Thiên ma kiếm
Chương 92 : Thiên vương kiếm pháp (2)
“ Đến đây là kết thúc”- âm thanh vang vọng khắp đấu trường,ai ai cũng nghe thấy,lời nói kia có chút kiêu ngạo. Mộc Uyển, Như Nguyệt các nàng đều đã từng tiếp cú qua với Dịch Thiên thế nhưng lúc này đây bọn họ hoàn toàn không nhận ra người thanh niên thân được bao bọc bởi hoàng kim năng lượng thân phiêu phù trên không kia là ai?
Ánh mắt Dịch Thiên trờ nên sắc lạnh,đôi con ngươi màu đen láy trước kia đã đổi thành màu vàng.
Dịch Thiên nâng kiếm lên nói : “ Thiên Vương tái xuất, quỷ thần tề tru.”
Câu nói khiến lòng người nổi lên sự sợ hãi. Dịch Thiên vung kiếm chỉ thẳng lên trời hét lớn: “ Đệ nhất kiếm- Xuyên Thiên Phá Không.”
Một ảo ảnh kiếm đột ngột hiện ra trên đầu Dịch Thiên,theo cử động,Dịch Thiên chém mạnh về phía Cự Mộc Nhân,Chiến thần sau lưng Dịch Thiên cử động y như hắn. Cự kiếm ảo ảnh kia gầm rống kinh thiên lao vút vào Cự Mộc Nhân. Gió bị xé toạt , cảm giác kiếm này không gì có thể cản được.
Phập............
Cự Mộc Nhân không kịp phản ứng gì,trên bụng nó lập tức xuất hiện một lỗ hổng to bằng một cái thùng. Cả hai người Mộc Uyển và Lục Thanh đều trợn mắt,họ không dám nghĩ Cự Mộc nhân một trong 10 tuyệt kĩ trấn phái lại bị một kiếm đâm thủng dễ dàng như vậy.
Mặc dù vết thương đang hồi phục lại tuy nhiên vết đâm kia vừa kèm theo hoàng kim năng lượng đặc thù khiến cho khả năng tái tạo đặc biệt của Cự Mộc Nhân trờ nên rất chậm.
A.......
Dịch Thiên gầm lên mạnh mẽ,hắn ném kiếm lên cao hô lớn : “ đệ nhị kiếm: Lâm Vương Nộ Thiên.”
Ngân kiếm lơ lửng trên không đột nhiên hóa thành bảy kiếm,bảy lần bảy bốn mươi chín kiếm lơ lửng trên đầu Dịch Thiên.
Rít....
Một tiếng rít dài vang vọng khắp Thăng Long Thành bốn mươi chín cây kiếm bay thẳng vào Cự Mộc Nhân trước mặt.
Vù.....
Đột nhiên cả 49 cây ngân kiếm kia biết mất nhưng chỉ một lát sau một âm thanh sắc lạnh vang lên.
Xoạt.....xoạt......
Bốn phương tám hướng cả 49 cây ngân kiếm lao với tốc độ cự nhanh đến chóng mặt bao vây và chém Cự Mộc Nhân chỉ tầm hai giây cự mộc nhân to cao sừng sửng nhanh chóng bị cắt thành ngàn mảnh.
Tô định từ trên cao rơi xuống,cả cơ thể hắn be bét máu. Hắn nặng nệ rơi trên sàn đấu đôi mắt thể hiện sự không cam lòng rồi bất tỉnh. Dịch Thiên nhìn thấy cảnh này ánh mắt vẫn lành lùng như trước đột nhiên hắn hét to một tiếng Hoàng kim năng lượng bên ngoài tỏa sáng rực rỡ,đôi mắt như thú dữ nhìn Tô Định be bét máu đang nằm trên sàn.
Mộc Uyển,Lục Thanh,Như Nguyệt và hầu hết tất cả mọi người khi thấy Dịch Thiên chém Mộc cự nhân thành ngàn mảnh liền tức dậy ngơ ngát ai ai cũng hô lên: “ Không thể nào,không thể nào.”
Đệ tam kiếm-..................Dừng lại.
Dịch Thiên định thi triển tiếp đệ tam kiếm tấn công Tô Định thì đột nhiên từ trong Thiên Ma Kiếm Long Vũ ngăn cản nàng sử dụng lưu ly tâm trong cơ thể một luồng ngũ sắc thần quang bắn thẳng vào não Dịch Thiên.
Đôi mắt màu hoàng kim nhanh chóng hóa lại thành màu đen,hào quan cơ thể bên ngoài cũng nhanh chóng biến mất,hắn rơi trên mặt đất....... Nhìn sang thấy Tô Định nằm bất tỉnh trên sàn,các đại phu vây xung quanh cứu chữa. Ánh mắt Dịch Thiên trở nên hoang mang. “ Thế này là thế nào? Tại sao?”- Hắn để lại câu nói đó rồi cũng lập tức bất tỉnh.
Ở một góc khuất,một tên thanh niên thân mặc áo choàng đỏ trên, miệng mút mút những ngón tay dính đầy máu tươi hắn nhìn Dịch Thiên nằm bất tỉnh, ánh mắt trờ nên sắc lạnh hắn thầm nghĩ : “ sức mạnh của tên kia khiến mình cảm thấy khó chịu,có phải hắn là người cần tìm không nhỉ,phải về báo cáo với hai vị đại ca mới được.”
Nói rồi hắn xoay người hóa thành một đám huyết vụ rồi biến mất,để lại sau lưng là 3 xác người đàn ông bị hút sạch máu không khác gì một tấm da khô.
..........................
Hai ngày sau cuộc chiến kinh thiên mọi chuyện xem như vẫn chưa chịu lắng xuống đặc biệt là những quán trà,quán ăn ai ai cũng đề cập đến trận chiến 2 ngày trước,cái lúc Dịch Thiên thể hiện sức mạnh kinh người cắt ngàn mảnh Mộc Cự Nhân to lớn. Và một chuyện còn hơn như thế khiến cả giới tu luyện để ý đến chính là việc Dịch Thiên chưa đạt đến lục giai võ giả mà có thể lăng không mà đứng. Những kẻ đầu óc tưởng tượng phong phú chút liền nghĩ ra Dịch Thiên có một loại siêu cấp pháp bảo giúp người ta có thể bay.
“Bay”- Đây là điều mà ai cũng muốn,đặc biệt là giới tu luyện,trong lúc giao chiến nếu có thể bay được thì thật có ích. Vậy nên tin đồn Dịch Thiên có pháp bảo có thể giúp bay được lập tức được đồn đi nhanh chóng. Nhiều lão già,những kẻ vốn không quan tâm đến đại hội khi nghe tin có một loại pháp bảo không phải phi kiếm có thể giúp ta có thể bay lập tức nổi lòng tham. Một trận “cuồng phong” bắt đầu thổi lên trong giới tu luyện.
Sau 2 ngày bất tỉnh tối ngày thứ 3 Dịch Thiên cũng tỉnh lại. Ánh mắt dần dần mở,nhìn cảnh sắc xung quanh,hắn cảm thấy cơ thể sao trở nên thật nặng nề. Các khớp xương như muốn rời ra.
“ Ngươi tỉnh rồi sao?”- Giọng nói có phần lạnh lùng nhưng cũng không kém phần quan tâm cảu Long Vũ vang lên.
Dịch Thiên nhìn sang bên thì thấy Cô Cô Long Vũ đang ngồi nàng nhìn hắn với ánh mắt khá giận dữ. Dịch Thiên cố gắng nặn ra nụ cười với nàng. Long Vũ hừ lạnh một tiếng nói : “ Ngươi không xem ta ra gì đúng không?”
Dịch Thiên hoảng hột định ngồi dậy nhưng không được,hắn vội nói : “ Cô cô người đừng nói vậy,trong lòng đệ tử cô cô luôn được tôn kính.”
“hừ”
Long Vũ hừ lạnh ,nàng nói : “ Nếu ngươi còn coi ta là sư phụ vậy tại sao lại tự ý sử dụng Thiên Vương kiếm pháp.”
Dịch Thiên biết nàng đang trách hắn việc sử dụng tùy tiện thiên vương kiếm pháp. Hắn cũng giải thích : “ Cô cô người hãy hiểu cho đệ tử,thực sự lúc đó không còn cách nào khác.”
“Vì cô gái tên Huyền Nhã kia?”- Long Vũ đột nhiên nói ra điều này vì nàng biết hắn hành động ngu ngốc cũng chỉ vì phụ nữ mà thôi. Thấy Dịch Thiên không trả lời Long Vũ thở dài một hơi rồi nói tiếp: “ ngươi có biết với thực lực hiện tại của ngươi sử dụng Thiên Vương Kiếm Pháp nguy hiểm đến mức nào không,nếu như ngươi sử dụng đến kiếm thứ 4 mà thực lực như lúc này ta e rằng ngươi sẽ không toàn mạng với nó.”
Long Vũ nhìn khuôn mặt đang đờ ra của Dịch Thiên rồi nói tiếp : “ Hiện giờ vì thực lực của ngươi tiến triển quá nhanh chưa trải qua giai đoạn tôi luyện sinh tử,vậy nên khi sử dụng Thiên vương kiếm pháp rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma. Trong trận đấu vừa qua chính là minh chứng cho điều này. Ngươi đã hoàn toàn bị sự tức giận chiếm đi lý trí,không làm chủ được cơ thể nên dễ dàng bị Thiên Vương Kiếm Pháp nhập thể. Hay nói cách khác lúc đó ngươi bị chính sự hiếu chiến,và tàn nhẫn của Thiên Vương trước kia điều khiển.”
Dịch Thiên thở dài,hắn cuối cùng đã hiều tại sao lúc mình sừ dụng Thiên Vương kiếm pháp hoàn toàn không thể điều khiển được cơ thể cũng như lý trí. Hắn cảm thấy lúc đó mình thật khác,thật tàn nhẫn.
“ Đệ tử xin lỗi”- Dịch Thiên không biết nói gì lần này là lần đầu tiên hắn làm trái ý Long Vũ khiến nàng tức giận.
Long Vũ vẫn giữ thái độ giận dữ của mình. Nàng nói : “ Xin lỗi thì có ích gì, ngươi nên nhớ trên khắp các khán đài đều là người của Ma Môn cùng Ngũ hành môn,sau trận chiến này chắc hẳn bọn họ bắt đầu để ý đến ngươi rồi.
“ Thật sao!” Dịch Thiên gật đầu,hắn không nói gì nữa. Long Vũ thấy khuôn mặt buồn rầu của Dịch Thiên nàng không muốn nói thêm gì liền bảo: “ Ngươi bây giờ hãy nghĩ ngơi đi, suốt ba ngày nay mặc dù sức khỏe của Huyền Nhã chưa tốt nhưng nàng cũng hay đến chăm sóc cho ngươi. Mộc Uyển và Như Nguyệt công chúa cũng thế, hài...ngươi thật may mắn.
Dịch Thiên trợn tròn mắt không nghĩ trong lúc mình bất tỉnh lại có nhiều người đến thăm như thế.
Long Vũ tiến vào trong Thiên Ma Kiếm trước ngực Dịch Thiên.
Đôi mắt bắt đầu nhắm lại,Dịch Thiên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Nửa tháng nhanh chóng trôi qua. Các quốc gia đã tìm ra được người ưu tú nhất đại diện cho quá gia mình đến Thiên Vũ thành tham dự đại hội. Ba ngày sau tại cung điện của Vương lan đến quốc sẽ tổ chức một yến tiệc lớn để chúc mừng những đại diện thi đấu lần này.
Trong nửa tháng này, nhờ sự chăm sóc tận tình của Huyền Nhã,những bài thuốc và phương thuốc đặc biệt của Mộc Uyển,và sự hỗ trợ từ Như Nguyệt Công chúa,thương thế của hắn coi như đã hoàn toàn hồi phục.
Có một điều khác với trước có lẽ là việc Mộc Uyển rất hay lui tới chỗ của Dịch Thiên,bề ngoài mỗi lần nàng đến đều bảo xem bệnh nhưng thực ra Dịch Thiên biết nàng đã bắt đầu để ý đến thân phận của hắn.
Biết thì vẫn biết nhưng Dịch Thiên không nói ra,hắn biết chuyện này không đơn giản như vẻ bề ngoài,và cũng theo lời dặn của Long Vũ hắn chưa được phép nói ra bất cứ điều gì.
Hai ngày sau đó tại hoàng cung của Vương Lan đế quốc,trong phòng của Như Nguyệt công chúa...............Một thân ảnh thước tha chiếc eo thon dài cùng làn da trắng như tuyết đang ngắm trăng bên của sổ,đột nhiên một bóng đen lao đến...........
Truyện khác cùng thể loại
327 chương
6 chương
685 chương
75 chương
225 chương
1273 chương
61 chương