Thiên mệnh khả biến
Chương 172 : trí nhớ của thầy không tốt
Những ngày này, anh Quang đi vắng. Bác Itou cũng hí hoáy làm gì đó. Cuối cùng những buổi sáng sớm, nó phải đi chạy bộ một mình. Buổi tối cũng không ai luyện tập cùng.
Sáng nay, đang chạy bộ, nó bỗng nhiên gặp anh Thiên Anh.
Lần cuối cùng nó gặp Thiên Anh, là ngày cuối tháng 6, trước hôm đấu võ với thằng Cường. Sau đó là khai trương quán ăn, rồi nhận điểm thi, rồi vào đội tuyển, thách đấu với con rồng, bẵng đi một thời gian, đã 2 tháng trôi qua.
Đối với anh Thiên Anh, nó vô cùng kính trọng, và biết ơn. Đối với những người giúp đỡ mình, nó chưa từng quên. Dù sao thì, những người đó cũng không nhiều.
Chào hỏi đôi ba câu, sau đó nó cùng anh ấy chạy bộ tới trường.
- Tay của em, bị làm sao vậy?
- Em... đánh nhau với người ta.
- Với con Drake của Lý Thanh Long? - Trần Thiên Anh có vẻ cũng biết về vụ việc này.
- A... ừm, đúng vậy. - Thằng Văn ấp úng nói. Nó không giỏi nói dối. Chỉ là vì anh Quang bảo nó không được nói với ai về vụ cống ngầm.
- Bao giờ thì lành?
- Có lẽ... là 3 tháng nữa ạ.
- Tiếc thật, 3 tháng nữa, là Hội thao toàn thành phố. Nếu em có thể tham gia, chắc chắn sẽ vô địch toàn bộ khối Sơ trung.
Thằng Văn lè lưỡi. Nó cảm thấy Thiên Anh nói hơi quá. Sức nó làm sao có thể vô địch Sơ trung được chứ.
Bên dòng sông buổi sáng rất mát mẻ. Và im ắng.
Thiên Anh lại hỏi nó.
- Văn, em đi học, là vì mục đích gì?
- Em muốn trở thành một công chức, sau đó kiếm đủ tiền để nuôi mẹ. Em đã hứa sẽ mua cho mẹ một căn biệt thự thật to.
Thiên Anh phì cười. Ước mơ của thằng bé này, rất giống hắn.
- Sao anh lại cười?
- Làm công chức, tiền lương không đủ để mua nhà đâu, em không biết à?
- Ối, vậy hả anh? Vậy làm sao người ta có tiền để mua những căn biệt thự như vậy?
- Anh không biết. Nếu biết, anh cũng đã giàu như người ta rồi.
Thằng Văn đăm chiêu suy nghĩ. Vậy là, nếu tốt nghiệp, chỉ có thể trở thành một công chức quèn. Mà công chức, thì không mua được biệt thự. Có lẽ, nó phải thương lượng lại với mẹ về lời hứa quá đà của mình.
- Thực ra, ở Đại Nam này, có những thứ quyền lực kiểm soát mọi thứ, em biết chứ?
- Là gì hả anh?
- Thứ nhất là gia tộc và huyết thống. Điển hình cho điều này là Nhất tộc Nhị thị Tam gia. Thứ hai là tôn giáo. Thứ ba là quân đội. Thứ tư là dân tộc. Thứ năm là tập đoàn. Cuối cùng, chính là thực lực. Cường giả vi tôn. Chỉ cần trở thành Cường giả, em sẽ có quyền lực, có địa vị, có tiền bạc.
Trở thành Cường giả, giống như anh Quang sao? Văn nghĩ thầm. Nhưng anh Quang, hình như chưa thành Cường giả, cũng đã có rất nhiều tiền rồi.
- Trở thành Cường giả, liệu có hạnh phúc không anh?
Văn chợt hỏi. Nó cảm thấy, anh Quang từ khi trở thành Cường giả, suốt ngày cắm đầu vào rượu chè chán nản.
- Trở thành Cường giả, có thể không hạnh phúc. Nhưng muốn hạnh phúc, nên trở thành Cường giả.
- Vì sao vậy ạ?
- Vì ngoài tiền bạc và địa vị, chỉ có Cường giả mới đủ sức giữ bản thân mình không bị cuốn theo cơn bão cuộc đời. Tất nhiên, những cơn bão đấy, cũng lại do những Cường giả khác gây nên.
- Anh nói trừu tượng quá, em không hiểu gì hết. Nhưng tại sao những Cường giả đó lại muốn gây ra bão? Họ không muốn sống bình yên sao?
- Bởi vì, khi nắm sức mạnh trong tay, người ta sẽ bị cuốn theo sức mạnh ấy và đánh mất bản thân mình.
- Chậc, nếu là em, em sẽ không bị cuốn theo đâu.
- Anh cũng nghĩ vậy. Nếu là anh, anh sẽ không lạc lối. - Hôm nay hai người lại đi chung thế này? Hẹn hò hử?
Linh được ô tô chở tới tận cổng trường, vừa xuống xe, đã bắt gặp 2 người. Cô bé bĩu môi mỉa mai.
- Khỏi ốm chưa cô nương?
Thiên Anh bước tới xoa đầu cô bé. Linh bĩu môi gạt tay hắn ra. Nơi đây là trường học, cô bé cũng khá là ngượng.
- Em khỏi rồi. Dạo này anh nghỉ học suốt thế, đừng tưởng em không biết. Anh lo mà chuẩn bị cho Hội thao đi, đừng để em phải mách bác Phương!
- Hà hà, được rồi, anh nhớ rồi.
Thiên Anh cắp sách đi trước. Hắn học ở khu Cao trung. Học sinh đi qua, đều nhìn hắn chỉ trỏ xì xào.
Linh lại nhìn Văn, nhìn cánh tay bị bó bột của nó, bĩu môi.
- Cường thì nằm viện. Bạn thì bó bột. Hai người lại làm cái trò gì nguy hiểm à?
- Không có gì, chỉ là... đánh nhau với người ta thôi.
- Đánh nhau, với ai?
- Không biết nữa. Người ta không xưng tên.
- Học lớp mấy?
- Ừm, chắc là... Tiến sĩ?
- Pffff!!!!!!
Linh nghe thấy câu trả lời này, đoán chắc là thằng này tào lao. Cô bé không hỏi nữa. Cả hai lại lên phòng đội tuyển. Lên lớp đội tuyển, nghe thầy giảng được mấy câu, nó lại ngáp dài vài cái, sau đó lăn quay ra ngủ.
Linh lay lay nó dậy.
- Văn à, sao bạn hay ngủ gật thế? Xấu quá đi à nha!
Nó ngáp vài cái, uể oải trả lời.
- Hôm qua mình mượn được cuốn sách hay quá, thức đêm đọc đến sáng mà không biết.
- Sách gì vậy?
- Vươn tới những vì sao.
- Sách gì lạ vậy? Là tiểu thuyết à?
- Không. Là sách Vật lý. Người ta nói về việc du hành vũ trụ.
- Xíiii.
Linh hừ một tiếng, để mặc nó ngủ.
- Các em, sắp tới chúng ta sẽ chọn đội tuyển để tham gia kì thi Học sinh giỏi cấp thành phố. Sẽ tổ chức cùng lúc với Hội thao. Thật ra năm nay, thầy chỉ nghe phong phanh thôi, ở các cấp cao hơn, sẽ không chỉ là thi Học sinh giỏi như mọi năm đâu, mà còn phối hợp tổ chức một Đại hội giao lưu lớn với các học sinh Bắc Hà. Nghe nói bên Bắc Hà sẽ cử một “tay to” về chủ trì đó, chưa biết là ai. Tất nhiên là do thầy nghe lỏm được thôi, chưa chắc đã đúng.
Câu nói của thầy Khang, khiến cả đội tuyển xôn xao, hào hứng. Năm nay, lại đặc biệt khác với mọi năm, có lẽ phần thưởng cũng to hơn, và hơn hết, là cơ hội tiếp xúc với các nhà tuyển dụng lớn, cũng tăng.
Học sinh đội tuyển, mỗi lần tham gia các kì thi, cũng là để tìm kiếm các cơ hội.
- Ờm, tất nhiên vì thầy không phải biên chế trường Kình Ngư, nên chọn đội tuyển, thầy chỉ góp ý được cho nhà trường thôi. Tất nhiên là nhà trường cũng sẽ không phớt lờ đánh giá của thầy đâu nhỉ, hà hà. Mà thầy cũng chấm sẵn một số em rồi.
Cả đội tuyển chợt chăm chú, nhìn lên phía thầy.
- Trần Phương Linh?
- Có em ạ.
- Em đi đi.
- Vâng ạ.
Gọi ngay đầu tiên, là Trần đại tiểu thư! Cả đội tuyển lại xì xào. Trần Phương Linh mới học lớp 6, tuy rằng tư chất Văn học vô cùng tốt, nhưng chẳng phải vẫn hơi sớm sao? Hay là thầy muốn đưa hạt giống đi cọ xát dần? Vậy thì cũng tạm chấp nhận đi.
- Vương Thành Văn?
- Oáp!
- Vẫn ngủ gật à? Em cũng đi. Thôi được rồi, ngủ tiếp đi.
Vương Thành Văn! Mà thằng này vẫn ngang nhiên ngủ gật trong lớp! Và nó vẫn được đi?! Cuộc đời này, hình như hơi bất công quá rồi! Các anh chị Cao trung vốn không để ý tới Vương Thành Văn, vì không chấp mấy đứa bé, nhưng đến bây giờ, nhiều người cũng đã nóng mặt rồi.
- Thôi được rồi, chúng ta học tiếp.
- Ơ? Thầy? Đã hết rồi sao?
- Hết cái gì? À, danh sách ấy hả? Nhà trường hỏi thầy chọn ai, thầy chỉ nhớ được 2 cái tên ấy thôi. Trí nhớ của thầy đâu có tốt lắm. Các em còn lại, chờ phòng đào tạo đánh giá kết quả thi nhé. Nào, ta học tiếp.
Truyện khác cùng thể loại
546 chương
39 chương
62 chương
241 chương