Thiên ma kiếm
Chương 7 : Kết thúc và bắt đầu
Trăng sáng vằng vặc,những vì sao nhấp nháy như đang trò chuyện.Tại một bãi cỏ,một bong thân ảnh đang nằm yên bất động,không ai khác chính là Dich Thiên hắn nằm ở đây cả buổi tối suy nghĩ đến những gì mình nghe được từ các lão già trong trấn,suy nghĩ như vậy đến nỗi hắn ngủ quên lúc nào không hay.
Trong cơn mơ,hàng loạt các tràng cảnh thời gian sống tại địa cầu hiện ra,bất chợt một tràng cảnh hiện rõ trong đầu Dich Thiên.Hắn cùng nhiều người bạn của mình hiếm hoi có một cuộc đi chơi dã ngoại.
-“Dich thiên mau chụp cho ta một pô”- Một người bạn của Dịch Thiên mặc một chiếc quần jean đang đứng trên một tảng đá cạnh vách núi cười cười vẩy tay gọi Dịch Thiên.
-“Uhm, dứng yên cười lên,” Dịch Thiên cũng cười cười cầm máy ảnh lên định chụp,đúng lúc này.
“a…a..” Dịch thiên mau cứu ta….”bỗng dưng tảng đá dưới chân người bạn đó của Dịch Thiên bắt đâu sụt xuống vì đang đứng trên đó nên người bạn kia cũng ngã theo.Chỉ thấy vừa lúc người bạn Dịch Thiên gần như đi tong thì cánh tay của Dich Thiên đã chụp được vào áo hắn.
“Cố lên Duy,Tụi bây lại đây giúp tao với thằng Duy nó rớt vực nè”-Dich Thiên hét lớn lên đồng thời dùng sức kéo mạnh người bạn được gọi là Duy đó.
Ngay sau đó rất nhiều người đến kéo giúp và cứu được Duy.Duy được đưa lên an toàn còn Dịch Thiên do vừa phài giữ chặt vừa phải kéo một người nặng chừng 55kg nên 2 tay mỏi rã,hắn ngồi bẹt ra đất nhìn người bạn tốt của hắn đã được an toàn.
Ngay lúc Dich Thiên đứng dậy,mảng đất dưới chân Dịch Thiên liền sụp xuống cả một mảng đất lớn xung quanh dịch Thiên bắt đầu nứt ra và nhanh chóng sụt lỡ,sự hoảng sợ,nỗi thất vọng…..dần xâm lấn lý trí…..Từng cảnh dần thay nhau hiện ra.
“a….”Dich thiên giật mình tỉnh dậy,trán thấm đầy mồ hôi,hắn hít một hơi thật sâu thở một hơi thật dài,mọi chuyện xảy ra cứ như trong mơ vậy.Nhìn lên bầu trời đầy sao khẽ nhắm mắt lại đem mọi chuyện trong đầu xóa bỏ đi tất cả,chợt mở bwungf mắt thật nhanh hắn hét lớn:
-Lão tặc thiên,lão cũng thật true người a,lão đã đưa ta đến thế giới này,là vì sao? Là vì sao cơ chứ? Được nếu có lẽ đây là vận mệnh nếu như không được đưa đến đây ta đã chết.
-“Vận mệnh” ta sẽ không đầu hàng ! Lưu luyến làm chi! Ta đã quyết định rồi ta sẽ đối mặt với hiện thực,bắt đầu lại một cuộc đời mới,cuộc sống mới có phải ông muốn vậy không,có lẽ ông cũng ưu ái ta quá nhỉ ?
“Cha, mẹ ở thế giới kia xin đừng quá đau buồn,Dich thiên con đây vẫn rất khỏe!!!
Dich Thiên hét thật to như muốn đem toàn bộ mọi thứ chứa trong lòng thông qua cổ họng vứt hết ra bên ngoài.
“ài….” Đị ngủ thôi,ngủ rồi sẻ quên mọi thứ ngày mai sẽ là ngày mới của cuộc đời Dich Thiên này.”mà ngủ ngoài này mũi chich chắc chết mắc”-nói xong hắn chạy thẳng 1 mạch về căn nhà tranh được cất cạnh cái hồ này.
Trả Lời Với Trích Dẫn
Truyện khác cùng thể loại
6 chương
574 chương
301 chương
109 chương
817 chương
50 chương
195 chương