Thiên phạt biến thiên thuần việt
Chương 18 : Đột Phá
Sau khi ở một đêm với nhau tại bên trong lều vải, quan hệ giữa ba huynh đệ đã thân cận thêm mấy phần.
Đây cũng là nhóm bằng hữu đầu tiên của Lý Văn Cường tại Tử Vân Phái.
Sáng sớm hôm sau, Lý Văn Cường vẫn còn đang ngủ say bên trong lều vải thì bỗng nhiên hắn bị Cửu Huyền đánh thức:"Uyyy!!! Dậyyy!!! Dậy ngay! Bây giờ đã là giữa trưa rồi mà ngươi vẫn còn ngủ nữa sao? Ngươi quá phận a!"Lý Văn Cường mơ màng tỉnh dậy, hắn vuốt vuốt đôi mắt buồn ngủ của mình rồi bò ra lều vải.
Lý Văn Cường hé mắt nhìn Cửu Huyền đang tràn đầy vẻ hận rèn sắt không thành thép trên mặt.
Sau đó Lý Văn Cường có chút mỏi mệt mà thở dài nói:"Buổi tối hôm qua ta quá mệt mỏi a!"Cửu Huyền một bên mặc quần áo cho Lý Văn Cường và một bên chửi bậy:"Ngươi mệt mỏi cả nhà ngươi a! Tu chân giả mà còn biết mệt sao?""Ngươi có thể nghiêm túc một chút được hay không hả?!! Có Tu chân giả nào mà lại đi ngủ nướng như ngươi không? Mà tối hôm qua ngươi không có tu luyện phải không? Sau khi tu luyện thì con người ta sẽ trở nên vui vẻ, tinh thần phấn chấn.
Hắn sẽ còn mệt mỏi sao? Hắn sẽ còn ngủ nướng ư?"Lý Văn Cường thở dài rồi mang giày vào.
Hắn chỉ cảm giác thấy một loại mệt mỏi khiến toàn thân hắn giống như đang tan thành từng mảnh.
Đó là một loại mệt mỏi đến từ sâu bên trong linh hồn.
Hắn cũng không biết làm sao lại như vậy, nhưng loại mệt mỏi này rất giống thời điểm hắn trốn học đi chơi đêm vào kiếp trước khi hắn còn học trung học.
Nó làm cho Lý Văn Cường mệt đến nổi một chút sức lực cũng đều không có.
Mặc dù Lý Văn Cường cảm thấy mình đang rất mệt mỏi, nhưng trong lòng hắn lại có chút cảm giác mơ hồ là chính mình.
.
.
Giống như đã cường đại hơn một chút so với hôm qua.
Cửu Huyền thì vẫn đang tại chửi bậy:"Tối hôm qua ngươi không có tu luyện đúng không? Sao ngươi lại không chịu tu luyện hả? Móa nó!!! Chẳng phải ngươi tới nơi này chính là vì tu luyện hay sao?!!"Lý Văn Cường bỗng phản bác một tiếng:"Tối hôm qua ta có tu luyện!!! Ta đã tu luyện tận mấy giờ lận đó!"Lý Văn Cường vừa nói vừa đi đến bên ngoài lu nước rồi cầm lên cái chén để chuẩn bị múc nước rửa mặt.
Cửu Huyền bĩu môi nói:"Ngươi đừng có lừa ta!!! Nếu ngươi có tu luyện thì ngươi sẽ còn mệt mỏi sao?"Lý Văn Cường cũng cảm thấy rất kỳ quái.
Bởi vì sau khi hắn tu luyện lần thứ nhất và tiến vào Luyện Khí tầng một về sau, thì quả thật là hắn cảm giác được tinh thần của mình rất phấn chấn, thần thanh khí sảng.
Nhưng tại làm sao mà sau một lúc tu luyện vào tối hôm qua, thì hắn lại cảm thấy mình giống như là đã bị người ta đánh đến ngất xỉu.
Lý Văn Cường bưng chén nước lên.
Bỗng nhiên bànhhh một tiếng.
Cái chén bằng gốm sứ kia vậy mà liền vỡ vụn ra tại trong tay Lý Văn Cường.
Loảng xoảng! Loảng xoảng!Lúc này mảnh vỡ gốm sứ rơi đầy đất và phát ra âm thanh vô cùng thanh thúy.
Cửu Huyền đang tận tình dạy dỗ Lý Văn Cường thì sắc mặt của hắn bỗng nhiên trì trệ rồi thì thào một tiếng:"Cái này.
.
.
Chẳng lẽ ngươi đã đột phá rồi sao?!! Đây chính là di chứng sau khi đột phá, bởi vì lực lượng đột ngột tăng mạnh nên ngươi không thể khống chế thuần thục được.
Không.
.
.
Không thể nào!!! Chuyện này làm sao có thể xảy ra được chứ?!!"Mà ngay lúc này Lý Văn Cường cũng đang ngây ngẩn cả người.
Hắn tỏ ra vô cùng ngạc nhiên mà chầm chậm cúi đầu liếc mắt xuống để nhìn những mảnh vỡ trên mặt đất.
Lý Văn Cường hơi nghi hoặc một chút mà chụp lên trán mình một phát, sau đó hắn quay đầu lại hỏi Cửu Huyền:"Cái chén này có đắt không?"Cửu Huyền liền mộng bức:"Hả?"Lý Văn Cường tiếp tục hỏi:"Ta có phải bồi thường cho nó hay không? Chuyện này hiển nhiên là có người đang hại ta! Ngươi phải làm chứng cho ta a! Cái chén này đã bị người khác đánh nát trước đó, rồi sau đó thả ở nơi này để chờ đợi người hữu duyên tiếp theo nhận tội a! Chỉ là vừa vặn tới lúc ta cầm lên thôi! Ngươi nói xem trên thế gian này có sự tình trùng hợp đến như vậy không? Ta vừa cầm lên thì nó liền nát bấy.
.
.
Ta mới đụng nó có chút xíu thôi a!"Cửu Huyền vội vàng bước nhanh tới gần, rồi sau đó hắn đưa một tay khoác lên trên bờ vai của Lý Văn Cường và nghiêm túc nói:"Ngươi đừng có nói chuyện!"Lý Văn Cường trông thấy sắc mặt của Cửu Huyền rất nghiêm túc thì liền nghi ngờ hỏi:“Ngươi có ý tứ gì?”Một lát sau, Cửu Huyền đột nhiên hít một hơi lãnh khí.
Tê!!!Đồng thời Cửu Huyền dùng một loại ánh mắt hoảng sợ cực độ mà nhìn về phía Lý Văn Cường.
Sau đó Cửu Huyền nhanh chóng lui lại ba bước rồi kinh hô lên:"Thật a! Dĩ nhiên là thật! Ngươi.
.
.
Ngươi đã làm cái gì vào tối hôm qua?!!"Lý Văn Cường nghi ngờ hỏi:"Có ý tứ gì?"Cửu Huyền đánh giá Lý Văn Cường từ trên xuống dưới với ánh mắt đầy vẻ chấn động:"Vì cái gììì?!! Vì cái gì mà ngươi đã tiến vào Luyện Khí kỳ tầng hai rồi chứ? Chỉ với thời gian một đêm mà ngươi liền tiến vào Luyện Khí kỳ tầng hai rồi! Vì sao ngươi lại vào được Luyện Khí tầng hai chứ? Không.
.
.
Ngươi thật là đáng sợ! Hôm qua ngươi mới bắt đầu tu luyện, rồi trong thời gian một ngày một đêm mà người đã đi từ một gã phàm nhân đến Luyện Khí tầng hai a! Ngươi đến cùng đã làm gì cái gì rồi?!!"Bởi vì từ trước tới nay Cửu Huyền chưa từng gặp qua trường hợp này.
Thậm chí hắn còn chưa từng được nghe nói qua có chuyện như vậy xảy ra.
Chỉ trong thời gian một ngày mà Lý Văn Cường có thể liên tục đột phá hai lần được sao?Đây cũng không phải là tu luyện, mà đây chính là thể ngộ quán đỉnh a!Mà sau khi vừa nghe thấy Cửu Huyền nói như thế, Lý Văn Cường đột nhiên ngưng lại tâm thần rồi bình tĩnh đưa ánh mắt nhìn xuống dưới tự hỏi:“Ta đã đột phá rồi sao?!!”Lý Văn Cường đứng tại chỗ nhắm mắt lại, sau đó đem thần thức dò xét vào hạch bạch huyết bên trong hốc nách của mình.
Tại bên trong hạch bạch huyết, Thôn Tặc vẫn y nguyên đang bị tầng kim quang kia cầm tù.
Nhưng không biết có phải là Lý Văn Cường đang bị ảo giác hay không, mà hắn nhìn thấy tầng kim quang kia đã ảm đạm một chút.
Mà sau khi Lý Văn Cường cẩn thận quan sát vị người tý hon kia, hắn bỗng phát hiện thấy trên mặt của nó có một vẻ mệt mỏi, nhưng lại có thể phát hiện trong ánh mắt của nó một sự thay đổi về chất rất rõ rệt.
Đó chính là thần thái của nó đã sáng láng hơn so với hôm qua, tinh khí thần đã tốt hơn hôm qua khá nhiều.
Đồng thời bên trong ánh mắt của nó dường như còn có một loại biểu cảm gì đó.
Lý Văn Cường mơ hồ thấy được bên trong ánh mắt của nó đang chất chứa một niềm hi vọng.
Đúng vậy! Không hiểu sao mà Lý Văn Cường lại có thể cảm nhận được điều này.
Có lẽ là do Thôn Tặc và hắn có một sự liên kết bí ẩn nào đó và nó đã ký thác hi vọng vào hắn.
Nó hi vọng một ngày nào đó nó sẽ được thả ra a!Lúc này trái tim của Lý Văn Cường đang đập loạn lên.
Hắn đang vô cùng kích động và mừng rỡ:“Đây chính là lực lượng của ba hồn bảy phách sao? Đêm hôm qua mình chỉ mới tiêu hao đi một chút kim quang và mình chỉ mới tu luyện trong vong có mấy tiếng mà thôi.
Thế mà bây giờ mình vậy mà đã đột phá đến cảnh giới Luyện Khí tầng hai ở giữa mọi loại mỏi mệt a!”“Chỉ vẻn vẹn tiêu hao mấy canh giờ mà ta lại có thể đột phá đến Luyện Khí tầng hai sao? Nếu như.
.
.
Ta triệt để mài nhỏ tầng này kim quang, rồi triệt để phóng xuất ra Thôn Tặc của ta, thì lúc đó ta sẽ cường đại đến mức nào đây?!!”Nghĩ đến nơi đây thì Lý Văn Cường liền mở mắt.
Sau đó hắn nhìn về phía Cửu Huyền đang mang vẻ mặt tràn đầy kích động mà bình tĩnh nói ra:"Ngươi có loại đan dược nào có thể bổ sung được chân nguyên hay không? Ta muốn tiếp tục tu luyện! Ta nghĩ rằng ta đại khái đã tìm được con đường tu luyện riêng cho ta rồi!"
.
Truyện khác cùng thể loại
45 chương
119 chương
57 chương
146 chương