Thiên mệnh khả biến

Chương 130 : âm dương địa long

Gã đàn ông khoác áo blouse vẫn đứng đó, cười hề hề. - Bà chị chỉ cần đứng yên một chỗ cũng đánh chết 5 tên Tiến sĩ sao? Cũng khá ấn tượng đó, nhưng nãy giờ, cũng đủ thời gian rồi. Uỳnh!! Một tiếng nổ vang dội từ phía xa. Bằng cảm giác của mình, bà cảm nhận được phía xa đó có những rung động dữ dội, và những khí chất kinh người dần xuất hiện. - Là cái gì?! - Vật thí nghiệm của bọn này. Bà chị cứ chơi vui vẻ nhé. Nói rồi, hắn chuồn mất. Rầm! Rầm! Rầm! Từng tiếng bước chân khiến cả mặt đất phía trên cũng rung động. Một gã to con phá tường mà ra. Hắn nhìn Vương Tuyết Trinh, cặp mắt đờ đẫn, lơ mơ. Bà không nhiều lời, đã là kẻ địch, chỉ có thể đánh. Rắc!! Mặt đất trồi sụt lên, hoá thành những cây cột, ép thẳng vào tên to con kia. Chỉ thấy những cây cột vỡ nát, bụi đất bay đầy. Trong làn bụi, Vương Tuyết Trinh chạy dọc theo những cây cột đá, tiếp cận tới hắn. Bà nhảy lên không, dùng một chân, đạp thẳng xuống đầu hắn. Nhất Trụ Kình Thiên! Mặt đất xung quang nứt toác, lan rộng ra đến hơn 10m. Tên to con bị ép cho khuỵ cả gối xuống nền đất. Vương Tuyết Trinh nhướn mày, một cú đạp này, đã hơn 1 tấn, nhưng kẻ này, liệu có thương tích gì không? Chỉ thấy, một cánh tay giơ lên, nắm lấy cổ chân bà, quăng bà lên không, va thẳng vào trần cống. Chân bà đạp lên trần cống, trượt dài một đoạn. Bà như treo người trên đó, căng người nhìn thẳng vào đám bụi đất. Bỗng nhiên, bụi đất bị hút về đột ngột, chính bà, cũng cảm thấy một lực hút kinh khủng kéo mình về. Khí Công Sư? Cách Không Bắt Vật. Cả người Vương Tuyết Trinh gồng lên, chống lại lực hút này, chân bà bám sát vào trần cống, tiếng bàn chân trượt dài trên nền đá, gây ra những tiếng lạo xạo. Hự! Rắc rắc! Hàng loạt tấm khiên bằng đá mọc lên để che chắn cho bà. Nhưng lực hút ấy kéo nứt cả những tảng đá. - Cái chết tiệt gì vậy?! Cách Không Bắt Vật, từ khi nào mà lại mạnh tới vậy? Tuy nhiên, hút những tảng đá ấy về, cũng tốt. Bà có thể nghe rõ từng tiếng va chạm của hòn đá lên cơ thể đối thủ. Những âm thanh ấy đủ để bà phán đoán được vị trí của hắn. Bà đang gồng người, bỗng nhiên buông lỏng. Bàn chân đạp về phía sau. Cả người bà, như mũi tên, lao về trước. Nắm đấm, cũng đã thu lại. Từ phía trước, đối thủ của bà cũng đang vung quyền. Một hút một đẩy, chính là chiêu thức cơ bản của Khí Công Sư. Quyền Áp tới sát sạt, như hàng nghìn cơn lốc ấp vào mặt. Giữa không trung, bà vặn người, né qua cú đấm. Bà có thể nhìn thấy rõ từng đường gân trên cánh tay hắn. - Ha! Hét lớn một tiếng, Vương Tuyết Trinh điều động những Địa Mạch ở xung quanh, kiến tạo nên những cây cột đá lớn, đan vào nhau, khoá chặt cánh tay của đối phương lại. Tất cả chỉ trong một tích tắc. Riêng bà vẫn tiếp tục lao tới. Gã to con cố gắng cựa quậy. Cánh tay phải giãy giụa trong cái lưới dệt bằng đá, khiến đất đá nứt toác, nhưng hắn, vẫn chưa thể rút cánh tay ra. Tay trái của hắn, lại không kịp đưa ra để phòng thủ. Quá to con, rất thiếu sự linh hoạt. Một quyền của Vương Tuyết Trinh cũng đã tung ra, một quyền này trúng trực diện. Uỳnh!! Một quyền này, đạt tới 89 lần súc lực. Siêu Cường Lực Quyền! Thậm chí chỉ còn cách Thần Lực Quyền có 11 lần súc lực nữa mà thôi. Cú gồng người vừa rồi, vừa là để chống lại lực hút, vừa là để tích súc lực. Cú đấm này, như xoáy sâu vào ngực đối thủ. Trong giây phút va chạm này, Vương Tuyết Trinh cảm thấy, có gì đó không đúng, cứ như toàn bộ lực lượng của bà bị thứ gì đó hấp thu toàn bộ. Như một cái miệng tham lam muốn nuốt hết mọi thứ. Nó hấp thu 10 lần lực, 20 lần lực... 30, 40 lần lực... 60, 70, 89 lần lực đều bị hấp thu sạch sẽ. “Giải thoát... cho ta...” Lần đầu tiên, tên to con này cất lên tiếng nói. - Vậy thì chết đi! Cú đấm của Vương Tuyết Trinh, vào lúc này, lại phát ra một lần lực khác, trọng điệp với lần lực thứ 89. Ám Kình! Lực ẩn giấu trong lực! Lần này, cơ thể đối thủ không thể hấp thụ kịp thời, cả người hắn, bị đánh bay về phía sau. Vương Tuyết Trinh thu nắm đấm, sắc mặt nghiêm trọng. Cơ thể của tên này, rốt cuộc là cái quái gì? Nếu vậy, đành phải công phá hắn tới khi hắn không thể chịu nổi nữa. Cũng may, tên này khá chậm... Vừa nghĩ vậy, chợt một luồng gió vụt qua người bà. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đối thủ đã lách qua phía sau mình từ khi nào, nắm đấm to lớn đã vung lên. “Mẹ kiếp!”, Vương Tuyết Trinh chửi thầm. Rầm!! Lần này, tới lượt bà bị đánh bay. Lực đấm này, nhìn rất tuỳ tiện, ấy vậy mà lực công phá kinh khủng không kém gì 89 lần súc lực. Cơ thể bà, cần tốn rất nhiều sức lực và độ tập trung để triệt tiêu sức công phá này. Bà hộc ra một ngụm máu. Thứ đáng sợ nhất, không phải là cú đấm, mà chính là Bộ Pháp vừa rồi. Là Hành Vân Lưu Thuỷ. Một kẻ vừa khoẻ mạnh, lại vừa nhanh nhẹn, cực kì khó chơi. Rốt cuộc, tên quái thai này, là thứ chết tiệt gì? Vừa là Khí Công Sư, vừa là Lực Sĩ, mà đáng sợ hơn, là cả Khí Công lẫn Luyện Thể của hắn, đều quái dị, đều cường hãn. Là vật thí nghiệm của lũ kia? Vậy còn bao nhiêu vật thí nghiệm như hắn? Và liệu còn có thí nghiệm nào thành công hơn cả hắn không? Không có thời gian nghĩ nhiều, vì tên đó, lại đã lao tới. Hành Vân Lưu Thuỷ, chính Vương Tuyết Trinh từng dạy cho con trai mình, chẳng lẽ bà lại không quen thuộc. Thứ gọi là nước chảy mây trôi, chính là nối liền mạch các bước chân vốn rời rạc, tạo thành một mạch chuyển động thông suốt. Đáng sợ hơn, là Hành Vân Lưu Thuỷ, có thể tuý ý thay đổi dòng chảy, thay đổi nhịp chảy, thay đổi hoàn toàn nhịp độ bước chân, khiến đối thủ khó có thể nắm bắt. Nhưng nắm bắt dòng chảy, Vương Tuyết Trinh cũng là cao thủ trong những cao thủ. Phía sau! Bà không quay đầu nhìn, mà chỉ vung chân, đá vòng về phía sau. Đi cùng với bàn chân bà, là gạch đá, tạo thành một đường vòng cung. Cốp! Vòng cung bằng đá, đánh thẳng vào đầu đối thủ. Hắn bị đánh dính vào bờ tường. Hự! Vương Tuyết Trinh lại điều khiển những Địa Mạch, từ nơi bà đứng, cho tới vị trí của đối thủ, rồi lan tràn ra phạm vi xung quanh, tất cả những cọc đá trồi lên, ép chặt vào hắn, tạo thành một nhà giam bằng đá. Bà đứng đó, vươn thẳng người, hít một hơi thật sâu. Bà giơ một chân lên, như chuẩn bị giẫm xuống mặt đất. Toàn bộ cơ thể bà, từ cơ bắp, xương cốt, huyết mạch, đều đang căng như một cây cung. Lấy cơ thể mình làm cung. Lấy mặt đất làm tiễn. Một phiên bản Âm Dương Long Khí Tiễn của riêng Vương Tuyết Trinh. Bàn chân bà giẫm thật mạnh xuống đất. Rầm!! Rầm!! Rầm!! Rầm!! Rầm!! Toàn bộ cống ngầm rung động. Từ trong các bức tường, trên trần, dưới đất, đều trồi lên những vòng xoắn ốc, chạy thẳng về phía địch thủ, giống như một con vật khổng lồ đang đào bới. Tiếng rung động ầm ầm như tiếng gầm của loài rồng, những chấn động lan tới đâu, cọc đá đều nát bấy tới đó. Chấn động cứ thế cuồn cuộn không ngừng, xuyên qua vị trí của đối thủ. Những cọc đá đang ép chặt vào người hắn cũng nát vụn. Cả người hắn, văng mạnh lên không. Những chấn động, như truyền vào từng lóng xương, từng thớ thịt trong cơ thể. Cả người hắn, như có hàng ngàn hàng vạn cơn địa chấn, như có hàng vạn mảng địa chất đang xung đột. Rắc!! Rắc!! Rắc!! Lực công phá bị đẩy qua đẩy lại giữa từng bộ phận trên cơ thể, tích tụ, cộng dồn, cuối cùng đánh vỡ nát từng tế bào, từng cấu trúc một. Giống như một mặt đất bị chấn động tan nát, biến thành cát vụn. Thất khiếu hộc máu. Da thịt nứt toác, máu nhuộm đỏ toàn thân. Tên to con ấy vẫn còn lẩm bẩm. “Giải thoát... cho ta... cám ơn...” Khi thân xác ấy chạm đất, tất cả đã tan biến thành tro bụi. Vương Tuyết Trinh thở hồng hộc đứng đó. Đối thủ, lại ép bà phải dùng tới chiêu thức này. Âm Dương Địa Long Tiễn! Ở một xó xỉnh nào đó không xa. Tên mặc áo blouse đang núp, tay vẫn cầm một thiết bị theo dõi. “Thí nghiệm số 29 đã lại thất bại rồi. Chưa kể tới tác dụng phụ, kể cả trong trạng thái kích thích, cũng không đấu lại Vương Tuyết Trinh. Cần rút rất nhiều kinh nghiệm. Nhưng cũng thu hoạch được kha khá dữ liệu.” Hắn cười khành khạch, lần mò bỏ chạy. “Bình Nguyên Tri Thức, không cần phải bước vào Đại Thư Viện, chính tay ta sẽ dựng nên nó!”