Thiên Ma

Chương 102 : Huyền Vũ

Khi tấm ván gỗ đang trượt êm trên mặt ao đầm, ao đầm phía trước mặt mọi người bỗng nhiên sôi lên ùng ục như bị đun sôi, không ngừng tạo ra bong bóng. Hoán Quân cảnh giác dừng lại, mọi người đều đề cao cảnh giác nhìn đầm lầy đột nhiên biến đổi phía trước. “Sùng sục, sùng sục..”. Bong bóng nước không ngừng vỡ ra. Hình như có thứ gì đó sắp trồi lên. Tất cả mọi người nhíu mày cẩn thận nhìn mặt đầm lầy. “A, là tên khốn kiếp kia hạ cấm chế!” Khi mà tất cả mọi người đều đề cao cảnh giác, một vật thể cực lớn bất chợt phóng lên cao, kèm theo tiếng mắng, bùn nhão bay tứ tung khắp nơi. Mọi người nhìn vật thể trước mắt mà trợn mắt há mồm, thân thể khổng lồ, mai rùa màu xanh góc cạnh rõ ràng. Trên cái đầu trụi lủi là đôi mắt nhỏ hí trừng lớn nhìn phía trước, khi thấy rõ tình huống trước mắt, Huyền Vũ ngây ngẩn cả người, mây mù bao phủ không trung lúc này lại mang theo ánh sáng len lỏi. Rốt cuộc cấm chế này là cái gì? Không ngờ lại khủng bố như thế. “Huyền, Huyền Vũ!” Bạch Hổ cùng Thanh Long trăm miệng một lời mang theo âm rung lắp bắp hô lên. “Hử?” Huyền Vũ quay đầu lại, sau khi thấy được phiên bản thu nhỏ của Thanh Long cùng Bạch Hổ ngơ ngẩn, chân mày đang nhăn lại liền giãn ra, cao hứng bơi qua đây, “Sao hai ngươi lại cùng xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ là cố ý tới tìm ta ?” “Ta phi!” Bạch Hổ một câu liền phỉ nhổ nó, “Ngươi chỉ biết nằm mơ hão huyền!” “Tìm ngươi? Ngươi nằm mơ đấy à, chúng ta trốn ngươi còn không kịp!” Thanh Long nói chuyện dáng vẻ đầy căm phẫn. “Oa, các ngươi tuyệt tình như vậy sao?”. Huyền Vũ một bộ vô cùng bi thương, một chân đặt lên tấm gỗ của bọn họ, bàn chân thật lớn thiếu chút nữa thì khiến tấm ván gỗ bị lật úp. “Cút xa một chút”. Bạch Hổ kinh hoảng nhìn bùn nhão bẩn thỉu xung quanh, hiện tại nó không có pháp lực, nếu như mà ngã xuống là rơi vào trong đám bùn lầy này đó. “A?” Huyền Vũ ngẩng đầu nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện xung quanh đầm lầy đều bị hạ cấm chế. Sau đó Huyền Vũ quay đầu nhìn đám Diệp Vân, lại nhìn nhìn Bạch Hổ, “Này, cấm chế này không phải là do các ngươi hạ đấy chứ?” “Ngươi là heo hay là thần thú hả?” Bạch Hổ khinh bỉ nhìn Huyền Vũ. “Rất rõ ràng là heo!” Thanh Long tiếp lời, “Ngươi không có mắt nhìn hay sao? Chúng ta hạ cấm chế xong sau đó lại còn vất vả vượt qua đầm lầy thế này hả? Chúng ta không muốn bay sao? Chúng ta tự vẽ thêm việc để làm sao? Ngươi cho rằng ai cũng ngu xuẩn giống như ngươi sao?” Đám người Diệp Vân nhìn ba thần thú đang không ngừng chiến tranh bằng miệng, có chút không biết nói gì. “Hai ngươi làm phản, ta cho ngươi biết, Bạch Hổ, năm đó ngươi cho rằng Khâm Nguyên là một mỹ nữ, ngươi còn nhờ ta dẫn ngươi đi..”. Huyền Vũ còn chưa nói xong, Bạch Hổ đã sốt ruột giơ chân lên cắt ngang lời nó. “A, Huyền Vũ yêu dấu, chúng ta tới đây tìm ngươi nha. Ngươi anh minh thần võ, thông minh cơ trí”. Nghe Bạch Hổ nói vậy khiến mọi người đều dở khóc dở cười, đây rõ ràng là nói dối, mà tâng bốc cũng quá luôn rồi. “Còn ngươi, Thanh Long, năm ấy, ngươi vì..”. Huyền Vũ còn chưa nói hết, Thanh Long cũng vội vàng cắt ngang. “Huyền Vũ, Bạch Hổ nói rất đúng, quá đúng. Chúng ta chính là đến tìm ngươi nha. ( tỉnh lược bớt năm trăm từ nịnh hót phía sau. )” Dáng vẻ sợ hãi kia của Thanh Long khiến đám Diệp Vân cô cùng tò mò, rốt cuộc thì Huyền Vũ nắm được nhược điểm gì của bọn nó trong tay? Hoán Quân nhìn thần thú Huyền Vũ trước mắt mà trừng lớn ánh mắt. Thần thú nha, ở nơi gần Thiết Huyết môn như vậy lại có thần thú, vì sao mình chưa từng phát hiện ra nó chứ? Mặc dù là Huyền Vũ đứng chót trong tứ thần thú, nhưng đây cũng là thần thú nha! Nếu như mình cũng có thể có được thần thú, vậy thì danh tiếng của mình và thực lực của Thiết Huyết môn cũng sẽ được đề cao. Nhất định phải nắm chặt cơ hội này, tìm cơ hội làm cho Huyền Vũ nhận mình là chủ. Có điều, vì sao trong lòng có một cảm giác vô cùng quái dị, một đám thần thú này thoạt nhìn sao lại có vẻ không đứng đắn như vậy? “Đây là chủ nhân của các ngươi?” Huyền Vũ liếc mắt nhìn nhìn Diệp Vân và Lạc Tâm Hồn. “Đúng, chúng ta đi tìm Thổ Linh châu, ngươi nhất định là biết đúng không?” Bạch Hổ gật đầu hỏi nhỏ. Huyền Vũ nhìn trời không nói gì. “Ngươi quả nhiên biết, mỗi lần ngươi đều là như vậy. Biết đến không nói, chuyện không biết thì lại ba hoa”. Thanh Long có vẻ như hiểu rất rõ phẩm hạnh của Huyền Vũ, lập tức vạch trần vẻ ra vẻ của nó. “Biết thì làm sao? Cấm chế này là ai hạ? Làm hại ta không thể thi triển được chút pháp lực nào”. Huyền Vũ oán trách, trong lòng lại vô cùng nghi hoặc, lẩm bẩm: “Lúc trước không có cấm chế nha, vì sao các ngươi tới lại có chứ?” Diệp Vân nghe Huyền Vũ nói vậy, trong lòng trầm xuống, cảm giác bất an kia lại xuất hiện. Lạc Tâm Hồn cũng phát giác liếc mắt nhìn Diệp Vân, quả nhiên thấy được ánh mắt lo lắng của Diệp Vân, đang muốn mở miệng nói gì đó. Lúc này, Hoán Quân lại vội mở miệng lấy lòng: “Trước đây, chúng ta có tới đây cũng không hề thấy có cấm chế , hôm nay hình như đột nhiên có cái gì đó hình thành cấm chế”. Đột nhiên có cái gì hình thành? Huyền Vũ híp mắt nhìn mọi người, không để ý đến Hoán Quân, mà ánh mắt đã đảo qua người Diệp Vân còn có Lạc Tâm Hồn cùng Đoàn Dật Phong, mũi thở phì phò nói: “Chẳng lẽ là do mấy người các ngươi tới đây nên mới có cấm chế?” “Hẳn là trùng hợp”. Lạc Tâm Hồn lạnh lùng lên tiếng. Bởi vì khóe mắt hắn thấy sắc mặt Diệp Vân trở nên tái nhợt. “Đúng, trùng hợp!” Bạch Hổ hừ hừ quơ chân nói, “Ngươi mau nói xem Thổ Linh Châu kia ở đâu? Chúng ta có việc gấp a. Không có thời gian chơi với người đâu”. “Ta việc gì phải nói cho ngươi biết, có cái gì tốt chứ?” Huyền Vũ hừ lạnh. “Oa, lời này mà ngươi cũng nói được sao, ngươi là thần thú đấy nha! Hẳn là phải lấy muôn dân thiên hạ làm trọng, cống hiến sức mình cho thái bình của thiên hạ”. Bạch Hổ tận tình khuyên bảo nói, hoàn toàn quên mất lúc trước có đệ tử tu chân khuyên nó như vậy và nó đã trả lời như thế nào. “Được rồi, đừng có mà nói dóc nữa đi”. Huyền Vũ hừ lạnh một tiếng, “Không phải ta không muốn nói cho ngươi biết chỗ của Thổ Linh Châu, mà cho dù có nói cho ngươi ngươi cũng không thể lấy được nha”. “Ở đâu?” Bạch Hổ mở to mắt vội vàng hỏi. Mọi người cũng đều có chút khẩn trương nhìn Huyền Vũ, chờ đợi câu trả lời của nó. “Ở bên dưới”. Huyền Vũ dùng chân trước của mình vỗ vỗ bên dưới. “Phía dưới?” Mọi người nhìn lớp bùn dưới thân Huyền Vũ nghi ngờ. “Trạch Dân quốc, đó là quốc bảo của Trạch Dân quốc”. Huyền Vũ hừ hừ , “Trạch Dân quốc ở đâu, chính là phía dưới đầm lầy này, bây giờ các ngươi đi xuống thế nào? Cấm chế đã hạn chế tất cả mọi thứ”. “Trạch Dân quốc?” Mọi người kinh ngạc, bên dưới đầm lầy có cả một đất nước? ! Không thể nào, lại còn có chuyện thần kỳ vậy sao. Mà Thổ Linh Châu còn là quốc bảo của bọn họ? “Ai ở dưới đó?” Bạch Hổ lên tiếng hỏi nghi ngờ trong lòng mọi người. “Thấp hơn con người một chút, bề ngoài thì cũng không có gì khác biệt. Nơi đó ở sâu dưới đầm lầy này khoảng mười dặm”. Huyền Vũ lười biếng trả lời. “Ngươi dẫn chúng ta đi xuống đi, Huyền Vũ, khẳng định là ngươi có thể làm được”. Bạch Hổ bắt đầu nịnh nọt, “Năng lực của ngươi nhất định có thể, đúng hay không?” Huyền Vũ ngáp một cái, mắt lạnh nhìn mọi người: “Ngươi cảm thấy ta hiện tại có thể sao? Cấm chế này khiến cho các ngươi không thể khôi phục được lại nguyên hình. Ta cũng không thể biến thành nhỏ như các ngươi được. Nó còn khiến cho ta khó chịu phải bò lên. Ta có thể mang các ngươi xuống sao?” Mọi người đều im lặng, bây giờ đã biết Thổ Linh châu ở đâu, nhưng mà không có cách nào lấy đến tay được. Cấm chế mạnh mẽ kia khiến mọi người không thể thi triển được pháp thuật, hơn nữa Thổ Linh Châu còn nằm ở đất nước phía dưới đầm lầy này, là quốc bảo của bọn họ. Chưa nói có thể đi xuống hay không, nếu là quốc bảo, đương nhiên bọn họ sẽ không dễ dàng giao ra. Chẳng lẽ bọn họ phải tay không đối đầu với một đất nước? “Được rồi, ta đã nói hết rồi”. Huyền Vũ ngáp một cái, miễn cưỡng nói, “Ở đây còn bị hạ cấm chế như thế thực là phiền. Xem ra ta phải tìm một nơi khác để ngủ. Lại phải bò lên, mệt chết đi được“. Hoán Quân nhìn Huyền Vũ muốn quay đầu rời đi, vội vã sốt ruột lên tiếng nói: “Xin chờ một chút”. “Có việc gì?” Huyền Vũ không có dừng lại, vẫn tiếp tục đi về phía trước. “Từ đây đi về phía tây có một nơi rất yên tĩnh, nơi đó rất thích hợp cho ngài ngủ“. Hoán Quân vội vàng nói với Huyền Vũ đang dần đi xa, trong lòng cũng đang không ngừng tính toán. Biết Huyền Vũ sẽ ở nơi nào, nếu muốn đi tìm nó cũng dễ dàng hơn. Sau đó sẽ nghĩ biện pháp thu phục nó là được. Bỗng nhiên Huyền Vũ bò quay lại, nhìn Bạch Hổ cùng Thanh Long nói: “Ta ngủ bao lâu rồi?” “Lần trước gặp mặt là một nghìn ba trăm năm trước”. Bạch Hổ cùng Thanh Long tức giận nói. “A, vậy ta đã ngủ một nghìn ba trăm năm ?” Huyền Vũ có chút kinh ngạc, sau đó lại khôi phục lại vẻ lười biếng nói, “Ta ngủ cũng nhiều rồi, theo các ngươi đi chơi một hồi. Đi thôi”. “Đi đâu? Chúng ta muốn tìm Thổ Linh châu”. Bạch Hổ khó chịu hừ lạnh. Trong khi ba thần thú đang nói chuyện, Diệp Vân vẫn nhíu mày nhìn xung quanh, trong lòng đang suy nghĩ cách để đi xuống dưới. Huyền Vũ nghe thế liền hừ mũi: “Vậy các ngươi chậm rãi tìm, ta đi trước”. “Chờ một chút, xin chờ một chút”. Hoán Quân lại vội vàng gọi Huyền Vũ, nói tiếp, “Có lẽ ta có thể thử xem, có thể đưa mọi người đi xuống”. Tất cả mọi người quay đầu nhìn Hoán Quân, có cách? Không có khả năng giải trừ cấm chế này. Vì cấm chế phạm vi rất lớn, hiệu lực mạnh. Ở yêu giới cũng có cấm chế, nhưng cấm chế kia chỉ nhằm vào việc ngự kiếm phi hành của nhân sĩ tu chân. Linh lực cũng không bị hạn chế. “Hoán sư huynh, huynh có biện pháp?” Diệp Vân có chút chần chừ hỏi. “Có. Ta có thể thử xem”. Hoán Quân không ngừng tính toán trong lòng không ai biết, lúc này hắn chỉ muốn tìm mọi cách để giữ Huyền Vũ lại. Huyền Vũ nằm trên mặt đầm híp mắt nhìn mọi người, ngủ lâu như vậy cũng nên ra ngoài hít thở không khí, theo Bạch Hổ cùng Thanh Long tìm chút việc vui. Dù sao trước đây cũng đã chứng minh rồi, chỉ cần đi theo bọn họ nhất định sẽ có chuyện hay để xem. Tất cả mọi người hơi nhíu mày nhìn động tác của Hoán Quân. Hắn muốn làm gì? “Bổ đôi đầm lầy, bổ ra một con đường”. Hoán Quân trầm giọng nói, trên tay đã bắt đầu tụ lực. Cái gì? Dựa vào khí lực bổ ra đường, bổ đôi mặt đầm lầy lội này? Nhưng mà, Trạch Dân quốc cách đây khoảng mười dặm. Chỉ dựa vào sức lực của Hoán Quân, thực sự có thể bổ ra con đường sao? “A –!” Hoán Quân gào to một tiếng, vung thanh kiếm lớn trong tay lên, dùng hết toàn bộ sức lực bổ mạnh xuống.