Thiên ma kiếm
Chương 86 : Mộc uyển ra tay
Dịch Thiên thực sự cảm thấy trời đất như sụp ngay trước mắt,hắn đưa ánh mắt bất lực nhìn Huyền Nhã nằm bất động trên giường,khuôn mặt trắng bệch kia cứ mỗi phút lại làm trái tim hắn tan nát.
Cầu cứu sự giúp đỡ của cô cô ư? Hắn đã thử nhưng câu trả lời là : “ Với sức mạnh hiện giờ ta chỉ có thể duy trì mạng sống của cô nương ấy thêm vài ngày,hiện giờ ta chỉ là linh hồn,không có bản thể đích thực,đó là chưa nói đến muốn ta cứu cô nương ấy phải đợi đến tối,bây giờ mặt trời chưa xuống núi, thương tích của cô nương ấy e là.....không đợi đến đêm.”
Ngay cả Long Vũ,cũng không có cách Dịch Thiên không khỏi cảm thấy đau khổ trong lòng,không có gì đau khổ hơn khi nhìn người thân mình ra đi mà mình lại không thể làm gì.
“ Hãy để sư tỷ ta thử xem sao!”
Đột nhiên từ bên ngoài một giọng nói nam nhân truyền vào,sau đó 2 người một nam một nữ,thân mặc lục y sải bước tiến đến. Dịch Thiên cảm thấy kinh ngạc,hai người họ không phải Mộc Uyển và Lục Thanh hay sao?
Lục Thanh chắp tay chào hỏi: “ Dịch huynh đã lâu không gặp,không biết còn nhận ra hai chúng tôi chứ?”
Dịch Thiên mặc dù trong lòng vẫn rất đau khổ nhưng vẫn cố gặng nặn ra nụ cười đáp: “ Đương nhiên là vẫn nhớ hai người. Lúc nãy Lục huynh đệ có nói sư tỷ ngươi có thể chữa được thương tích của Huyền Nhã,điều này....có phải thật không? “
Lời nói của Dịch Thiên không dấu nổi sự chờ mong,nếu như hai người họ có thể cứu được Huyền Nhã thì thực sự là điều quá tốt. Lục Thanh gật đầu đáp: “ Sư tỷ ta trước đây có học qua chút y thuật,biết Huyền tiểu thư trọng thương nặng nên mạo mụi đến đây xin được xem qua bệnh tình.”
“ Được,được, mời vào”- Dịch Thiên ngay tức khắc không chút chậm trể đưa tay mời hai người vào.
“ Vậy lão phu xin cáo lui”- Bình ngự y đưa tay xin phép được lui, Dịch Thiên cũng không giữ lão để lão ra về.
Bên trong, Mộc uyển vẫn giữ thái độ im lặng,tay phải nhẹ nhàng bắt mạch và xem các vết thương. Mặc dù Mộc Uyển không nói gì nhưng đôi long mày thanh tú của nàng không dưới hai lần nheo lại.
“ Phù”
Mộc Uyển thở ra một hơi, phá vỡ sự yên lặng,giọng nói êm ái vang lên: “ Thương thế của nàng ấy thực sự không nhẹ,các mạch hoàn toàn bị tắc ngẽn khiến năng lượng trong cơ thể không có đường lưu thông bắt đầu chạy loạn khắp nơi. Nếu cứ để như thê này năng lượng trong cơ thể sớm muộn gì cũng công tâm mà chết. “
Dịch Thiên lo lắng nói: “ Vậy phải làm sao? Mộc Uyển cô nương xin nói cho ta biết có cách gì có thể cứu được nàng ấy, dù phương thuốc ấy có bất cứ nơi đâu ta cũng sẽ cố gắng tìm ra.”
Mộc Uyển nhìn vào khuôn mặt Dịch Thiên có lẽ vì trước giờ nàng đều ở trên Mộc sơn ít khi xuống núi nên chưa gặp qua ai như Dịch Thiên,về phần quan hệ giữa hắn và Huyền Nhã nàng cũng mờ mờ đoán ra. Mộc Uyển không hiểu sao trong lòng có chút hụt hẫn,nàng đáp: “ huynh không cần phải đi đâu xa,trên người ta đã có sẵn thuốc,tuy nhiên.....”
Dịch Thiên thấy Mộc Uyển có vẻ ấp úng như vậy hắn lại càng vội vàng : “ Mộc uyển cô nương xin hãy mau lấy thuốc cứu người, dù có bất cứ điều kiện gì Dịch Thiên ta cũng nhận.”
Mộc Uyển suy nghĩ một lát sau đó đáp: “ Thôi được, cứu người quan trọng, ta không có điều kiện gì cả,bây giờ mong mọi người ra khỏi phòng, ta bắt đầu trị thương cho cô nương ấy.”
Dịch Thiên nghe thế cực kì vui mừng,hắn nói: “ được,xin Mộc cô nương cố gắng hết sức, chỉ cần cứu được Huyền Nhã, ơn này Dịch Thiên ta không bao giờ quên.”
Lục Thanh tiến đến, nói: “ Huynh yên tâm,ta mau ra ngoài để sư tỷ ta trị thương”
Lục Thanh,Dịch Thiên cùng vài nô tỳ khác rời khỏi phòng, cánh cửa được đóng lại. Bên trong Mộc Uyển cũng bắt đầu động thủ. Đầu tiên nàng rút từ trong giới chỉ của mình ra một lọ thuốc làm từ gốm,trên lọ thuốc được trang trí hoa văn sắc sảo. Mộc Uyển đổ từ bên trong ra một viên đan dược màu xanh lục,tỏa ra hào quang nhàn nhạt.
Đan dược này có tên là Thông Kinh Đan, là một trong mười loại thuốc trấn sơn của Mộc Tông, một loại đan dược có công hiệu thần kì như đả thông mọi kinh mạch đồng thời gia tăng sự vững chắc kinh mạch khiến nặng lượng cơ thể khi chảy được gia tăng bội phần. Vì đây là một loại thuộc quý được chế từ hàng trăm kỳ hoa thảo dược khác nhau trên Mộc sơn vậy nên mới lúc nãy Mộc Uyển còn chút phân vân. Nàng đưa viên thuốc lại gần môi Huyền Nhã, khẽ chạm vào môi, Thông Kinh Đan lập tức hóa thành một luồng khí tiến vào bên trong cơ thể. Kế tiếp, Mộc Uyển cởi bỏ toàn bộ y phục bên trên của Huyền Nhã, làn da trắng mịn của nàng dần được lộ rõ.
Mộc Uyển tiếp tục lấy từ giới chỉ ra một chiếc hộp trên đó tổng cộng có 101 cây kim châm đặc biệt,với mọi kích cỡ. Mộc Uyển vận dụng ma pháp lực của mình điều khiển 101 kim châm đâm vào các huyệt đạo trên người Huyền Nhã. Một luồng năng lượng màu lục từ các cây kim bắt đầu xâm nhập bên trong cơ thể của nàng.
....................
Thời gian dần trôi,1 giờ,2 giờ, rồi 3 giờ.
Dịch Thiên vẫn yên tĩnh chờ đợi trước phòng,hắn đã đợi bên ngoài này suốt 3 giờ,nhiều lần như không giữ được bình tĩnh muốn tiến vào bên trong đều bị Lục Thanh chặn lại. “ Tại sao còn chưa ra”- Là câu nói xuất hiện trên dưới 100 lần từ Dịch Thiên.
“ Cót két” ( Tiếng mở cửa)
Cuối cùng,cửa phòng cũng đã mở,Mộc Uyển bước ra,sắc mặt nàng có chút tái nhợt, Dịch Thiên thấy vậy liền hỏi: “ Mộc cô nương cô sao rồi? Huyền Nhã nàng ấy ?”
Mộc Uyển thấy hắn hỏi thăm mình nàng cũng nở nụ cười đáp: “ ta không sao chỉ hao tốn nhiều ma pháp lực quá mà thôi,Huyền Nhã cô nương ấy đã qua nguy hiểm,chỉ cần uống theo đơn thuốc ta kê trong đó là có thể hồi phục.”
Dịch Thiên vui mừng cực độ,hắn cảm giác cuộc sống này thật có ý nghĩa biết bao: “ Mộc cô nương,đa tạ, ta thực sự không biết lấy gì báo đáp, sau này gặp chuyện gì khó khăn xin cứ nói, Dịch Thiên ta nhất định giúp đỡ”
Mộc Uyển nở nụ cười yếu ớt,cuối đầu chào sau đó cùng với Lục Thanh quay về. Dịch Thiên nhìn bóng lưng Mộc Uyển không biết hắn nghĩ gì đợi đến lúc bóng lưng ấy khuất hắn mới bước vào phòng,ngồi trên đầu giường nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Huyền Nhã. Sắc mặt nàng đã có chuyển biến,không còn trắng bệch như trước nữa.
Dịch Thiên phân hoa Đào nhi chăm sóc Huyền Nhã,hắn về phòng mình chuẩn bị một số thứ.
Truyện khác cùng thể loại
6 chương
574 chương
301 chương
109 chương
817 chương
50 chương
195 chương