Thiên mệnh khả biến

Chương 150 : tiểu hải vương

Uỳnh!! Chiếc tàu ngầm bỗng dưng lắc lư dữ dội. Cả đoàn người chới với, ngã dúi dụi. - Cái gì thế?! Tiếng Vũ Minh Kiệt quát. - Báo cáo, có thứ gì đó đang đâm vào mạn tàu. Rất mạnh! Uỳnh!! - Lại nó nữa à? - Vũ Minh Kiệt vừa bám vào một thanh sắt, vừa hỏi. - Vâng! - Tàu đang đi 90 km/h, làm sao “nó” có thể theo kịp? - Em không biết, radar chỉ hiện một mình vật thể đó thôi. Không phải ngư lôi, không phải tàu ngầm. Kích cỡ này, giống... một sinh vật, cũng có thể, là... một con người! Uỳnh!! - Đứa khốn kiếp nào dám phá tàu của ta! - Vũ Minh Kiệt bực mình quát lên. - Dũng, mở buồng phóng đi. Anh mày đích thân ra đó. - Anh có tối đa 5 phút. - Cậu lái tàu đáp. - Sau 5 phút tụi em có muốn cứu anh cũng không được. - Dám thách thức anh mày dưới đáy biển, 1 phút là đủ rồi. Nơi đây đã là độ sâu 500m. Áp suất của nước biển đã là 5 triệu Pascal. 1 Pascal tương đương với 1 N/ 1 m2, 5 triệu Pascal tức là 5 triệu N/ 1 m2. 1 m2 thì bằng 10 000 cm2, vậy mỗi một cm2 cơ thể phải chịu tới 500 N. 1 N tương đương với trọng lượng của 1 vật nặng 0,1 kg, vậy 500 N, tương đương với 1 vật nặng 50 kg đè lên. Nếu mỗi một cm2 trên cơ thể người, phải chịu 50kg, thì riêng vùng bụng, với diện tích khoảng 625 cm2, sẽ phải chịu một áp lực tương đương 31 tấn đè lên! Tính sơ sơ vậy để hiểu, ở độ sâu 500m, loài người không thể nào tồn tại, mà sẽ bị bóp bẹp. Tất nhiên, đó là nói về người bình thường. Vũ Minh Kiệt, là một Siêu Cường giả với 3 bằng Tiến sĩ, đồng thời là Thiếu Tướng Hải Quân của Đại Nam. Đáy biển, cũng như nhà của hắn. Sinh ra tại một làng chài ven biển, cách Hải Thành vài trăm cây số về phía Bắc, Vũ Minh Kiệt từ nhỏ đã nổi tiếng về khả năng bơi lội. 15 tuổi, luyện thành Thuỷ Hành Bộ Pháp. 16 tuổi, được tuyển vào Trường đào tạo sĩ quan. 22 tuổi, tham gia Hạm đội 12, giành công lao lớn trong các trận hải chiến, đạt cấp Thiếu Tá. 30 tuổi, đạt tới 3 bằng Tiến sĩ, trở thành Thiếu Tướng trẻ nhất trong lịch sử ngành Hải quân, được mệnh danh là Tiểu Hải Vương Vũ Minh Kiệt. Lời hắn nói, không phải sự kiêu ngạo. Dám thách thức hắn dưới đáy biển, hắn muốn biết, là kẻ nào. Ở độ sâu 500m, đáy biển tối om. Nhưng hắn có thể cảm nhận từng đợt lưu động của dòng nước. Ở phía trước, có một thứ gì đó đang lao vun vút tới. “Tới đây”, hắn nghĩ thầm, thủ thế. Dưới áp lực nước kinh người này, hắn chuyển động cơ thể nhẹ nhàng không khác gì trên cạn. Bàn tay hắn vặn một vòng thu về sau. Hắn nhắm thẳng vào thứ đang lao tới. “Ha!!” Bàn tay đánh ra phía trước, cuốn theo toàn bộ áp lực của biển cả, như một dòng nước xoáy, nghiền nát mọi thứ. Hải Vương Thuỷ Áp Thặng Ba Chưởng! Chưởng pháp như một dòng nước ngầm âm thầm dưới đáy biển, không có dấu hiệu báo trước, không có thanh thế doạ người, chỉ có áp suất khủng khiếp hàng chục triệu Pascal, âm thầm đánh tới. Chiêu mạnh nhất để tới cuối mới dùng, đúng là chỉ xuất hiện trong phim của Sasaki. Thực chiến, còn chưa đợi đối thủ xuất hiện, đã mong muốn dùng chiêu mạnh nhất mà kết liễu hắn. Trong bóng đêm đen kịt, Vũ Minh Kiệt có thể cảm thấy, sinh vật bí ẩn kia, bị Thặng Ba Chưởng đẩy ngược về phía sau, không ngừng quay tròn, da thịt bị ép chặt. “Vậy mà chưa chết?!... Hự!” Vũ Minh Kiệt chưa kịp băn khoăn, sinh vật đó đã húc thẳng vào bụng hắn, một cú húc cực lực, đẩy văng hắn bay đi. “Hộ giá! Hộ giá! Hộ giáaaaaaaa!!!!!!!!!!” Vũ Minh Kiệt điên cuồng truyền âm vào trong nước, mong rằng đám thủ hạ chết tiệt trong tàu ngầm bắt được. Đúng là đám sĩ quan bắt được tín hiệu cầu cứu, nhưng đã muốn. Bọn họ chỉ thấy, trên radar, Vũ Minh Kiệt bị sinh vật bí hiểm kia đẩy đi, với tốc độ nhanh khủng khiếp, hướng về phía đất liền. Hồng là một con gián. Hắn rất thích khoe rằng mình là một con gián, vậy nên khi có cơ hội, hắn sẽ lại lải nhải câu giới thiệu đó. Hắn là một con gián. Loài gián không ngõ ngách nào không chui lọt. Loài gián sống rất dai. Không có hiểm cảnh nào mà loài gián không sống nổi. Hồng làm gián cho Vương Nghiệp đã bao năm nay rồi. Hắn vẫn sống dai sống khoẻ. Và hắn mong sẽ sống dai sống khoẻ như vậy tới cuối đời. Nhưng than ôi! Tai kiếp từ đâu giáng xuống cống ngầm này, không khác gì người ta dí chai thuốc xịt côn trùng vào tổ của gã. Một đống người thú, nào bướm, nào sói, nào quỷ, lại thêm mấy tên đột biến cấy thịt chuột, kéo nhau thành đàn thành lũ, không biết từ đâu chui đầy cống ngầm, thấy người là giết, thấy đồ là cướp. Chúng man rợ, chúng hung hãn, chúng cuồng nộ. Ôi chao, đám người thú đánh nhau với lũ xã hội đen, loạn lạc, máu me, ghê rợn. Hồng chỉ là một con gián. Hắn đã dùng mọi kĩ năng sinh tồn để chạy, để trốn. Mà sao hắn vẫn bất lực. Hồng hớt hơ hớt hải chạy. Chạy thục mạng. Phía sau hắn, là một đám người, hay là đám thú nữa chẳng biết, điên cuồng đuổi theo hắn. “Lẽ nào, đời ta chấm dứt tại đây? Loài gián kiêu hùng, rốt cuộc cũng phải đầu hàng tai kiếp sao?” Hồng kiệt sức, ngã xuống đất. Bên cạnh hắn là dòng nước cống đen ngòm, bẩn thỉu. Dòng nước chảy tới một cửa thoát, có lẽ đổ thẳng xuống biển. Hồng chợt nghĩ ra một cách. Đằng nào cũng chết, nếu hắn nhảy xuống nước để cuốn trôi ra biển, ít ra còn có một hi vọng được sống. Hoặc ít ra, hắn cũng được chết nhẹ nhàng thanh thản. Hồng kiêu hãnh khi được làm gián, hắn sẽ không để kẻ khác ngấu nghiến xẻ thịt, giày xéo thân xác mình. Nghĩ là làm, hắn chồm tới, chuẩn bị nhảy xuống nước. Tùm!! Hắn muốn nhảy xuống nước, bỗng từ dưới mặt nước, một thứ gì đó lao lên. Là một người, không, là hai người. Một lưng áo Đô đốc Hải quân ướt sũng. Người đó vác trên vai một con người mình trần như nhộng. Hắn ta ném tên đó xuống sàn, kêu bịch một tiếng. Kẻ vừa bị ném xuống, vô cùng quái dị. To béo, mập mạp, nhưng cổ lại rụt vào, tay dài ra, các ngón tay đóng thành màng, bên cổ có mang như mang cá. Đầu hắn bị vô số dấu tay đánh vào bẹp dí, máu hộc ra từ mọi loại lỗ. Hắn giãy đành đạch như sắp chết. Hồng nhìn lên con người mặc áo khoác Đô đốc. - Ngài Vũ Minh Kiệt! - Hồng sung sướng reo lên. - Ta có quen ngươi? - Người đó kinh ngạc quay lại nhìn hắn. - Tôi... tôi là gián của Vương Nghiệp, ở Hải Thành này có gì tôi không biết chứ? Ngài chính là Thiếu Tướng Vũ Minh Kiệt nhân tài nghìn năm có một của quân đội, uy phong cái thế, chiến lực phi phàm, là Tiểu Hải Vương lừng lẫy khắp bốn biển... Vũ Minh Kiệt vừa dốc nước khỏi tai, vừa nhìn đám người thú hung hãn đang bao vây. Hắn lại nhìn thứ sinh vật quái dị vừa chạm trán. Cả tốc độ, sức mạnh, ngoại hình, đều quái dị. Không phải là người cá, mà giống con người bị đột biến. Vừa rồi, hắn phải liên tục dùng chưởng đánh thẳng vào thái dương tên đó hàng chục lần, mới đánh gục được. Rốt cuộc cái quái gì đang xảy ra ở nơi đây vậy? - Được rồi, khỏi phải nịnh. Là gián của Vương Nghiệp phải không? Số ngươi may lắm đó, đám tép riu này, ta phất tay một cái là... Hự! Đang nói, bỗng nhiên Vũ Minh Kiệt khuỵu xuống. - Ngài Vũ Minh Kiệt! Ngài sao thế ạ?! Ngài có bị thương không? Vũ Minh Kiệt thở hồng hộc, chống tay xuống đất, run lẩy bẩy, khó nhọc trả lời. - Không... không bị sao cả... là... say đất liền...