Thiên mệnh khả biến

Chương 158 : bản đồ

- Số 9 đây! Điểm 52, 18, ngập lụt! - Cái gì? Ngập lụt? - Số 7 đây! Điểm 122, 32, cũng ngập lụt! Ọc ọc! Chờ chút, đang bơi đây! - Cái quái gì? Số 2 nghe báo cáo mà kinh hãi. Điểm 122, 32, chẳng phải rất gần chỗ hắn sao? Uỳnh!! Chỉ nghe từ xa xa, tiếng nước chảy ào ào vang tới. Từ cuối đường, một cơn sóng khổng lồ ập đến. - Chạ... Chưa kịp hô hết câu, số 2 đã bị sóng đánh ập vào người. Cơn sóng tanh hôi mùi nước thải. Không chỉ hắn, số 1 lẫn số 12, tức Trần Thiên Anh, cũng chịu chung cảnh ngộ. Cơn sóng này, vừa khéo, đánh tới đây, ập một cái, rồi chấm dứt. Số 2 bị sóng đánh lăn lộn, cố gắng gượng dậy. Hắn nhìn thấy, hùng dũng đứng đó một thân ảnh. Sau lưng con người đó, là la liệt đám người thú bị ướt sũng, đang vật vã nằm đó. “Là Vũ Minh Kiệt!” Số 2 còn lạ gì Vũ Minh Kiệt. Nhưng Vũ Minh Kiệt lại không biết hắn. May thay, hiện tại, Vũ Minh Kiệt cũng không rảnh để ý tới hắn. - Là ai? Là ai cản Thặng Ba Chưởng của ta?! Chỉ thấy Vũ Minh Kiệt quát lên như vậy. - Con cá trích nhà ngươi, dừng ngay cái trò bẩn thỉu này lại. Mùi hôi thối xộc lên khắp nơi rồi đó. Một giọng phụ nữ vang lên. Số 2 quay lại nhìn, chỉ thấy một người con gái đang bước tới. Vũ Minh Kiệt nhìn cô ta, bình tĩnh cúi xuống vắt khô quần áo. - Sao? Quân phục ta may thế nào? Chống áp suất nước, cũng tốt chứ? - Cũng tạm được, lặn được thêm 100m nữa. - Vậy giờ ta đến đòi tiền quân phục đây. - Vẫn đòi móc mắt cắt tai ta? - Không cần nữa. Giờ ngươi giúp ta giải quyết tên cốt đột đằng kia. Rầm!! Câu nói chưa xong, tiếng giậm chân đã tới. Graooooo!!!!! Sau lưng cô gái, một tên khổng lồ xuất hiện, hai tay cầm theo hai cây búa khổng lồ. Hắn đập hai cây búa vào nhau, tạo nên âm thanh như sấm rền. - Chuyện nhỏ! Vũ Minh Kiệt nhếch miệng cười. Hắn lao tới, kéo theo cả một đợt sóng khổng lồ. - Xí! Cô gái bĩu môi, nhảy tránh sang một bên, như không muốn dây vào dòng nước hôi thối này. Cây búa khổng lồ vung lên, giộng xuống. Uỳnh!! Một cột nước bốc lên, đối kháng với cây búa. Áp suất của nước, va chạm với lực đập của búa, tạo nên một tiếng vang đinh tai nhức óc. “Đến Vũ Minh Kiệt cũng tham dự rồi, còn ra lệnh cho bọn ta làm cái quái gì?” Số 2 vừa chạy vừa rủa thầm. Ai cũng biết hiện giờ Phạm thị và Vương tộc là đồng minh, nhưng sự hợp tác này, kéo dài được bao lâu? Không biết. Chỉ biết là không phải vĩnh viễn. Mà bọn hắn, là những đội ám sát bí mật dưới trướng Phạm thị, chẳng bao giờ muốn lộ mặt với Quân đội của Vương tộc. Số 2 thật sự nghi ngờ mệnh lệnh lần này. Nếu Vũ Minh Kiệt đã can thiệp, thế cục dưới cống ngầm được bình định sẽ chỉ là vấn đề thời gian. Cô gái vừa rồi là ai, hắn không biết, chỉ biết là chưa có liên quan gì tới nhiệm vụ của hắn. Liệu nhiệm vụ lần này, bọn hắn còn cần phải thực hiện sao? Phía sau, số 1 và số 12 vẫn theo sát hắn. Takezawa nhìn chăm chăm vào điện thoại của Vương Minh Quang. Cuộc điện vừa rồi, hắn không kịp bắt máy. Hắn gọi lại, không thấy ai trả lời. Ồ vui rồi. Giờ một mình hắn ở nơi này, không biết lối về, cũng không biết tên Quang ở đâu. Mệt mỏi, hắn ngồi phịch xuống đất. Làm sao mà không mệt mỏi được. Ngày hôm nay, quá nhiều chuyện xảy ra, hắn đi từ cung bậc cảm xúc này, sang cung bậc khác. Từ vui mừng, hớn hở, tới thất vọng, tới sợ hãi, rồi căng thẳng. Cho tới bây giờ, là mỏi mệt. Cuộc đời hắn, cũng tối đen như cái cống này, chằng chịt không lối thoát. Tệ hơn nữa, mọi ngã rẽ, hắn đều đã từng thử, hắn đều kiên trì, đều cố gắng, nhưng mọi ngã rẽ, đều dẫn tới sự xui xẻo, và tai hoạ. Hắn rút cây Hỉ Vận Kiếm ra ngắm nhìn. Ánh tím biếc lóng lánh trong màn đêm. - Hỉ Vận ơi là Hỉ Vận, ngươi còn muốn thử thách ta tới bao giờ? Ngươi muốn chủ nhân ngươi phải vùi thây nơi xứ người, ngươi mới vui lòng sao? Đời ta, ngươi nghĩ xem, còn có thể tệ hơn sao? Ngươi còn bao nhiêu tai hoạ, hãy cứ ném hết cho ta đi, trên đời này còn thứ gì mà ta chưa từng nếm trải chứ? Graooooo!!!!!!!! Cầu được ước thấy, một tiếng rống ghê rợn vang lên phía đằng xa. - Híc híc! Thối quá à! Vũ Hải Hùng mang thân hình ướt nhẹp, vừa bò lồm cồm vừa rên rỉ. Vừa rồi, cả đám đang lần mò dưới cống ngầm, chợt một cơn lũ kéo tới, cuốn trôi tất cả. Nước lũ này, toàn là nước cống, vừa hôi thối, vừa bẩn thỉu, khiến Vũ Hải Hùng khóc không ra nước mắt. Thậm chí, hắn còn lỡ uống phải vài ngụm. Cả đời này, có lẽ hắn sẽ không bao giờ hết ám ảnh với cái vị kinh tởm hắn vừa được nếm trải. Vì sao mỗi lần cố gắng hãm hại Vương Thành Văn, mình đều bị thảm hại tới vậy? Cũng may, vì có lẽ bây giờ, Vương Thành Văn đã bị thiêu chết rồi. Chuỗi ngày khốn khổ của mình, có lẽ đã chấm dứt. Chỉ có điều, giờ đây, hắn bị cuốn trôi tới nơi nào không biết, và đám đàn em thì không thấy đâu. Một mình nơi cống ngầm, nghĩ mà phát sợ. Quần áo hắn ướt sũng, khiến hắn cảm thấy lành lạnh. Nhưng hắn biết, cái lạnh còn đến từ trong lòng. Thật sự muốn khóc. - Từ từ đã! - Sao vậy? Số 2 đang tiến tới, bỗng nhiên, một tiếng gọi giật từ đằng sau. Là Trần Thiên Anh. Nơi đây vẫn là một ngách của cống ngầm. Không có gì đặc biệt. Số 2 bắt đầu rọi đèn xung quanh, hắn cảm thấy mọi thứ thật bình thường. Nhưng Thiên Anh vẫn đang quỳ xuống, soi đèn nhìn đăm đăm vào một chỗ trên tường. - Có gì đó không đúng. Anh xem, chỗ này nước lũ vừa chảy qua, đúng không? Hãy nhìn những khe nứt này, rất sâu, là do đoạn tường này đã được xây dựng từ rất lâu rồi, bắt đầu có dấu hiệu rạn nứt. Nghe nói, khi xây dựng, người ta lắp đặt phía trong tường rất nhiều ống nước ngầm, sau một thời gian dài, bắt đầu rò rỉ. Hắn vừa nói, vừa áp tai vào nghe. - Vẫn có thể nghe thấy tiếng nước chảy. Nhưng tới đoạn này. - Hắn di chuyển tới một chỗ. - Tiếng nước chảy như xa dần. Đoạn tường này, nhìn qua thì giống hệt, nhưng nếu quan sát kĩ, sẽ thấy rất khác biệt. Cũng không hề xuất hiện vết nứt. - Ý cậu là, đoạn tường này mới được xây gần đây? - Anh có bản đồ khu vực này không? Nghe Thiên Anh nhắc nhở, số 2 lôi tấm bản đồ ra. Trên bản đồ vẫn còn đánh những dấu đỏ. - Địa điểm xuất hiện của những tên quái vật, theo như báo cáo. Kết nối các điểm ấy lại, nó bao quanh thành phố này. Nơi chúng ta đang đứng, là khu vực gần trung tâm. Ở vị trí này, chỗ này nữa, đều có những điểm chung. Những bức tường này dường như hơi quá dày, có lẽ, là để che giấu thứ gì? - Có lẽ, là những phòng thí nghiệm. - Thiên Anh nói. - Nơi chúng ta đang đứng, rất có thể có một phòng thí nghiệm như vậy. Sao? Nên tìm lối vào chứ nhỉ? - Khoan đã! Anh có nhớ, nơi tổ chức Hội nghị Thượng đỉnh với Vrahta đợt trước chứ? Số 2 giật mình. Hắn lại tìm kiếm trung tâm hội nghị. - Nơi này... hình như là trung tâm? Ta nhớ, lũ gián từng đưa tin về, hồi đó, bọn chúng muốn kích nổ Linh Thiết để ám sát Vương Vũ Hoành, bán kính của vụ nổ, có thể lan ra khắp Hải Thành. - Vậy, nếu vụ nổ đó không chỉ nhằm ám sát Vương Vũ Hoành, mà còn để phá huỷ tất cả những phòng thí nghiệm này thì sao? - Rất có thể, giống như là phá huỷ chứng cứ vậy. - Số 2 nâng cằm nghĩ ngợi. - Vụ nổi loạn lần này cũng rất lạ. Anh nghĩ mãi, vẫn không ra. Chỉ là hành vi tự phát, hay còn có mục đích khác? Oáp! Tiếng ngáp rõ to. - Số 1, cậu tập trung hơn chút có được không? Số 1 vừa lấy tay che miệng, vừa díp mắt ngáp. - Ớ hớ, mấy người lo lắng những thứ này làm gì? Phá cửa xông vào, chẳng phải tốt hơn sao?