Thiên mệnh khả biến
Chương 168 : mồi nhử
Ấn tượng của mọi người về Trương Minh Quang có vẻ khá mờ nhạt, thậm chí nhiều người còn quên lãng hắn, nhưng Nguyễn Hữu Dũng thì không.
Chiều hôm nay, vừa gặp hắn dưới cống ngầm, Nguyễn Hữu Dũng nhận ra ngay.
Nhìn vào Trương Minh Quang, Nguyễn Hữu Dũng vừa thấy một nửa hình bóng của Vương Tuyết Trinh, nhưng nửa còn lại, lại của Trương Minh Tú.
Đối với tài năng của Minh Quang, Hữu Dũng vô cùng vừa mắt, nhưng suy nghĩ rằng đáng lẽ tài năng ấy đã có thể là con trai mình, ông lại thấy chút gì cay đắng.
Nguyễn Hữu Dũng lấy Vương Tuyết Mai, không có con. Cũng vì vậy, mà ông nhận rất nhiều con nuôi. Mà Vũ Minh Kiệt là đứa xuất sắc nhất trong số đó, thậm chí còn tài hoa hơn ông ngày trước.
Vũ Minh Kiệt mới 30 tuổi đã lên hàm Tướng, nhưng Trương Minh Quang, 23 tuổi, đã là Ám Hành Sứ Giả.
Vũ Minh Kiệt có 3 bằng Tiến sĩ, mà đánh chỉ ngang cơ, thậm chí còn đôi chút lép vế trước một kẻ có cùng trình độ, vậy mà Trương Minh Quang còn chưa đột phá Tiến sĩ, dám thách đấu một tên có 2 bằng Tiến sĩ.
Tất nhiên, Nguyễn Hữu Dũng sẽ không bỏ mặc hắn khi hắn gặp nguy hiểm, nhưng hắn biết, dù có mặt hắn ở đó ngày hôm nay hay không, Quang vẫn sẽ làm như thế.
Bản lĩnh này, quả nhiên là con trai của Vương Tuyết Trinh.
Nhưng lại nghĩ tới việc tên đó mang họ Trương, Nguyễn Hữu Dũng tận sâu trong lòng cũng mong muốn Quang bị đập chết luôn cho rồi.
Đi theo Vương Tuyết Trinh, Nguyễn Hữu lại cay đắng nhớ về những điều đó. Dù sao thì cả hai cũng đã già rồi, những chuyện ngày xưa, giờ chẳng còn nghĩa lý gì. Khi con trẻ, người ta đem sự nghiệp ra so sánh. Khi đã già, người ta đem con cái ra so bì.
- Tên Hắc Y Hội, đã được áp giải tới phòng thẩm vấn.
- Vũ Minh Kiệt đánh không lại hắn? - Vương Tuyết Trinh bất ngờ hỏi.
- E hèm. Cũng không hẳn, là gần như ngang ngửa. Chỉ là do em can thiệp giữa chừng thôi.
- Không lại là không lại. Làm gì có gần như. Thông tin này rất quan trọng để đánh giá chiến lực của đối thủ, đừng có mập mờ. - Vương Tuyết Trinh đã chặn họng ông ta lại.
Nghe xong câu này, Nguyễn Hữu Dũng cũng không còn gì để nói. Mỗi lần gặp Vương Tuyết Trinh, không khí đều rất ngượng ngùng và áp lực.
- Tuyết Mai vẫn khoẻ chứ?
- Vẫn khoẻ, thưa chị.
- Thế thì tốt.
Lại là im lặng.
Cứ như vậy đi tới phòng của Nam Đế.
Vương Vũ Hoành đang ngồi sau đống báo cáo.
- Chào cô chú. - Hắn lên tiếng.
- Ờ. - Vương Tuyết Trinh hờ hững đáp lại.
- Không dám, bái kiến Bệ hạ. - Nguyễn Hữu Dũng lên tiếng đáp lại.
3 người gặp nhau, cũng có thể coi là gia đình gặp gỡ, nhưng không có đưa đẩy loanh quanh, trực tiếp bàn việc.
- Mẫu thuốc phiện dưới cống ngầm, thần đã mang tới.
- Cám ơn chú, nếu không phải đích thân chú mang tới, cháu không tin tưởng được. Tình hình ở Hải Thành ra sao rồi?
- Thần đã để Vũ Minh Kiệt lo liệu rồi.
- Tình hình bờ biển phía Tây, vẫn ổn chứ?
- Thỉnh thoảng có giao tranh với phía Cận Tây, nhưng vẫn trong tầm kiểm soát.
- Tốt. Chú đưa cháu xem mẫu thuốc phiện nào. Nghe nói, rất khác với những loại thuốc phiện được bán ở Hải Thành?
- Đúng vậy. Loại này được tìm thấy ở trong các phòng thí nghiệm bí mật. Loại ảo giác nó mang lại, rất khác.
- Được thôi. Vậy để đích thân cháu đánh giá.
Hắn nói xong, cầm một vốc bột trắng lên mũi, hít một hơi. Nơi đây là một biển cát. Có những dãy núi xa xa. Có đường chân trời. Có mặt trời đen. Có hàng nghìn vì sao.
Vương Vũ Hoành đứng đó, lặng im cảm nhận từng làn gió thổi. Hắn ngắm nhìn mặt trời đen. Hắn đứng đó không biết bao lâu, rồi đột nhiên cử động.
Hắn cúi xuống, bốc lên một nắm cát.
Nắm cát bốc cháy ngay trên tay của hắn. Từng hạt cát cháy rơi xuống đất, cả vùng biển cát bốc cháy. Ngọn lửa lan tới tít tận đường chân trời, đốt cháy cả dãy núi, đốt cháy cả mặt trời, đốt cháy cả những vì sao.
Một mình hắn đứng đó, ngắm nhìn cả vũ trụ đang bốc cháy. - Sao rồi?
Vương Tuyết Trinh vừa thấy Vương Vũ Hoành tỉnh dậy, đã hỏi ngay.
- Đúng là Bình Nguyên Tri Thức, nhưng... là giả.
- Giả, tức là sao?
- Cháu không biết nữa. Giả, nhưng cũng rất thật. Mà tri thức, không có giả, cũng chẳng có thật.
- Ý của mày là, nếu để bọn chúng tiếp tục nghiên cứu, không gì nói trước rằng giả không thể thành thật.
- Đúng vậy. Việc truy lùng tổ chức này, cần được xúc tiến mạnh hơn. Chú Dũng, nhân chuyện này, cũng cần tăng cường huấn luyện quân đội. Chiến lực của bọn chúng, rất quái lạ.
Nguyễn Hữu Dũng gật đầu. Giờ không phải lúc giữ sĩ diện. Chiến lực của các Cường giả Đại Nam, vốn dĩ đã mạnh hơn các Cường giả cùng trình độ rất nhiều. Bởi Đại Nam là một Đế quốc mạnh, tài liệu học tập phong phú, lại có tài nguyên đầy đủ. Nhưng, nếu tổ chức kia còn sở hữu chiến lực hùng mạnh hơn, vậy thì phía quân đội, cũng cần tăng cường thực lực.
- Vậy, thần xin phép trở về Hạm đội...
- Khoan đã. Lần này cháu gọi chú tới đây, cũng là muốn chú ở lại cùng cô Trinh, trấn thủ Long Thành một thời gian.
- Có chuyện gì vậy?
- Không, cũng không có gì quan trọng. Thời gian tới, cháu sẽ đột phá.
- Đột phá? Vậy là Bệ hạ, sẽ có 10 bằng Tiến sĩ?
- Còn chưa biết có thành công hay không. - Vương Vũ Hoành cười cười.
Thật kinh khủng. Nguyễn Hữu Dũng thầm kinh ngạc. 2 tháng trước, Vương Vũ Hoành vừa đột phá lên 9 bằng Tiến sĩ. Giờ lại tiếp tục muốn đột phá? Tốc độ này, chẳng lẽ 1 năm đột phá 5, 6 lần? Sau 30 năm chẳng phải có trăm bằng Tiến sĩ hay sao?
- Chuyện này, cũng chỉ là thuận thế đẩy thuyền thôi. - Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của ông chú, Vương Vũ Hoành đành giải thích. - Tiến sĩ Dịch học, cháu mất 4 năm mới đột phá, còn lần này, dựa trên nền tảng của Dịch học, thuận đà đột phá luôn Giả Kim Thuật.
- Ra vậy, Toán học, Triết học, sau đó là Dịch học. Là 3 môn Cơ bản cấp độ 1, 2, 3, đều được Bệ hạ trau dồi vô cùng kĩ càng, là để thuận đà cho các học vị sau sao? Hiện giờ đã đột phá được rồi, nên mọi thứ đều đơn giản. Nhưng trước đó, tốn quá nhiều thời gian ở các môn Cơ bản, sẽ khiến Bệ hạ giậm chân tại chỗ rất lâu, quá nguy hiểm.
- Chẳng phải lúc đó, cháu có các cô chú trấn thủ quốc gia đó sao? - Hắn lại cười.
Câu nói này, khiến Nguyễn Hữu Dũng vô cùng cảm động. Vương tộc, luôn coi quân đội như gia đình. Mối quan hệ này, luôn cần sự khăng khít từ cả 2 phía. Vương tộc có thể thẳng tay trừng trị những kẻ phản bội, nhưng chỉ cần nhận được lòng trung thành, Vương tộc sẵn sàng đáp lại bằng niềm tin tuyệt đối.
Làm Tướng, chỉ cần có được niềm tin này, là đủ để vẫy vùng.
Nguyễn Hữu Dũng quỳ rạp xuống.
- Thần xin hứa, sẽ dốc toàn bộ sức lực để bảo vệ Long Thành.
Đứng cạnh đó, Vương Tuyết Trinh bĩu môi. Khi Vương Tuyết Trinh và Nguyễn Hữu Dũng đã ra về, chỉ còn Vương Vũ Hoành ngồi lại. Trước khi bế quan, hắn cần liên lạc với Đại Hùng Kwaruh.
Chuyện dưới cống ngầm, con Gấu Béo này cũng tỏ ra vô cùng quan tâm. Có lẽ, hắn quan tâm tới Thánh Nữ nhiều hơn, dù trong tay hắn, ôm không biết bao nhiêu “thánh nữ” mà Sasaki cống cho rồi.
Lần này, nếu mà bắt được Thánh Nữ, có lẽ đã có chút lợi thế đàm phán với Đại Hùng rồi.
Xem ra, Vũ Minh Kiệt chưa phải một mồi câu ngon lành.
Còn Vương Minh Quang...
Đắn đo suy nghĩ một hồi, rốt cuộc Vương Vũ Hoành thở dài.
Hắn sẽ không bao giờ mang Vương Minh Quang ra làm mồi nhử.
Truyện khác cùng thể loại
546 chương
39 chương
62 chương
241 chương