Thiên mã hành không
Chương 97 : Tân nguyệt đắc thích
Nói câu đó, A Tử vừa tán dương Quách Tĩnh, vửa châm chọc Hoàng Dung, cô tưởng Hoàng Dung sẽ phản ứng, nhưng bà chỉ cười nụ, không đáp trả, vì với bà, chỉ cần người ta khen Quách Tĩnh là đủ, có thừa dịp châm biếm bà, bà cũng không thèm tranh hơi.
Quách Tĩnh cười ha hả, nói:
- Mời ba vị theo ta, Công chúa Tân Nguyệt hẳn sẽ rất vui mừng được gặp các vị.
- Phiền Quách đại hiệp dẫn đường.
Rồi Tiêu Phong sánh vai Quách Tĩnh đi trước, Liễu như Lãng và A Tử theo sau, trong khi Hoàng Dung giắt Lâm yên Bích vào nhà trong khám bệnh Quách Phù.
Bốn người xuyên qua đại sảnh, qua một khoảnh vườn, dọc đường thấy giả sơn, hoa cỏ thanh nhã, khi đến truớc một trang viện nhỏ. Quách Tĩnh mở khoá, đẩy cổng, nói:
- Công chúa Tân Nguyệt cư ngụ trong này.
Qua khỏi cổng, họ thấy tùng, trúc xanh um, vây quanh một gian nhà nhỏ, kế bên cất một tiểu đình, quanh đấy đỏ thắm màu hoa thược dược đang nở rộ. Trong tiểu đình, thấy hai người đang đứng, quay lưng ra ngoài, làn gió xuân nhè nhẹ lay động mái tóc, để lộ khuôn cổ trắng nuột nà. Tiêu Phong nhận ra Tân Nguyệt, trong trang phục Hán nhân, váy và áo màu hoàng yến, giản dị và mỹ lệ, so với lúc mặc trang phục Mông Cổ, cô càng làm rung động lòng người gấp bội. Người đứng bên là tỳ nữ Tiểu Nhạn.
Đoàn người đang rảo bước ngang mấy khóm thược dược, bỗng nghe Tân Nguyệt hỏi:
- Quách thúc phụ, đã có tin tức từ ca ca ta chưa?.
Cô vẫn đứng yên đấy, không quay đầu nhìn. Năm xưa, Quách Tĩnh giao tình thân thiết với thân phụ Đà Lôi cô, từng được sắc phong Kim Đao phò mã, vì sẽ lấy công chúa Hoa Tranh, người cô ruột của Tân Nguyệt. Từ nhỏ, Tân Nguyệt được nghe nói đến Quách Tĩnh nhiều lần. Trong lúc bị giam cầm nơi toà tiểu viện trong hoa viên phía sau, Quách Tĩnh thường đến thăm nom cô, chăm lo đầy đủ cho cô, ông thường trò chuyện cùng Tân Nguyệt, thân thiết như hai cha con. Cô vô tội, chỉ mình Hốt tất Liệt bàn tay đẫm máu người Hán, nhưng vì là con cháu Thiết mộc Chân, vô cớ cô bị lôi cuốn vào vòng thị phi tranh chấp giữa hai dân tộc. Qua truyện trò trao đổi cùng cô, Quách Tĩnh thấy cô giống người cô ruột, công chúa Hoa Tranh của cô y hệt. Dù làm công chúa, cả hai đều có tâm địa thiện lương. Nghe nhiều tiếng bước chân đàng sau, cô cho rằng Quách Tĩnh đang cùng gia nhân đưa các thức gia dụng đến tiểu viện.
Quách Tĩnh đáp:
- Thơ gửi đi gần hai tháng nay rồi, vẫn chưa có tin tức trả lời!
Tân Nguyệt thở dài, nói:
- Điệt nữ đã nói rồi, tứ ca sẽ không chấp nhận bất cứ điều kiện gì từ thúc phụ. Đại hãn lại càng cương quyết hơn nhiều! Thúc phụ đã không muốn thả tiểu điệt, chi bằng giết đi cho rồi, khăng khăng giam giữ tiểu nữ nơi đây, hoàn toàn vô ích!
Quách Tĩnh đáp:
- Ta chưa khi nào có ý định giết hại công chúa!
- Quách thúc phụ, thúc phụ còn nhớ công chúa Hoa Tranh, người cô ruột của điệt nữ không? - Tân Nguyệt u oán nói tiếp - Cô cô đến giờ vẫn ở vậy, vẫn không thể quên được thúc phụ. Trước kia, tiểu nữ thật không hiểu vì sao cô cô lại tha thiết cùng thúc phụ vậy, giờ thì cuối cùng đã hiểu!
Hồi ức Quách Tĩnh đưa ông trở về quãng thời gian cùng công chúa Hoa Tranh cưỡi ngựa rong chơi vùng thảo nguyên, ông than:
- Hoa Tranh thân thiết với ta chẳng khác em gái ruột thịt, cha cô ấy từng làm bạn nối khố cùng ta, ngờ đâu , hai mươi năm sau, cả hai đến chỗ thành đối đầu, thù địch của nhau!
Tân Nguyệt không để tâm, không nghe lời đó, cô chỉ than thở:
- Trong lòng đã khắc sâu hình ảnh một người, suốt đời nó sẽ không sao phai nhoà! Quách thúc phụ, tiểu nữ có một câu hỏi riêng tư, thúc phụ có biết một người tên Tiêu Phong không?
Quách Tĩnh chưa kịp đáp, A Tử đã cười cười, cất tiểng hỏi lại:
- Công chúa, công chúa hỏi tỷ phu ta làm gì?
Tân Nguyệt quay phắt lại, bóng hình cao lớn một người chợt đập vào mắt của cô, đấy chẳng phải người từng bao đêm hiện về trong giấc mộng sao! Là Tiêu đại ca đây sao? Cô ngây người, nhìn Tiêu Phong, cứ tưởng đang nằm mơ, nước mắt tự dưng ứa ra giàn giụa, run run giọng, cô kêu lên:
- Tiêu đại ca!
Tiêu Phong tiến vào bên trong tiểu đình, ông hành lễ truớc Tân Nguyệt, rồi nói:
- Công chúa đã chịu gian khổ nhiều quá rồi.
Tân Nguyệt lắc đầu, đưa tay áo gạt lệ, cười qua làn nước mắt, cô đáp:
- Không đâu! Đi tìm huynh, chịu đau khổ bao nhiêu ... cũng đáng công!
Tân Nguyệt bỗng hốt hoảng la lớn:
- Tiêu đại ca ! Huynh mau chạy đi, mấy người này ở Tương Dương, họ không khoanh tay bỏ qua huynh đâu!
Tiêu Phong cười, đáp:
- Công chúa đừng lo, Quách đại hiệp sẽ không làm khó dễ ta đâu.
Tân Nguyệt ngạc nhiên, cô hỏi Quách Tĩnh:
- Đúng vậy không, thưa Quách thúc phụ?
Quách Tĩnh khẽ gật đấu, đáp:
- Đúng thế! Ta đánh cuộc đấu ba trận cùng Tiêu tướng quân, nếu họ thắng, ta sẽ thả công chúa, ngược lại, nếu họ thua, Tiêu tướng quân chịu để ta giam giữ. Kết quả, ta thua cuộc, nay để thực hiện lời hứa, ta đến đây phóng thích công chúa!
Từ đầu, Tân Nguyệt hiểu Đại Tống muốn dùng cô uy hiếp Hốt tất Liệt, tự thâm tâm, cô biết, những ai là con cháu Thiết mộc Chân, nhất định không tham sống sợ chết, lại càng không để địch nhân uy hiếp. Vừa rồi, nghe Quách Tĩnh bảo không nhận được hồi âm từ Hốt tất Liệt, đúng dự đoán của cô! Bây giờ, cô trông thấy Tiêu Phong, nghe chính miệng Quách Tĩnh nói sẽ không làm khó dễ Tiêu Phong, lại còn trả tự do cho cô, hoàn toàn ra ngoài dự kiến! Sững sờ hồi lâu, cô quay sang bảo Tiêu Phong:
- Tiêu đại ca, đa tạ đại ca đến cứu muội! Ngày trước, đại ca có nói, khi muội gặp nguy nan, bất kể đầm rồng, hang cọp đâu đâu, đại ca quyết sẽ đến cứu muội. Hôm nay, đại ca đã thực hiện lời đó!
Tiêu Phong đáp:
- Không! Hôm nay cứu công chúa, công lao không ở ta, toàn của tứ đệ cùng Lâm cô nương... Trong ba trận đấu, tứ đệ thắng Chu tiền bối, Lâm cô nương ra sức đấu tranh Quách phu nhân, kết quả đã cầm hòa cùng bà. Ta chỉ mới đối một chưởng cùng Quách đại hiệp, đã chưa có tốn công sức gì nhiều!
- Tứ đệ đại ca và Lâm cô nương? - Tân Nguyệt ngước đôi mắt trong veo nhìn Liễu như Lãng, cô nghĩ người này ắt hẳn tứ đệ của Tiêu Phong, chỉ hơi thắc mắc không thấy Lâm cô nương kia!
Tiêu Phong chỉ vào Liễu như Lãng, nói:
- Đây là tứ đệ Liễu như Lãng cuả ta, chính nhờ tứ đệ thắng trận, đã cứu được muội đó.
Tân Nguyệt chắp hai tay trước ngực, hành lễ theo quy củ Mông Cổ, cô tạ ơn Liễu như Lãng:
- Tân Nguyệt cảm ân Liễu đại ca đã cứu mạng.
Liễu như Lãng nãy giờ chăm chú quan sát, gã vội đáp lễ, cười rằng:
- Công chúa không cần nói lời cám ơn. Ngày đó, công chúa ra tay cứu sống đại ca, đúng ra, ta phải cám ơn công chuá kia!
Tân Nguyệt nhìn quanh quất. rồi hỏi:
- Vậy Lâm cô nương đang ở đâu? Muội phải cám ơn cô mới được!
Liễu như Lãng đáp:
- Lâm cô nương phải vào nhà trong chữa bệnh con gái Quách đại hiệp rồi, chúng mình người nhà, công chúa chớ quá khách khí.
Đứng kế bên, A Tử chõ vào:
- Công chúa chẳng nên nôn nóng gặp Lâm cô nương đó làm gì! Ta chỉ lo khi gặp mặt rồi, cô chẳng còn muốn cám ơn!
Lấy làm lạ, Tân Nguyệt hỏi:
- Tại sao thế?
A Tử cười cười:
- Rồi tự cô sẽ hiểu thôi! Chừng đó, sẽ không có gì khó hiểu đâu!
Tân Nguyệt từ nhỏ ít tiếp xúc bên ngoài, mọi thứ đều được người lo cho, tính tình cô do đó thuần phác,làm sao cô hiểu ẩn ý A Tử, lo cô đau lòng khi nhìn thấy quan hệ giữa Tiêu Phong cùng Lâm Yên Bích. Tân Nguyệt bèn cười xoà, hỏi lại:
- A Tử, cô vẫn quen nói lung tung! Cô có hứa mua quà cáp Trung nguyên cho ta, vậy quà nào, đâu rồi?
A Tử đáp:
- Ta cũng bị cùng một số phận như công chúa, mười ngày truớc đây, ta cũng bị người ta giam cầm, đem nhốt trong một hang động trên núi, vừa tối tăm. vừa hôi hám, may được tỷ phu đến cứu thoát, do đó , ta đã không có thì giờ mua quà cho công chúa!
Liễu như Lãng cười cười, hỏi:
- Công chuá thích quà thế nào? Cứ để ta mua ... là được thôi!
Tân Nguyệt mỉm cười:
- Ta cũng không biết mình thích gì! Nơi phương nam này, có nhiều thứ hay và lạ quá! Huynh cứ kiếm món gì mới mẻ, dễ coi là được!
Quách Tĩnh cắt ngang:
- Mời các vị về đại sảnh ngồi chơi uống nuớc, đừng nói chuyện dông dài ở đây.
Mọi người theo Quách Tĩnh ra đàng trước.
Tân Nguyệt và Tiểu Nhạn chợt dừng bước, họ ngoái trông khu vườn, toà biệt viện, tiểu đình.
A Tử hỏi:
- Sao vậy? Sao hai người còn chưa chịu đi?
Tân Nguyệt thoáng một nét cười, không trả lờ!
Tiểu Nhạn đáp:
- Bị giam ở đó hơn một tháng trời, ngày nào cũng mong được thả, bây giờ ... được tự do rồi, lại đem lòng lưu luyến nơi ấy!
Quách Tĩnh vui vẻ nói:
- Ta đã chỉ sợ hai cô quen sống lều gỗ miền bắc, không kham nổi bó buộc phải cư ngụ trong nhà cửa người Hán chúng ta!
Tiêu Phong cũng cười, nói:
- Phủ đệ Công chúa Tân Nguyệt cũng trang trí, thiết kế tương tự nhà cửa người Hán, công chúa chẳng bị lạ lẫm đâu!
Quách Tĩnh chợt nhớ lại quãng đời trên thảo nguyên bao la, nhớ hình ảnh những gian lều gỗ quây quần vào nhau, nhớ cảnh dê, cừu thong dong ăn cỏ chung quanh nhà, thỉ thoảng có tiếng ngựa hí đâu đây, ông chẳng ngăn được phút giây mơ màng thả ký ức về quá khứ!
Ông cảm khái:
- Năm xưa, lúc từ Mông Cổ trở về Trung nguyên, phải ngụ trong nhà cửa ngăn vách, chia phòng, thâm tâm ta lúc nào cũng không thấy thoải mái, cho đến giờ, ta vẫn nhớ hoài những ngày tháng sống trên thảo nguyên!
Mọi người vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc, đã về đến đại sảnh. Quách Tĩnh ra lệnh người nhà sửa soạn bữa tối.
Cùng lúc đó, Lâm Yên Bích và Hoàng Dung từ nhà trong ra đến nơi. Tân Nguyệt vừa nhìn thấy Lâm yên Bích, cô ngắm nghía Yên Bích một thôi một hồi, tự nhủ "Sao trên đời này có người con gái xinh đẹp đến thế! Ở Mông Cổ, ta bị người ta khoác cho danh hiệu đệ nhất mỹ nhân, nhưng xem ra ... mình đâu đẹp bằng cô ấy! Chẳng hiểu đây có phải Lâm cô nương hay không?"
Cô thấy Quách Tĩnh đứng lên, hỏi:
- Lâm cô nương, chừng nào đôi mắt tiểu nữ mới lành lặn trở lại?
Ông đúng là người cha tốt, sắc mặt hiện nét quan hoài, không thể tả cho rõ hết những lo lắng trong giọng nói cùng biểu hiện của ông.
Lâm yên Bích đáp:
- Quách đại hiệp yên tâm! Vừa rồi, trong lúc châm cứu, tiểu nữ thấy mạch lạc đàng sau nhãn cầu không bị hư hỏng, tròng mắt tạm bị độc làm mờ đục, chỉ cần cô ấy mỗi ngày mỗi dùng thuốc giải, trong vòng một tháng, sẽ lấy lại được thị giác.
Quách Tĩnh thở một hơi dài khoan khoái, ông trả lời:
- Thế thì tốt quá! Lần này, phải chịu đau khổ suốt mấy tháng đó, ta hy vọng nó học được một bài học, khiến nó từ giờ bớt lỗ mãng, bớt kiêu căng.
Hoàng Dung cười ông:
- Cuối cùng, muội mới nghe Tĩnh ca nói một câu nghe được! Muội cứ tưởng, dù nó bị mù, ca ca vẫn để bụng, vẫn muốn chặt nó một cánh tay bù lại cho Qua nhi, thì mới có công bằng, nó mù hay không mù, cũng vậy thôi!
Quách Tĩnh đáp:
- Đúng ... Ta cũng có ý nghĩ đó thật! Làm vậy ... không chừng có được chút hỉ hả, nhưng bây giờ, nó bị trừng phạt như vậy, ta thấy nó chỉ nên tự trách mình, đừng đổ oán cho ai khác!
Tân Nguyệt nghe Quách Tĩnh gọi Lâm Yên Bích là Lâm cô nương, cô hiểu, đích thực cô nương này đã tận lực tranh đấu Hoàng Dung, Tân Nguyệt lập tức bước đến trước Lâm yên Bích, hành lễ theo cách Mông Cổ, rồi nói lời cảm tạ:
- Tân Nguyệt cám ơn Lâm cô nương đã ra tay cứu giúp.
Lâm yên Bích vội đưa tay cản lại:
- Thì ra đây là Công chúa Tân Nguyệt đã từng cứu Tiêu đại ca?
Cô chăm chú nhìn Tân Nguyệt, rồi cười cười:
- Lúc ở trên Thiên Sơn, ta từng nghe nói Công chúa Tân Nguyệt đệ nhất mỹ nhân Mông Cổ, hôm nay được gặp, tiếng đồn ấy không ngoa chút nào!
Tân Nguyệt nắm tay cô, đáp:
- Không! Lâm cô nương mới đích xác là mỹ nhân ... ta chưa từng thấy ai đẹp như cô!
Liễu như Lãng cười ầm:
- Ha ha ... Một phòng đây toàn người đẹp, đại ca thiệt cũng giống đệ, đại ca cũng có mắt tinh đời ... chọn lựa giai nhân!
Tiêu Phong phát mạnh vai Liễu như Lãng, ông cười xoà, mắng gã:
- Tứ đệ sao dám đem huynh so sánh với đệ?
Đang lúc cười đùa, họ thấy Vũ Tu Văn ào ào chạy vào, gã cung tay, thưa gởi cùng Quách Tĩnh:
- Sư phụ, Lữ đại soái triệu kiến sư phụ gấp, ông nói có chuyện cực hệ trọng cần bàn bạc cùng sư phụ!
---- Xem tiếp hồi 98 ----
Truyện khác cùng thể loại
73 chương
29 chương
78 chương
22 chương
37 chương
18 chương
19 chương