Thiên Niên Sầu Thiên Kiếp U Mê
Chương 24
Kỷ Quân Đằng nhanh chống bay lên thiên không,đánh ra Thánh Quân chưởng chứa đựng ma lực cường thế bao phủ mặt đất,đạo ma khí lan rộng đến đâu thì cái chết lập tức kéo tới đó,Khắc Vân tuy chống đở được sát khí vẫn phải lùi về phía sau mấy bước,hắn lao đến nhanh như chớp,đánh ra liên tiếp ba chưởng làm cho nàng lần nữa ngã xuống đất,không ngừng thổ huyết,hắn chậm rãi tiến đến gần,nét mặt uy nghi như cũ,dùng một tay cường tráng siết chặt cổ nàng nhấc lên khỏi mặt đất.
"Ngươi mãi mãi là kẻ thất bại,dù gì ngươi cũng sắp chết,ta không ngại nói cho ngươi biết một bí mật,phụ thân ngươi là do ta sát hại,bây giờ ngươi có ý nghĩ muốn báo thù hay không ?"
"Ngươi xuống địa ngục đi..."
Kỷ Quân Đằng cắn chặt răng nhìn Khắc Vân bằng ánh mắt đầy thù hận,vận dụng ma pháp đánh ra một chưởng kinh hồn làm cho hắn văng đi đoạn xa,lưu lại một vệt dài sâu thẳm trên nền nham thạch,nàng sớm hay tin phụ thân chết vào khoảng mấy tháng sau khi mất tích,không thể đưa tiễn phụ thân chặn đường cuối khiến nàng vô cùng tiếc nuối,tự thấy có lỗi với hắn,nếu không phải hắn đi tìm Khắc Vân để cứu nàng thì đã không phải chết oan,Khắc Vân chỉ vừa mới đứng dậy đã bị nàng đánh cho ngã gục xuống,chưởng này chính là Phá Thiên ma pháp,đạo lục quang hắc ám mạnh mẽ xuyên phá thân thể của hắn,huyết khí từ lòng ngực phun trào ra ngoài như mưa,hắn tựa hồ không cảm giác được đau đớn,phẫn nộ chưởng bay nàng,trúng phải một chưởng mạnh mẽ này nàng không thể ngồi dậy nổi nữa,chưởng pháp lúc nãy đã tiêu hao hết toàn bộ khí lực của nàng,hắn ôm ngực cười lạnh.
« Ngươi không thể ngăn được ta đâu »
Khắc Vân đập vỡ bình thủy tinh trong tay,làn khói lục sắc dần lan tỏa vào trong không khí,hắn lảo đảo bước từng bước nặng nhọc,tứ chi dần không nghe theo sự khống chế của bản thân,da thịt có dấu hiệu mục nát,ánh mắt của hắn đầy rẫy máu tươi,thân thể bắt đầu đông cứng lại,đôi chân bất giác vỡ nát như đá vụn,hắn ngã nhào xuống đất chết không nhắm mắt,thi thể nhanh chống biến thành đống tro tàn hòa cùng cát bụi trên đại mạc,giấc mộng thống trị lục đạo từ nay đã không còn,quang cảnh điêu tàng trước mắt dần khôi phục như cũ,biến thành cung điện đã sớm bị tổn hại nặng nề,lửa khói bay mù mịch khắp nơi.
Kỷ Quân Đằng nhíu chặt chân mày,không rõ lời nói của Khắc Vân nhầm vào mục đích gì,nàng toàn thân không còn chút khí lực vẫn ngoan cố đứng dậy,hỏa khí trong người không được khống chế sẽ thiêu rụi thể xác,dù có tu vi cao cũng chỉ mới tu đạo được hơn chục năm,không đủ sức áp chế ma khí cường đại,nàng phong tỏa ma lực tựa hỏa khí đang sôi trào như muốn bùng nổ trong cơ thể,lảo đảo đi được mấy bước đã ngã xuống,cố gắng áp chế nỗi đau đang cảm nhận,tâm trí giờ đây chỉ còn tồn tại một ý nghĩ duy nhất,nàng phải đi tìm Đường Thi Vũ,dùng đôi chân vô lực bước tiếp về phía trước,đi không bao lâu thì thấy Hồng Diệp.
"Thất công chúa hiện giờ thế nào rồi ?"
"Công chúa bị thái tử bắt đi rồi,hoàng thượng đang cho người truy tìm,Kỷ đại nhân,cầu xin ngươi hãy cứu nàng"
Hồng Diệp đau khổ quỳ xuống khẩn cầu,Đường Triển Lân thật dại dột,đại nghịch với phụ hoàng,bây giờ lại mang công chúa nhà nàng bỏ trốn,Đường Diễn vốn không có mệnh hệ gì,chỉ bị thương nhẹ,giả vờ đã chết để Khắc Vân bại lộ chân tướng,hắn lúc nãy muốn giúp Kỷ Quân Đằng đối phó Khắc Vân,nhưng không thể tiến vào không gian ảo ảnh đó,hiện tại không rõ nàng sống chết ra sao,lòng lại rất lo lắng cho an nguy của nữ nhi,không biết nghịch tử kia sẽ làm gì,nàng hay tin Đường Thi Vũ mất tích tâm tình phi thường bất an,tự trách mình tạo cơ hội cho Đường Triển Lân gây hại đến Đường Thi Vũ,nàng chợt thấy ánh hồng quang mờ nhạt nơi chân trời,không do dự liền bay ra ngoại thành,đó là đạo ánh sáng phát ra từ tiên điệp mà ngày trước từng tặng cho Đường Thi Vũ,nghĩ đến việc Đường Thi Vũ đang gặp nguy hiểm càng làm nàng hoang mang lo sợ,ra đến ngoại thành chẳng phát hiện ra chút dấu vết nào của Đường Thi Vũ,chỉ có tiên điệp rơi trên mặt đất,nơi này vốn không hề nhỏ,muốn tìm kiếm cơ hội thật mong manh,ngoài cung điện có muôn ngàn lối đi,cuối cùng thì Đường Thi Vũ đã đi hướng nào,nàng lăng không cố gắng tìm kiếm,trong lòng lo sợ Đường Thi Vũ xảy ra chuyệt bất lành.
Ở một ngọn núi hoang vu dần phát ra nhiều tia sáng chói mắt,Đường Thi Vũ càng lúc càng lùi về phía vách núi,y phục xinh đẹp trên người sớm bị rách tả tơi,làn da tuyết trắng xuất hiện nhiều vết máu,nàng ánh mắt không giấu nổi tia sợ hãi,căn bản đánh không lại Đường Triển Lân,hoàn toàn không dám tin đây là thái tử ca ca người luôn thương yêu nàng,hắn bây giờ ánh mặt đầy tham vọng hòa lẫn thù hận,thật sự rất đáng sợ.
"Ngươi còn tiến đến bổn cung sẽ táng thân nơi đây..."
"Vũ nhi,có biết bản vương yêu ngươi khổ sở đến mức nào không ?,bản vương vì ngươi mất đi tất cả cũng không hối tiếc,chưa từng hối hận,vì sao ngươi vẫn cứ vô tình đến thế,nếu hôm nay bản vương không có được ngươi thì kẻ khác đừng hòng có được"
Đường Triển Lân ánh mắt tràn ngập đau thương,hoàn toàn đánh mất lý trí,hắn yêu hoàng muội đến phát cuồng rồi,vì nàng làm ra bao nhiêu việc,mãi không chiếm được một chút tình cảm dù chỉ là thương hại từ nàng,tâm can của hắn vô cùng đau đớn,nếu hôm nay lão thiên bắt hắn chết thì nàng sẽ phải đi cùng với hắn,đời đời kiếp kiếp phải thuộc về hắn,hắn từng bước tiến đến gần thúc ép nàng không đường thoát thân,nàng ánh mắt đẫm lệ,nội tâm lâm vào tột cùng của nổi sợ,nhẹ xoay người lao mình xuống vực sâu,muốn lấy cái chết để bảo vệ sự trinh khiết của mình,cứ ngỡ chết đi thì mọi thứ sẽ kết thúc,nhưng không,hắn vẫn đeo bám theo như ác ma,hắn nhanh chống lao xuống vực ôm lấy nàng,tuyệt không để nàng tự xác trước khi thuộc về hắn,nàng phản kháng liền bị hắn đánh ngất xĩu.
Kỷ Quân Đằng chạy trong rừng không rõ phải đi đâu để gặp được Đường Thi Vũ,nàng đến vách núi vị trí phát ra tia sáng chỉ còn thấy dưới đất lưu lại vài giọt máu,thời khắc này khiến nàng nhớ đến tình cảnh Cố Yên Nam gặp hiểm nguy,nàng cứ chạy mãi trong nỗi lo sợ,đến khi mệt nhoài mới phát hiện thi thể của Cố Yên Nam nằm trên vũng máu,chứng kiến cảnh tượng đau lòng nàng chỉ có thể bất lực gào khóc,lần này tuyệt đối không thể để điều đó tái diễn,nàng cứ bước tiếp trong vô vọng không biết qua bao lâu thì phát hiện Đường Thi Vũ đang ngồi thất thần bên gốc đại thụ,y phục trên người sớm hỗn độn không chịu nổi,bên cạnh là xác của Đường Triển Lân bị dao nhọn sắt bén đâm vào cổ,nàng tiến đến bên cạnh,bàn tay run rẫy khoát áo lên người nữ tử mang nét mặt vô hồn,nhìn người yêu phải khổ sở như hiện tại khiến nàng không ngăn được giọt nước mắt trên mi,đau xót ôm chặt lấy Đường Thi Vũ,ngữ khí có phần nghẹn ngào.
"Mọi chuyện...đã kết thúc,ngươi sẽ không sao nữa... »
"Cút đi..."
Đường Thi Vũ phượng nhãn phong tình nay đẫm lệ,kích động thét lớn một tiếng,mạnh bạo đẩy ra Kỷ Quân Đằng,đúng như những gì hắn nói,mọi việc tồi tệ quả thật đã kết thúc,chính vì thế nàng càng không muốn sống nữa,nàng cầm lên con dao muốn tự vẫn liền bị ngăn cản,nhìn thấy tay hắn đẫm máu nàng chẳng rõ tại sao thấy hỗ thẹn khôn cùng,nàng không còn là Đường Thi Vũ mà hắn yêu nữa,hiện tại nàng chỉ là nữ tử vô cùng dơ bẩn,hắn vì sao còn phải quan tâm đến nàng.
"Xin ngươi,bấy nhiêu quá đủ rồi,đừng tổn hại chính mình nữa..."
Đường Thi Vũ khổ sở liên tục đánh vào người Kỷ Quân Đằng,nàng không muốn hắn chạm đến mình,thời điểm hiện tại nàng câm ghét hắn hơn bao giờ hết,tại sao những lúc không mong chờ thì hắn luôn xuất hiện,lảng vảng trước mắt nàng,mãi đến khi nàng cần sự giúp đở nhất thì hắn lại không có bên cạnh,tại sao vậy chứ,lúc nãy nàng rất sợ hãi,nổi sợ đó bao trùm toàn bộ tâm trí,vào khoảnh khắc nhảy xuống vực sâu tâm trí nàng không phải nghĩ đến Thượng Quan Tôn,lại là nam tử mà năm xưa từng bị mình bỏ rơi,trong lúc nàng đau khổ trước sự lăng nhục của Đường Triển Lân vẫn nghĩ đến hắn,hy vọng hắn có thể đến cứu mình,nhưng không,chỉ có nàng gào khóc trong tuyệt vọng,tất cả đã quá trể,đời này nàng không muốn gặp lại hắn nữa,Kỷ Quân Đằng thống khổ chạm nhẹ lên kiều nhan tuyệt thế ẩn chứa đau thương.
"Đừng chạm vào bổn cung,ngươi có thể một lần nghĩ đến cảm xúc của người khác được không ?"
Đường Thi Vũ thống khổ trốn chạy khỏi vòng tay của Kỷ Quân Đằng,bật khóc trong tột cùng của nỗi đau,nàng đánh mất điều quan trọng nhất của một nữ tử,nàng nhẫn tâm sát hại chính hoàng huynh của mình,cảm giác bản thân thật rất dơ bẩn,đầy kinh tỏm,không muốn ai khác nhìn thấy bộ dáng ghê tỏm này.
"Ta vốn luôn ích kỷ,lần này cũng không ngoại lệ,ngươi dù muốn hay không đều phải theo ta trở về"
Kỷ Quân Đằng ánh mắt tử sắc chợt đỏ lên,càng nói càng kích động,cho dù Đường Thi Vũ đã không còn hoàn thiện thì đối với nàng vẫn hoàn mỹ vô khuyết,thuần khiết không có lấy tia dơ bẩn nào cả,nàng đau lòng tiến đến ôm Đường Thi Vũ lên chậm rãi bước về phía trước,chứng kiến Đường Thi Vũ thống khổ như thế cũng đoán biết việc gì đã xảy ra,dù cho cố gắng cách mấy thì cuối cùng nàng lại đến muộn một bước,những người bên cạnh nàng cũng không thể bảo vệ tốt,Cố Yên Nam vì nàng chết trong đau khổ,phụ thân cũng chết thảm,bây giờ Đường Thi Vũ lại xảy ra chuyện,phải chăng là do chính nàng gây hại đến họ,đi được mấy bước nàng cảm giác lòng ngực đau nhói,nhận ra con dao bén nhọn đã ghim sâu vào lòng ngực,nàng đau đến muốn ngã quỵ vẫn mỉm cười,ngoan cố ôm lấy Đường Thi Vũ tiếp tục bước đi,Đường Thi Vũ ở trong tâm nàng tựa giấc mộng xinh đẹp,đã là giấc mộng xinh đẹp thì chỉ có thể gặp gỡ nhưng không thể mong cầu.
Đường Thi Vũ yếu nhược lặng lẽ rơi lệ,buông lỏng bàn tay đang cầm con dao,vì sao Kỷ Quân Đằng không oán trách nàng,hắn hà cớ gì vẫn đối tốt với nàng như thế,bao dung cho cả sự quá đáng của nàng,điều đó chỉ khiến lòng nàng càng thêm khổ sở,nàng không còn xứng với bất kỳ ai,càng không cần hắn đối tốt,mọi chuyện đã được định đoạt,hắn bây giờ đối tốt với nàng thì có thể thay đổi được gì,nội tâm chỉ cảm giác được thống khổ đến cùng cực,muốn tìm một nơi nào đó không có ai để lẫn trốn,cố gắng quên đi những điều ghê tỏm đã trải qua.
Lưỡng nhân đi không bao lâu thì binh sĩ đã đến,nhanh chống mang hai người hồi cung,Hạ Tỷ Dung nhìn nữ nhi chật vật như thế vô cùng đau lòng,cho gọi thái y đến khám cho nàng,tất cả đều bị cự tuyệt,nàng tự giam mình trong tẩm cung không muốn gặp ai nữa,ngay cả Hồng Diệp thân thiết nhất cũng bị đuổi ra ngoài,hỗ thẹn,tủi nhục để cho nàng chỉ muốn cô độc gặm nhấm nỗi đau,ngăm mình trong hồ tắm,càng bi phẫn lại càng cào xé đến khắp người đều rỉ máu,nếu không phải Kỷ Quân Đằng đến kịp thời thì nàng đã tự vẫn,từ lúc ghim vào người hắn một nhát dao nàng bất giác từ bỏ ý niệm muốn chết,nội tâm vừa câm hận lại áy náy.
Thiên không bất chợt hạ tuyết vũ,xóa tan bi ai cỏi hồng trần,tạo nên cảnh sắc xinh đẹp mà thương cảm,không gian an tĩnh chỉ còn lại tiếng gió lạnh mang theo phiêu tuyết bay lãng đãng nơi hư không,Kỷ Quân Đằng ánh mắt vô hồn,nội tâm như sụp đổ,thẫn thờ đứng bên hiên ngắm tuyết rơi,lo sợ Đường Thi Vũ lại làm chuyện dại dột,chẳng dám rời đi quá xa,nàng đã làm gì để biến Đường Thi Vũ từ nữ tử mạnh mẽ thành đau khổ yếu nhược,trong tâm chỉ có oán khổ như hiện giờ,cả đời nàng làm mỗi việc gì đều do dự bất quyết,đến phút cuối nhận ra sai lầm của bản thân chỉ làm hại đến người bên cạnh,lẽ ra nên nghe theo lời của Khắc Vân giết chết Đường Triển Lân thì mọi việc đã không tồi tệ như thế,chính nàng đã hại Đường Thi Vũ ra nông nổi này,ngoài tự trách bản thân ra không biết làm sao gánh vác nổi.
Truyện khác cùng thể loại
51 chương
22 chương
70 chương
53 chương
108 chương
154 chương
89 chương