Thiên nam đệ nhất nhân
Chương 1 : Nguyễn luân
Nguyễn Luân là học sinh lớp 9 trường trung học cơ sở Khánh Bình, thường vào giờ này. Nó đều nhìn ra ngoài sân trường. Lớp tiếng anh làm nó muốn phát điên. Chỉ muốn trống vang lên là nó được về nhà để chơi vi tính. Nhìn gió thêu thêu ngoài trời làm tâm hồn nó mát rượi, nhìn thấy từng đàn chim đua bay đón chào mùa hè sắp tới. Bây giờ nó đang đi học thêm vào buổi chiều. xong tiết này nó sẽ phắn đi thật nhanh.
Đang nghĩ chút nửa về nhà sẽ làm gì thì. Bỗng một tiếng vang lên trông tai nó, làm nó xém la lên vì hoảng sợ.
“Luân, hãy đọc lai câu tiếng anh tôi vừa nói.” Giọng của cô Thủy vang vào tai nó.
Nó giật mình, nhìn qua nhìn lại đẻ tìm giọng nói vừa phát ra.
“Em nhìn đi đâu vậy hả, cô ở sau lưng em nè.” Giọng cô Thủy nghe rõ hơn lúc nãy. Nó chưa cảm giác gì thì lỗ tai đã truyền đến cơn đau nhứt nhói.
Cô Thủy sách lỗ tai nó lên và miệng khồng ngừng mắng mỏ nó. Mặt nó nhăn lên vì đau đớn. Tiếng cười trong lớp bỗng nhiên vang lên làm nó rất mất mặt.
“Nẫy giờ cô nói gì em có nghe không.” Cô thả tay ở trên lỗ tai nó và bắt đầu nói với nó.
“Em xin lỗi cô, nẫy giờ em không để ý”
Nó biết một là nhận sai, hai là trả lời. Nếu đúng thì không sao,nếu sai lại phải bị nhéo lỗ tai.
Những tiếng cười của những học sinh còn lại vẫn vang trong lớp.
Cô Thủy nghiêm mặt, nói “Nếu tôi còn nghe một tiếng cười nào, thì tôi sẽ gọi thầy giám thị tới.”
Cả lớp im lặng như la đang làm bài kiểm tra vậy, không ai dám thở mạnh.
Cô Thủy lại bắt đầu giảng đạo lý làm người cho bọn học sinh nghe, làm chúng như muốn khóc. Như thế nào trở thành học sinh giỏi, lắng nghe thầy cô giảng bài.(ghét bà nay thiệt ^^).
Tất cả những ánh mắt hận thù đều chuyển vào Luân, nhưng nó vẫn không tránh né những ánh mắt ai oán. Mà còn đáp lại bằng ánh mắt sắt bén, làm bọn học sinh vừa sợ vừa né tránh ánh mắt của nó. Tụi nó nhớ lại thời còn học lớp 6. Một mình thằng Luân đập 2 thằng học lớp 8 tới chảy máu đầu.
Sau khi lên lớp 9. Nguyễn Luân là học sinh cá biệt nhất của trường, nếu 1 ngày nó không đánh lộn hoặc quạy phá trong lớp thì. Cô chủ nhiệm của nó đã lạy trời lạy phật.
Cuối cùng thì trống cũng được đánh lên “Bùm Bùm Bùm………………………………………� ��…………………..”
Bọn học sinh lớp của thằng Luân như được đại xá, bọn học sinh chạy còn nhanh hơn là vận động viên thi chạy nữa.
Làm cô Thủy phải ở lại thu dọn tàn cuộc cho bọn nó. Cô Thủy rất là tức tối, đứng dậm chân, còn trong lòng không nghừng nghĩ cách trả đũa bọn học sinh.
Luân buồn rầu đi xuống căn tin để mua nước uống, vừa đi nó vừa ngẫm nghĩ, sẽ làm gì khi về nhà.
Đang đi xuống cầu thang thì có một bàn tay vổ vào vai của Luân, nó quay đầu lại nhìn thì là một thằng con trai, tướng mạo bình thường, để tóc hai mái. Thân hình gầy nhom, nhưng có một điểm đặt biệt là có một cái mục ruồi, nhìn là muốn đấm vào mặt(giống ông thầy thể dục trong GTO ^^).
Luân nhìn thấy nó chỉ mỉm cười rồi nói. “Uả… mầy đó hả Thúi.”
“Ông đừng có kêu tui Thúi…Thúi hoài được không, ông kêu tui là Kiên không được sao”.Mặt thằng mục ruồi lập tức biến sắc. Nó nói lớn tiếng như là cái loa phát âm vậy, nhưng giọng của nó không có bá đạo, mà còn có phần kiêng dè.
“Thế nào, ở xóm mày tên Thúi. Nên tao kêu mày Thúi không được sao, muốn xoắn với tao hả”. Giọng của thằng Luân không giận mà uy.(bá đạo vãi ^^)
“ Dạ, da…. Em không dám, đại ca có thể đổi cách xưng hô, để em còn phải đi cua gái. Chứ nếu bạn gái em nghe được thì em bị cười thúi đầu, mà nếu em bị cười thì thanh danh đàn em của đai ca bị ảnh hưởng, và thanh danh của anh cũng bị ảnh hưởng luôn đó hehe” Giọng của thằng Kiên lai vang lên, nhưng mà câu nói nầy của nó tràng nghập sự kính sợ và nịnh hót.’
“Hừ”.Thằng Luân không để ý đến nó mà vẫn bước đi xuống căn tin, thằng Kiên vẫn đi theo, nhưng cũng không quên dùng lời nói nịnh hót của nó nói cho Luân nghe, cái tướng nó giống như là thằng thái giám đang hầu hạ hoàng đế vậy, cái lưng không nghừng khôm xuống.
Cuối cùng cũng tới căn tin, thằng Luân định trả tiền nhưng thang Kiên đã nhanh móc tiến ra trả, thằng Luân cứ từ chối nhưng cuối cùng cũng chấp nhận để cho thằng Kiên trả tiền(ở đây có bịch trà đá 500 đồng, mà hai ông nội này cứ xoắn).
Thằng Kiên thấy Luân nhìn nó gật đầu làm nó thiệt hãnh diện, kể từ ngày thằng Luân tái xuất giang hồ năm lớp 6, đập 2 thằng lớp 8 chảy máu đầu. Thì Thằng Kiên đã coi thằng Luân là thần tượng của nó, mấy năm cùng lớp. Thằng Luân đi đâu thì nó cứ lẻo đẻo đi theo. Tuy không đẹp trai nhưng thằng Kiên học rất giỏi, bài của thằng Luân toàn được nó làm giùm.
Đi tới chỗ lấy xe đạp thì hai người đã nghe những tiếng châm chọc vang lên vào tai.
Truyện khác cùng thể loại
985 chương
16 chương
18 chương
552 chương