Thiên Mệnh Tân Nương
Chương 6 : Liên hoa thác nguyệt!
Dáng người vị bạch y công tử khá cao lớn, giờ phút này đang đứng quay lưng về phía Chu Toàn, từ vị trí của Bạch Tiểu Bích chỉ có thể nhìn thấy gương mặt nhìn nghiêng của hắn, bề ngoài nhìn cũng chỉ mới qua ba mươi, sống mũi cao thẳng lộ ra mấy phần kiên nghị cùng lãnh khốc, mày kiếm mơ hồ lộ ra chút uy nghi, toàn thân toát lên khí chất ưu nhã cùng cao quí mà Bạch Tiểu Bích chưa từng thấy qua, chiết phiến trong tay khép lại, ánh mắt đánh giá cảnh vật chung quanh, thờ ơ với lời khẩn cầu của Chu Toàn.
Lửa giận vừa mới dập tắt lần nữa bùng lên, Bạch Tiểu Bích chạy tới đứng chắn trước mặt Chu Toàn, căm giận nhìn bạch y công tử: “Ngươi tưởng mình là ai mà dám khi dễ lão nhân gia người, thụ lễ lớn như vậy mà không sợ giảm thọ sao?”
Bạch y công tử nghiêng người nhìn nàng, khẽ cau mày nhìn sang Chu Toàn.
Chu Toàn vội vàng kéo nàng qua một bên nói: “Nha đầu không được vô lễ, đây là sư phụ ta!”
Sau khi bạch y công tử rời đi, Bạch Tiểu Bích nghe Chu Toàn giải thích nửa ngày mới hiểu được mọi chuyện, thì ra vị công tử trẻ tuổi kia họ Ôn tên Hải, hôm nay vô tình đi ngang qua huyện này, tá túc ở Phạm gia. Chu Toàn ở Phạm gia chịu khổ mười năm, sớm đã sức tàn lực kiệt, lúc đi ra cửa quét sân thì gặp được Ôn Hải.
Bạch Tiểu Bích trách lão: “Sao bá bá không nói sớm, ta không thể ngờ sư phụ người lại trẻ đến vậy!”
Tâm tình Chu Toàn lúc này vô cùng tốt, chậm rãi giải thích: “Năm ta năm mươi tám tuổi thì gặp người, năm đó người mới mười sáu tuổi. Mười năm trôi qua, năm nay ta cũng đã sáu mươi tám, lão nhân gia người cũng mới hai mươi sáu mà thôi!”
Nghe lão gọi bạch y công tử là ‘lão nhân gia’, Bạch Tiểu Bích không nhịn được phì cười.
Chu Toàn tiếp tục nói: “Hôm nay người tới là tốt rồi, chẳng những ta được cứu mà ngươi cũng có thể có người để nương tựa.”
Bạch Tiểu Bích căn bản không hề để tâm tới chuyện lão nói nàng có nơi nương tựa, nàng nghĩ ngợi hồi lâu rồi nói nhỏ vào tai Chu Toàn: “Chu bá bá, sư phụ người thật sự có bản lãnh lớn vậy sao?”
Chu Toàn đầy tự tin nói: “Lão nhân gia người nói có cách cứu ta thì nhất định sẽ làm được.”
Bạch Tiểu Bích không khỏi tò mò hỏi: “Phần mộ tổ tiên Phạm gia ta cũng đã từng thấy qua, chỗ đó thật sự tốt như vậy sao?”
Chu Toàn thản nhiên nói: “Mấy ngôi mộ kia chỉ là để ngụy trang thôi, nơi chôn cất thật sự…” Trên gương mặt già nua của Chu Toàn lộ ra mấy phần đắc ý, thật hiếm thấy lão bày ra mấy phần tư thế của một phong thủy tiên sinh, vuốt vuốt râu mép cười nói: “Đó là nơi không ai có thể nghĩ đến, không những con cháu được hưởng phúc tổ tiên mà hài cốt cũng được Long cung thủy tộc bảo hộ. Ngày ấy ta đã đặt tên nơi ấy là Liên hoa!”
Bạch Tiểu Bích cảm thấy mới mẻ, không ngớt khen ngợi: “Liên hoa?! Liên hoa thác nguyệt?! Tên rất hay!”
Chu Toàn nghe vậy chỉ thở dài nói: “Sợ là ta đã đặt sai rồi, nếu không sai thì sao có thể mù mắt được? Hôm nay gặp được sư phụ cũng coi như là cơ duyên của ta với ngươi, mắt ta đã mù, không thể hầu hạ lão nhân gia người, ngươi trước đi nấu nước nóng mang tới cho người đi, người thích sạch sẽ!”
Bạch Tiểu Bích biết lão có ý muốn mình đi lấy lòng Ôn Hải, vừa hay ý của lão lại đúng với suy nghĩ của nàng nên không chút do dự cầm lấy chậu đi đến phòng bếp nấu nước.
Trời đã tối, Bạch Tiểu Bích vừa đi vào phòng bếp đã nghe thấy tiếng Phạm tiểu công tử quát nạt hạ nhân, hoảng hốt muốn rời đi.
Phạm tiểu công tử vừa hay nhìn sang, thấy nàng muốn đi liền quát lớn: “Đứng lại!”
Bạch Tiểu Bích không có cách nào khác nên đành phải đứng lại.
Phạm tiểu công tử đi đến trước mặt nàng, nhìn xuống đôi bàn tay nhỏ bé trắng nõn nà, đáy mắt không giấu được tia quang mang.
Bạch Tiểu Bích cảm thấy tình huống không đúng lắm, vội vàng lui lại hai bước, đồng thời rụt đôi tay xinh đẹp giấu vào trong tay áo, âm thầm khẩn trương, chỉ sợ hắn tùy hứng làm càn.
Phạm tiểu công tử đã bị giáo huấn qua nên không thể dây dưa với nàng, người đẹp ngay trước mắt mà không có cách nào chạm vào được, chỉ có thể lớn tiếng quát nạt: “Làm việc cho cẩn thận, Phạm gia ta không nuôi kẻ vô dụng!” Nói rồi xoay người phân phó hạ nhân bên cạnh: “Ngày mai bảo bọn họ mang thêm một bao thóc tới chỗ Chu Toàn để cho bọn chúng xay đi!” Nói rồi nổi giận đùng đùng rời đi.
Bạch Tiểu Bích thở phào nhẹ nhõm, Phạm gia quả nhiên rất tin lời của Chu Toàn, dẫu sao thì cũng nhờ Chu Toàn mà âm trạch Phạm gia tìm được nơi tốt, Phạm gia trên dưới ăn sung mặc sướng, tốc độ thăng quan tiến chức nhanh không ai bì kịp. Chu Toàn đã vậy thì sư phụ của lão chắc chắn sẽ lợi hại hơn bội phần. Bạch Tiểu Bích nghĩ vậy, cũng không để ý tới ánh nhìn của những người xung quang, yên lặng lấy nước nóng mang tới chỗ Ôn Hải.
Phạm gia là phú hào giàu nhất huyện Môn Tỉnh, phòng khách đặc biệt thường được dùng để tiếp đón quan tuần tra từ kinh thanh cùng những khách nhân có địa vị trong nước. Cả dãy phòng chỉ có một gian sáng đèn, Bạch Tiểu Bích bước đến gõ cửa.
“Vào đi!” Thanh âm trong trẻo mà lạnh lùng từ bên trong truyền ra.
Bạch Tiểu Bích hít sâu một hơi, ổn định lại tâm tư rồi mới đẩy cửa mang nước nóng vào.
Trên thư án trải đầy những tập giấy trắng như tuyết, ánh đèn chiếu sáng một bên mặt khiến sống mũi vốn đã lạnh lùng lại tăng thêm vài phần lãnh khốc. Ôn Hải đứng bên cạnh bàn viết chữ, trong tay hắn là cây bút được làm từ trúc thượng hạng, bởi vì dáng đứng thẳng mà động tác lộ ra mấy phần tùy ý, nếu nói tư thế của hắn ưu nhã thì không thể không thừa nhận rằng sự ưu nhã này lại mang theo mấy phần khí thế hơn người, khí chất tôn quí trời sinh toát ra từ người hắn khiến Bạch Tiểu Bích bất giác sinh ra sợ hãi, chần chừ không biết có nên bước vào hay không.
Ôn Hải dường như cũng cảm nhận được nỗi bất an của nàng, chậm rãi ngước lên nhìn nàng.
Kể cũng kỳ quái, ánh mắt kia cũng không nghiêm nghị như trong tưởng tượng của nàng mà thậm chí còn có nét hiền hòa, bất quá thì Bạch Tiểu Bích vẫn không kìm được run rẩy, không tự chủ lui lại phía sau, trong lòng càng thêm khẩn trương hơn cả.
Hắn ôn hòa nói: “Ta tên Ôn Hải!”
Bạch Tiểu Bích sớm đã biết tên hắn, dù sao hắn cũng là trưởng bối của Chu Toàn, bản thân lại có chủ ý muốn làm quen, nếu gọi Ôn công tử thì cũng quá xa lạ, nhưng nếu không gọi như vậy thì nàng lại không biết gọi hắn thế nào cho thích hợp nên vẫn chần chừ không lên tiếng. Hiện tại hắn đã chủ động lên tiếng trước, Bạch Tiểu Bích trấn tĩnh lại, đôi tay nhỏ nhắn bất giác nắm chặt chậu nước trong tay, cuối cùng cũng nặn ra một câu tương đối có nghĩa: “Chu bá bá bảo ta mang nước nóng tới!”
Hắn gật đầu ý bảo nàng cứ để xuống.
Bạch Tiểu Bích thận trọng đi tới cạnh bàn, đặt chậu nước xuống rồi lui về phía sau.
Ôn Hải buông bút trong tay, chậm rãi ngồi xuống ghế, thuận miệng nói: “Chuyện của ngươi ta đã nghe Chu Toàn nói qua!”
Bạch Tiểu Bích nghe vậy, thấp giọng nói: “Vừa nãy ta không biết thân phận của Ôn công tử, xin công tử không để bụng chuyện vừa rồi, cũng xin công tử mau nghĩ cách cứu Chu bá bá!”
Hắn phớt lờ trả lời mà chăm chú đánh giá nàng một lượt, nhàn nhạt hỏi: “Bát tự của cô nương?”
Bị một nam nhân xa lạ hỏi bát tự, Bạch Tiểu Bích bối rối không biết nên trả lời thế nào, nhưng ánh mắt người này toát lên sự cơ trí hơn người, một người có ánh mắt như vậy chắc chắn sẽ không giống với Phạm tiểu công tử… Nàng chần chừ một lúc rồi cũng quyết định nói ra bát tự của mình.
Ôn Hải vừa nghe xong liền cau mày, bộ dáng như thể có điều cần suy nghĩ.
Bạch Tiểu Bích bị ánh mắt mang theo mấy phần cân nhắc cùng hứng thú của hắn làm cho không tự nhiên, không tự chủ lui lại mấy bước liền.
“Chu Toàn không nghe lời ta dặn nên gieo gió gặt bão!” Ôn Hải thu hồi lại ánh nhìn, cúi đầu sửa lại ống tay áo rồi nói tiếp: “Ngươi tới gặp ta là muốn ta giúp ngươi báo thù?”
Bạch Tiểu Bích chậm chạp không đi chính là vì lí do này, nào ngờ nhanh như vậy đã bị hắn đoán trúng, tâm tình càng thêm khẩn trương, những điều chuẩn bị trước khi tới nhất thời không cách nào nói ra được, nghĩ tới thân phận trưởng bối của hắn liền quyết định bước đến, quì xuống nói: “Phạm gia làm nhiều việc ác, Ôn công tử không tin có thể đi hỏi thăm láng giếng chung quanh…”
“Phạm gia tốt xấu thì có quan hệ gì tới ta?!” Hắn cắt ngang lời nàng, lần nữa cầm bút lên.
Bạch Tiểu Bích sửng sốt.
Ôn Hải vẻ thờ ơ nhưng lại giống như có thâm ý khác, hắn thản nhiên nói: “Thượng thư đại nhân được hoàng đế đương triều trọng dụng, bên dưới có nhiều tướng quân nắm trọng quyền ủng hộ, làm quan lập nhiều công lớn, ngay cả thánh thượng còn phải nể mặt hắn ba phần, ngươi tưởng hắn có thể để người khác đụng tới người thân mình sao?”
Bạch Tiểu Bích lại tưởng rằng hắn e ngại quyền thế, hốc mắt nhất thời đỏ lên, nỏng nảy nói: “Cho dù hắn làm quan có công cũng không thể để cho người nhà mình vô pháp vô thiên như vậy được.Chu bá bá giúp bọn họ, bọn họ lại dám lấy oán báo ân, hại chết cha ta, chẳng lẽ cứ như vậy mà bỏ qua cho bọn họ? Thật bất công! Chẳng lẽ Ôn công tử cũng như những người khác không phân rõ thị phi sao?!”
Ôn Hải vẫn chăm chú viết chữ, biểu tình như thể không nghe thấy bất cứ điều gì.
Bạch Tiểu Bích bất giác cảm thấy buồn bực, hận mình không biết kiềm chế, mục đích của nàng chẳng phải là đến cầu xin hắn sao, vì sao lại mất bình tĩnh mà mắng chửi hắn không phân biệt thị phi, quả nhiên người xưa nói không sai, họa là do miệng mà ra, muốn thành việc lớn nhất định không thể hấp tấp manh động, phải nghĩ trước khi nói.
Bạch Tiểu Bích còn đang lo lắng thì đã nghe thấy giọng nói nhẹ như không của Ôn Hải vang lên: “Để ý sao?”
Bạch Tiểu Bích thở phào nhẹ nhõm, nịnh nọt nói: “Ôn công tử bản lãnh thông thiên, nhất định sẽ có biện pháp trừng trị bọn họ.”
“Bản lãnh thông thiên? Là Chu Toàn nói với ngươi như vậy?” Ôn Hải đưa mắt nhìn về phía nàng, nhàn nhạt hỏi lại: “Ngươi có biết ta làm nghề gì không?”
Bạch Tiểu Bích lúc này đã thận trọng hơn nhiều, không dám nói lung tung: “Chu bá bá là một phong thủy tiên sinh giỏi, Ôn công tử là sư phụ bá bá, bản lãnh của người chắc chắn cao hơn bá bá rất nhiều!”
Ôn Hải nhíu mày nhìn nàng nói: “Chu Toàn là đồ đệ ta thu nhận, ta tự có đạo lí của mình, ngươi trở về đi!”
Thấy hắn có chút khó chịu, Bạch Tiểu Bích cũng biết là mình không nên nói nhiều nữa, yên lặng đứng dậy mang chậu rời đi.
Nàng vừa khuất bóng, một đạo thân ảnh từ ngoài cửa sổ nhanh chóng bay vào, là một hắc y nhân trên dưới ba mươi tuổi, thân thủ nhanh nhẹn, trường kiếm dài đeo bên hông.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
15 chương
190 chương
13 chương
174 chương
82 chương
10 chương
37 chương