Không lâu sau hôn lễ chính thức cử hành,đây là ngày đại hôn mà tất cả mọi người mong đợi nhất,Diệp Dung cùng Vi Tuyết háo hức chờ đợi được tận mắt thấy tân phu thê,Huyền Tử cũng có đến tham dự,Kỷ Quân Đằng dù hoàn tục đi chăng nữa cả hai vẫn là sư đồ,có lẽ nàng rất cần hắn hiện diện trong ngày vui,nàng cũng không còn phụ mẫu,hắn nên thay mặt họ đứng ra chúc phúc cho nàng,Đường Thi Vũ ở trong cung đang bận rộn chuẩn bị,nàng mặc áo choàng với đuôi dài thêu hình phượng hoàng biểu tượng tôn quý của hoàng tộc,đội lên đầu chiếc mũ tân nương được điêu khắc xinh đẹp lộng lẫy từ hoàng kim,phượng nhãn phong tình vạn chủng cùng đóa chu sa diễm lệ trên trán tôn lên nét đẹp vũ mị,khiến nàng xinh đẹp diễm lệ hơn bao giờ hết,ở An Đế quốc không có ép buộc tân nương phải đội khăn che mặt,điều đó chỉ xảy ra khi đôi phu thê được mai mối và chưa biết mặt nhau,cung nữ đột nhiên hoảng hốt từ bên ngoài chạy vào,làm nàng cảm giác có chuyện bất lành. « Xảy ra việc gì ? » "Hồi bẩm nữ vương...Kỷ đại nhân không thấy đâu..." "Làm sao không thấy,các ngươi đã tìm kỹ chưa ?" "Lúc nãy chúng nô tỳ đến tìm thì không thấy Kỷ đại nhân đâu,cho người tìm kiếm nãy giờ chưa gặp..." Cung nữ vốn định đến An Tư cung tẩm cung mà Kỷ Quân Đằng ở lại suốt mấy ngày qua để giúp thay lễ phục,vào đến nơi không thấy nàng nơi nào,cung nữ ở đó cũng không biết nàng đã đi đâu mất,bây giờ Đường Thi Vũ dù có muốn hoảng sợ cũng không có thời gian,nàng phái người đi lục soát khắp hậu cung lẫn trong kinh thành,điều tra rõ xem Kỷ Quân Đằng đã đi nơi nào,tên đại ngốc đó muốn đùa giỡn với nàng sao,sớm không bỏ trốn lại đợi đến ngay ngày thành hôn mới chơi trò trốn tìm với nàng,chẳng lẽ làm vương phu lại tạo nhiều áp lực đến nổi phải âm thầm bỏ trốn,nàng rất sợ Hạ Tỷ Dung biết chuyện nên căn dặn hạ nhân không được làm kinh động tới,nàng đi tìm mọi người hỏi xem có gặp qua Kỷ Quân Đằng hay không,tất cả đều nói không thấy. "Không xong rồi,nhất định ma quân đang gặp nguy hiểm..." Tây Trạch có dự cảm bất lành,Kỷ Quân Đằng vốn rất yêu Đường Thi Vũ,nóng lòng chờ ngày hạnh phúc này nữa là đằng khác,tại sao đột nhiên lặng lẽ bỏ đi,ngay cả thư từ biệt cũng không có,nàng tuyệt không phải người vô trách nhiệm như thế,Diệp Dung cũng thấy lo lắng thay Đường Thi Vũ,Vi Tuyết lúc này mới không nhịn được nữa,tân lang bỏ trốn mọi người còn ở đây nghĩ ngợi gì mà không chia nhau đi tìm,trể giờ lành coi như đại hôn bị hủy,xấu nhất là ảnh hưởng đến hai nhân vật quan trọng của hôm nay. "Chúng ta đi tìm sư công nhanh lên,có lẽ nàng chưa đi bao xa đâu" "Khoan đã,đừng hoảng loạn như thế,xin các vị hãy bình tĩnh nghe bần đạo nói,Đằng nhi..." "Trời ạ,đạo trưởng,ngài muốn nói liền nói điểm chính đi,dài dòng làm chi cho phiền toái" Diệp Dung thật không thể nào chịu được cách ăn nói từ tốn lại chậm rãi của Huyền Tử,tới nước này rồi nàng không có kiên nhẫn như hắn nữa,bây giờ đệ tử nhà hắn bỏ đi không nói một lời,đệ tử nhà nàng phải làm sao đây,hắn vừa vuốt râu vừa bấm quẻ một hồi mới nói tiếp. "Bần đạo đã biết Đằng nhi ở đâu,các ngươi mau đi theo bần đạo,bệ hạ xin cứ ở lại chờ tin tốt đi" "Huyền đạo trưởng,ta cũng muốn đi" Đường Thi Vũ đâu thể nào an lòng ngồi đây chờ đợi,nàng không tin Kỷ Quân Đằng lại có thể bỏ trốn,nhất định đang gặp nguy hiểm,nàng phải đi cứu tướng công trở về,Tây Trạch ngồi trên xe ngựa thành thật kể rõ cho mọi người biết những việc đang xảy ra với Kỷ Quân Đằng,nàng căn dặn hắn không nên nói ra,nhưng bây giờ đang lúc nguy cấp đành phải nói rõ,có lẽ sẽ giúp được cho nàng,Huyền Tử trầm mặc tiếp tục vuốt râu,không có gì là kinh ngạc,khi còn sống tại Tinh Vũ phái nàng bị nữ tử theo đuổi nhiều vô số,hắn nhìn riếc thành thói quen,chỉ có ba nữ nhân ở đây là kinh ngạc không thôi. "Nguyên lai là nữ nhân đó,khó trách Quân Đằng đến kinh thành không lâu thì nàng cũng vội vả từ giả" Diệp Dung tự trách mình sơ ý không phát hiện ra Thư Chi Mị hãm hại Kỷ Quân Đằng,Đường Thi Vũ âm thầm thở dài,nàng thật coi thường một tiểu nha đầu như Thư Chi Mị,nhưng chuyện Kỷ Quân Đằng mất tích chưa chắc có liên quan đến Thư Chi Mị,vào lúc này chỉ là có khả năng bị tình nghi cao hơn thôi,đợi đến khi tìm được Kỷ Quân Đằng mới biết có phải vậy hay không,hiện giờ nàng thà mong tướng công bị nữ tử khác bắt cóc còn hơn vì nguyên nhân nào khác tự nguyện bỏ đi. Kỷ Quân Đằng đang ngồi trên cổ xe ngựa bay trên thiên không,tốc độ của nó tương đối nhanh,chỉ mới đi một lúc đã vượt qua ngàn dặm,không đến buổi trưa có lẽ đã đến biên giới,nàng lãnh đạm nhìn đám người lạ mặt đối diện,trong đó có người nàng nhận thức,Thư Chi Mị ôn nhu giúp nàng chỉnh sửa mái tóc trên trán,nàng buồn bực né sang chổ khác,buổi sáng đang ngủ thì chợt bị đám người lạ mặt này xông vào bắt đi,họ niệm đạo phù chú gì đó khiến nàng không thể vận dụng pháp lực,bây giờ mới chân chính nhận ra Thư Chi Mị hoàn toàn không phải nữ tử đơn giản. "Ngươi tức giận chẳng có lợi gì,dù muốn hay không ta vẫn phải mang ngươi đi" Thư Chi Mị ra hiệu cho mọi người đi ra ngoài,an tĩnh ngồi bên cạnh tựa đầu vào vai Kỷ Quân Đằng,cho dù bây giờ Kỷ Quân Đằng không cam nguyện cũng đã muộn,nàng nhẫn nại thật lâu mới chờ đến ngày hôm nay,đâu thể nào bỏ qua cơ hội tốt lần này,Kỷ Quân Đằng hừ lạnh một tiếng,nàng thật vô dụng hết mức,lúc xảy ra chuyện lại không thể tự lo lấy,ngay cả đám người này cũng không đánh bại được,không thể cứ vậy để mặc cho họ mang đi,nàng phải nghĩ biện pháp thoát thân. "Ngươi thật là nữ tử đáng sợ,đừng cho rằng làm vậy ta sẽ yêu ngươi" "Nếu ngươi đã quên thì ta không ngại nhắc cho ngươi nhớ,người ta đã là người của ngươi,đừng nói những lời vô tình đến thế,ta sẽ đau lòng..." Thư Chi Mị kiều nhan đỏ ửng nép vào lòng Kỷ Quân Đằng,dù nàng vẫn còn là thân xử nữ nhưng điều đã xảy ra trong những giấc mộng tại Tuyệt Ảnh cung hoàn toàn là thực,cả hai âu yếm nhau cũng là thực,chỉ có Kỷ Quân Đằng không nhận ra nên nghĩ tất cả chỉ là mộng,lúc đầu nàng nghĩ Kỷ Quân Đằng là nam tử,sau lần đó đã biết không phải vậy,cả hai đã có cử chỉ thân mật,tiếp xúc da thịt với nhau,xem như nàng đã là người của đối phương,hoàn toàn không có gì để hối tiếc,lần này nàng nghiễm nhiên không muốn nhìn thấy người mình yêu thành thân cùng nữ tử khác,nếu Kỷ Quân Đằng buộc phải thành hôn thì tân nương chắc chắn phải là nàng,Kỷ Quân Đằng biết được tất cả không phải mộng liền khó chịu,cảm thấy Thư Chi Mị điên mất rồi,nghĩ đến chuyện đó nàng thấy có lỗi với Đường Thi Vũ rất nhiều,nội tâm hỗ thẹn khôn cùng,nàng cố gắng đứng lên nhưng đôi chân lại vô lực,Thư Chi Mị thấy vậy liền đặt nàng nằm xuống giường. "Không lâu nữa chúng ta đến Thư quốc thôi,ngươi hãy an tâm trở thành quận mã của ta đi" Thư Chi Mị mỉm cười xinh đẹp,mong chờ ngày hồi quốc,nàng tin là Kỷ Quân Đằng sẽ rất nhanh quên được Đường Thi Vũ,chân chính trở thành người của nàng,Thư quốc không quan trọng chuyện hai nữ tử yêu nhau,cũng có những đôi tình lữ công khai hạnh phúc,dần về sau mọi người đã tiếp nhận họ,nên khi biết được Kỷ Quân Đằng cũng là nữ tử thì nàng không quá khó tiếp nhận,có lẽ đây là thiên ý,xe ngựa bay không lâu thì bị người lạ cản đường,thuộc hạ chạy đến thông báo phía trước xuất hiện rất nhiều kẻ lạ mặt,đám người lạ mặt theo suy đoán chính là ác thần ở atula giới,kẻ dẫn đầu là Tây Trạch,thủ hạ của Kỷ Quân Đằng,nàng sai thủ hạ đi giải quyết đám người này,hay tin Kỷ Quân Đằng trong lòng mừng thầm,cuối cùng Tây Trạch đã nghe thấy lời kêu gọi của nàng,kỳ thực thì hắn nào có nghe được,từ ngày pháp lực nàng suy giảm thì truyền mật ngữ cũng vô hiệu theo đó. "Đám phàm nhân to gan,còn không mau thả ma quân ra thì đừng trách" Tây Trạch phẫn nộ xông vào đám đông chém giết không từ một ai,binh sĩ của Thư quốc vẫn đang cố gắng ngăn cản nhóm người của hắn,xe ngựa thì tiếp tục lên đường,Thư Chi Mị yêu kiều ngồi trong xe ngựa không có bất kỳ tia bất an nào,khi rời quốc nàng dẫn theo rất nhiều thuộc hạ tinh anh,bây giờ thần tiên đến nàng cũng không sợ thì huống hồ chỉ là đám ác thần đó. "Dừng lại đi,ta khuyên ngươi đừng tiếp tục phạm sai nữa,cưỡng bách người khác làm theo ý mình chẳng có lợi ích gì đâu" "Tốt hơn hết ngươi nên ngoan ngoãn ngồi đây chờ đợi,đừng để ta phải tổn thương đến ngươi" Thư Chi Mị không rõ tại sao Kỷ Quân Đằng cứ thích chống đối,những thứ nàng muốn chưa bao giờ không đoạt được,kể cả tình cảm cũng vậy,nó phải nằm trong tầm khống chế của nàng,trong lúc nàng đang suy nghĩ thì Kỷ Quân Đằng dần khôi phục ma lực,tận dụng cơ hội liền nhảy ra khỏi cửa sổ xe ngựa,nàng tức giận nhanh chống bay theo truy bắt,Kỷ Quân Đằng bay lảo đảo trên không trung không lâu thì bị ngã xuống,ở độ cao này rơi tự do xuống chỉ có thể tan xác,nàng bay đến cứu Kỷ Quân Đằng,chưa thể ra tay thì đã có người khác đi trước một bước,Kỷ Quân Đằng xúc động khi nhận ra người đang ôm mình là Đường Thi Vũ. "Vũ nhi...cẩn thận..." Kỷ Quân Đằng lời nói vừa dứt thì đạo sát khí của Thư Chi Mị đánh ra đã lao đến,Đường Thi Vũ nhanh chống ôm theo Kỷ Quân Đằng né tránh,đáng lý người đã đi xa vốn dĩ đuổi theo không kịp nữa,nàng buộc lòng sử dụng cánh cổng dịch chuyển,bước qua cánh cổng đó thì nó sẽ dịch chuyển đến nơi mình muốn,nhưng phạm vi chỉ dừng lại ở lãnh thổ An Đế quốc,tới trể là vì phải bay thêm một quảng đường mới đến được,nàng mỉm cười quyến rũ nhìn Thư Chi Mị. "Quận chúa,ngươi nghĩ đây là nơi nào lại dám ngang nhiên đến đoạt đi người của ta ?" « Người của ngươi hay của ta còn chưa biết » Thư Chi Mị tức giận rút kiếm chém về phía Đường Thi Vũ,đạo lục quang nhanh như chớp lao đi,nàng không thể để Kỷ Quân Đằng bị bắt đi mất,hôm nay vô luận thế nào cũng phải mang Kỷ Quân Đằng hồi quốc,kẻ nào muốn ngăn cản đều phải lãnh hậu quả thảm khốc,kể cả Đường Thi Vũ cũng không ngoại lệ,Đường Thi Vũ vẫn đang né tránh công kích,nàng giao Kỷ Quân Đằng lại cho thuộc hạ,liền cùng Thư Chi Mị đánh nhau,nữ tử này thật cưỡng tình đoạt lý,không coi ai ra gì,đáng hận nhất cư nhiên dám cướp người nàng yêu,không thể tiếp tục tha thứ nữa,nàng uyển chuyển xoay người né tránh kiếm khí,trường kiếm chém xuống liền phóng thích đạo tử quang lao thẳng về hướng Thư Chi Mị,hai đạo ánh sáng xuyên qua nhau phá vỡ sát khí của đối thủ,Thư Chi Mị học qua không ít kiếm pháp của Tuyệt Ảnh cung,tuy không thể sử dụng thành thục nhưng phần nào có thể phá giải kiếm pháp của nàng. "Các ngươi mau ngăn cản họ đi..." Kỷ Quân Đằng cầu cứu Diệp Dung cùng Huyền Tử,nàng căng thẳng quan sát hai người đánh nhau,vào lúc này đây nàng lại bất lực không thể làm được gì,tiếp tục sẽ có người bị thương,nàng dĩ nhiên không muốn nhìn thấy Đường Thi Vũ bị thương,Diệp Dung cùng Huyền Tử tựa hồ hiểu ý của nhau nên đã không ra tay,nàng đành phái Tây Trạch đến ngăn cản,hắn vừa xông đến đã bị Kiến Hưng thủ hạ của Thư Chi Mị cản đường,hai nữ tử đang đánh nhau thì nam tử xông vào làm cái gì,huống chi đây là lại chuyện ân oán cá nhân của họ,tốt nhất nên để họ tự giải quyết.