta còn đưa cho hắn, nhưng kết quả con hàng ‘trâu gặm mẫu đơn’ này dĩ nhiên lại dùng linh khí để đi cạo lông nách! Ta quát hắn mà hắn còn vui vẻ cười đùa như vậy a!”Cửu Huyền tức giận hừ một tiếng:"Hừ! Trẻ con thật không dễ dạy mà!"Nói xong Cửu Huyền liền xoay người rời đi.
Thế nhưng hắn mới vừa đi ra một bước, thì Cửu Huyền bỗng nhiên dừng lại bước chân.
Sau đó hắn đột nhiên quay đầu lại rồi dùng một loại ánh mắt hoảng sợ mà nhìn về phía Lý Văn Cường.
Lúc này Cửu Huyền đã cảm giác được khí tức trên thân Lý Văn Cường đang không ngừng cường đại, không ngừng mạnh lên.
Khí tức này khiến cho hắn hơi có chút tim đập nhanh.
Đây dường như là một loại khí tức vô cùng khủng bố, giống như là khí tức của một tôn Thần Linh.
Dần dần Cửu Huyền mơ hồ phát hiện thấy cỗ khí tức này có chút quen thuộc.
Giống như loại khí tức mà chính hắn đã từng cảm thấy trong lúc ngủ mơ.
Đó giống như là khí tức của thiên uy, lại giống như là càng khủng bố hơn so với khí tức của thiên uy.
Là một loại khí tức mà hắn đã từng cảm nhận được sau khi tự bạo linh căn năm xưa.
Cửu Huyền mở to hai mắt để nhìn Lý Văn Cường.
Hắn kinh dị không thôi mà lẩm bẩm nói:"Cái này.
.
.
Bên trong hốc nách của Lý Văn Cường đến cùng đang có cái gì a? Rốt cuộc loại khí tức này đến từ nơi đâu? Hiện tại ở trên người Lý Văn Cường là một loại khí tức ngậm mà không phát.
Nếu như cỗ khí tức này hoàn toàn phóng thích ra ngoài thì Lý Văn Cường đến cùng sẽ biến thành bộ dáng gì đây?!!"Cửu Huyền nhìn thật sâu vào Lý Văn Cường, rồi sau đó hắn yên lặng lui ra ngoài và đóng lại cửa phòng.
".
.
.
"Oànhhh!!!Bên trong Hốc nách, tại chỗ của Thôn Tặc.
Chỉ có thần thức mới có thể nghe thấy âm thanh đang không ngừng bạo phát ra này.
Một lần rồi lại một lần, Lý Văn Cường suất lĩnh một nhóm lớn linh khí ngoại lai để điên cuồng va chạm vào bên trên Thôn Tặc trong hạch bạch huyết của hắn.
Tầng kim quang kia giống như bị điên mà không ngừng lấp lóe.
Mỗi một lần va chạm thì tầng kim quang kia sẽ lấp lóe càng thêm sáng tỏ.
Nhưng sau khi hào quang sáng tỏ này vừa tán đi thì liền có thể phát hiện thấy nó đã trở nên mờ đi một chút.
Lúc này ánh mắt của Thôn Tặc đang bị kim quang khóa lại kia cũng đã trở nên vô cùng kích động.
Nó cứ nhìn chằm chằm vào Lý Văn Cường.
Thôn Tặc này trông giống như là một vị tiểu bằng hữu đang bị kẹt bên trong một căn phòng kín đầy lửa lớn.
Ánh mắt của nó tràn ngập hi vọng mà nhìn xem Lý Văn Cường y như vị tiểu bằng hữu kia đang nhìn vị thúc thúc nhân viên chữa cháy tới cứu.
…
.
Truyện khác cùng thể loại
45 chương
119 chương
57 chương
146 chương