Thiên mệnh khả biến
Chương 165 : lời đáp trả
Minh Quang Xạ Tuyến, chiêu thức đầu tiên do Vương Minh Quang sáng tạo nên, không thể không nói có đôi chút ảnh hưởng từ Âm Dương Địa Long Tiễn của Vương Tuyết Trinh. Trước khi tung Âm Dương Địa Long, bà đều phong ấn bất động đối thủ.
Chiêu thức này, cũng dựa trên ít nhiều Âm Dương Long Khí Tiễn của chính hắn, chỉ có điều, uy lực tương đương, thời gian phát động lại ngắn hơn. Chiêu thức này, liệu sau này còn có thể cải tiến hay không, Vương Minh Quang vô cùng kì vọng.
- Anh nên giữ hắn ta lại để lấy lời khai.
Thằng Văn không còn bị trọng lực ảnh hưởng, nó lồm cồm bò dậy.
- Ha ha, đáng lẽ phải vậy, nhưng nhìn tên đó bắt nạt chú mày, anh tức quá không kiềm chế nổi, nên... lỡ tay, hế hế. Sao, thấy anh mày tức giận tới vậy vì chú, có thấy cảm động không?
- Có thật không vậy? - Văn nghi ngờ hỏi.
- Tất nhiên là không rồi. - Quang chìa cho nó một cái tai nghe hắn vẫn đeo bên tai. - Là vì bên ta đã bắt được một tên có cấp bậc cao hơn rồi, nên tất nhiên là không cần giữ tên này lại.
- Bên ta?
- À ừ, không liên quan tới nhóc. Là bên anh. Đã nghe nói tới Đại Hải Vương Nguyễn Hữu Dũng chứ?
Văn lắc đầu.
- Moá?! Chưa nghe? Đại Tướng Hải quân, chú mày không biết?
Văn lắc đầu.
- Đại Tướng gì em không biết, anh có biết lối ra không? Thằng Cường cần được đi bệnh viện. Tại một nơi không xa, Vũ Minh Kiệt đang quần nhau tơi tả với một tên áo đen. Mặt đất, tường, rãnh nước, đều lưu lại những dấu ấn tàn phá khủng khiếp.
- Tiểu Hải Vương, quả nhiên không đơn giản. Nhưng bộ quân phục đó, cũng giúp ngươi rất nhiều đó.
Tên áo đen ướt sũng người, mặt be bét máu pha với nước, đang nghiêm trọng nhìn về Vũ Minh Kiệt.
Vũ Minh Kiệt cũng không tốt đẹp gì hơn, quần áo rách toác, rất nhiều vết thương sâu hoắm, đang thở hồng hộc nhìn về đối thủ.
- 3 bằng Tiến sĩ, còn có chiến lực cao cường như vậy sao? Nhân tài như ngươi, vì sao phải lén lút mà sống?
- Bởi vì ta không thích lý tưởng của Vương tộc.
- Vậy thì rất tiếc, ta không thích những kẻ có lý tưởng.
- Phải rồi, lũ chó săn các ngươi làm gì có lý tưởng.
Cả hai lại lao vào nhau.
- Vô dụng!
Chợt một tiếng quát vang lên. Trong phòng thí nghiệm, Thiên Anh đang chăm sóc bên mắt vừa bị nổ tung của số 2. Cách đó không xa, số 1 ngồi một bên, thanh Takasanagi cắm xuống đất. Hắn thở hồng hộc. Toàn bộ 12 thành viên đội 1 đều đã tụ tập ở nơi đây. Không ai bị thương tích gì, nhưng tinh thần mọi người đều bị choán ngợp.
Thỉnh thoảng, lại có người lén nhìn về phía đó, nơi tấm áo đen rơi trên một vũng máu đỏ.
Một cường giả áo đen xuất hiện, áp lực của hắn khiến tất cả đội 1 đều không thể chống cự.
Đúng lúc đó, lại một cường giả khác xuất hiện, vỗ một chưởng, và tên áo đen biến thành vũng máu.
Đội số 1, dù sao cũng là những kẻ làm thuê tại một thành phố cảng, bọn họ hiếm có dịp chứng kiến những cường giả mạnh mẽ tới vậy. Kẻ áo đen, 2 bằng Tiến sĩ, bọn họ đã coi như thần như thánh. Nhưng người vừa mới rời đi, còn khủng khiếp hơn vạn lần.
Nguyễn Hữu Dũng. Đại Hải Vương Nguyễn Hữu Dũng. Một trong 5 vị Đại Tướng của Đại Nam, dưới quyền là toàn bộ lực lượng Hải quân. 6 bằng Tiến sĩ.
Bất kì một đặc điểm nào, nói ra cũng đều doạ người ta sợ mất mật.
Nguyễn Hữu Dũng còn không thèm coi đội số 1 của Hắc Long ra gì. Ông ta tới, và đi mất, dáng vẻ vô cùng tức giận. Vì sao Nguyễn Hữu Dũng lại có mặt tại đây, cần phải xem xét lại mệnh lệnh của lão Nô.
Án binh bất động.
Trong mắt nhiều người, án binh bất động xem như một giải pháp nhu nhược, thậm chí là có phần ba phải của lão Nô. Vì án binh bất động, cũng không khác gì không đưa ra mệnh lệnh. Không ra mệnh lệnh, thì ít phải chịu sai lầm.
Nhưng thực tế, án binh bất động, lại ẩn chứa nhiều ý vị thâm trường.
Trong Toán học và Kinh tế học, có một thứ lý thuyết, gọi là Lý thuyết trò chơi. Lý thuyết này phân tích mọi vấn đề trong xã hội loài người dưới dạng một trò chơi, mà tất cả mọi người tham gia đều được gọi là “người chơi”. Đánh giá các lựa chọn mà những người chơi có thể đưa ra, xem xét kết quả mang lại, và dự đoán trước các tình huống sẽ xảy tới, là mục đích của lý thuyết này.
Nếu sử dụng lý thuyết trò chơi, ta có thể dễ dàng nhận ra, mọi cuộc chiến, đều rất dễ dàng rơi vào tình trạng leo thang.
Ví dụ, cuộc nổi loạn dưới cống ngầm ở Hải Thành, ban đầu chỉ có vài tên Thạc sĩ tham gia chém giết, nhưng khi quân đội gửi tới một Vũ Minh Kiệt 3 bằng Tiến sĩ, Hắc Y Hội lại gửi tới 3 tên Tiến sĩ, đủ để đàn áp Vũ Minh Kiệt. Nếu muốn đáp trả, Vương tộc cần cử ra thêm nhiều Tiến sĩ nữa, cứ như vậy, hai bên sẽ leo thang quân lực.
Chỉ vì một cuộc chiến nhỏ nhoi, mà lại dẫn tới leo thang, thì sẽ leo thang tới mức nào? Chẳng lẽ, đến Chí Tôn Cường giả Vương Vũ Hoành cũng phải thân chinh ra trận? Đến lúc đó, đánh nhau thảm thiết tới mức nào, còn chưa biết. Mà đáng ngại hơn, là mọi thiệt hại đều nằm trên đất Đại Nam.
Để ngăn ngừa một cuộc leo thang đã được đoán định từ trước, Lý thuyết trò chơi đưa ra một giải pháp: cần sự kiềm chế của tất cả các bên.
Giải pháp này, nói nghe thì dễ, nhưng làm lại khó. Bên này kiềm chế, bên kia sẽ lại leo thang. Khi đó, kiềm chế chắc chắn là bất lợi. Trên thế giới này, người ta phung phí hàng núi tiền chỉ để leo thang vũ trang, cũng bởi vì giải pháp kiềm chế rất khó được thực hiện.
Ai cũng biết leo thang thì tất cả các bên đều thiệt hại, nhưng bản thân chủ động kiềm chế, không khác gì tự nhận thua. Ai cũng mong muốn đối thủ kiềm chế trước, và hứa rằng sẽ không lật lọng, nhưng ai cũng biết đó chỉ là lời nói dối.
Nó là một trong những nghịch lý dễ hiểu nhất, trực quan nhất, mà suốt hàng nghìn năm không ai tìm ra lời giải.
Như hai đứa trẻ con đánh nhau, tao đánh 1 đấm, mày đấm lại 2 đấm, tao đáp lại 3 đấm, rồi sẽ có lúc đấm nhau tới chết, vì không đứa nào chịu nhường.
Tất nhiên, còn đặt nghịch lý trên vào từng câu chuyện cụ thể.
Cần xác định rõ, mục đích mỗi bên là gì.
Vương tộc và Phạm thị, cần ổn định lại tình hình cống ngầm. Họ không muốn một biến cố lớn làm ảnh hưởng tới cuộc chiến của Tam Đại Gia tộc.
Trần gia cũng mong muốn như vậy, nhưng là vì họ không muốn bại lộ quá nhiều bí mật về tổ chức đang hỗ trợ mình.
Tổ chức bí ẩn, cũng chỉ mong bắt giữ được Thánh Nữ, sau đó rút lui mà không bại lộ quá nhiều bí mật.
Không ai muốn sống mái với ai, nên hoàn toàn có thể đạt tới sự kiềm chế, nếu khéo léo.
Bởi vậy, Phạm Viết Phương cũng chỉ cử ra đội số 1 của Hắc Long, vốn không có cường giả Tiến sĩ nào, đó là một động thái kiềm chế.
Lão Nô ra lệnh cho Vương tộc án binh bất động, đó cũng là một loại kiềm chế.
Không phải vì hai bên không có cường giả mạnh hơn, đông hơn, mà là vì họ không muốn leo thang.
Một mình Vũ Minh Kiệt được lệnh bí mật tới cống ngầm, là để ổn định lại tình hình.
Tuy nhiên, tổ chức bí ẩn đã đáp trả, không phải là sự kiềm chế, mà gần như một sự thăm dò.
Bạch Y Hội cử ra 5 mẫu thí nghiệm. Hắc Y Hội cử ra 3 Cường giả.
Vừa là leo thang, vừa là để thăm dò thái độ của Vương tộc, vừa là để bắt giữ nhanh gọn Thánh Nữ.
Nếu Vương tộc chấp nhận thiệt thòi một chút, và tiếp tục kiềm chế, tức là để Vũ Minh Kiệt nhắm mắt làm ngơ để bọn họ bắt đi Thánh Nữ, câu chuyện liền kết thúc êm đẹp.
Nhưng tổ chức ấy, đã nhầm.
Vương tộc, là ai cơ chứ?
Vương tộc có thể ngỏ ý kiềm chế một lần, nhưng sẽ kiềm chế lần thứ hai sao?
Kẻ nào muốn lấn lướt bọn họ, bọn họ sẽ dùng động thái cứng rắn đáp lại.
Và lời đáp trả của Vương tộc, không thể nào khủng khiếp hơn.
Đại Hải Vương Nguyễn Hữu Dũng, 6 bằng Tiến sĩ, đang đóng quân ngoài khơi, một mình bơi thẳng về Hải Thành, tham chiến.
Một lời đáp trả khiến tất cả các bên đều phải ngậm miệng.
==============
Chương này, giải thích lại toàn bộ những động thái của các nhân vật từ trước, mọi người hãy chú ý.
Truyện khác cùng thể loại
546 chương
39 chương
62 chương
241 chương