Thiên mã hành không

Chương 113 : Đột sanh biến cố

Bỗng Tiêu Phong sực nhớ đến một chuyện, ông bèn hỏi: - Có phải Lâm Hinh Lan có một người em gái kết nghĩa, sau về làm dâu nhà họ Liễu ở Giang Nam không? Giang phu nhân lắc đầu, cười nhạt, đáp: - Thị? Sao thị tìm ở đâu ra được một người em kết nghĩa? Hai mươi năm trước, thị hầu như chẳng hề rời khỏi Bích Vân cung, với bản tính tự cao tự đại, ở trong cung, lúc nào thị cũng đối xử lạnh lùng với tất cả mọi người, đệ tử trong cung sợ thị muốn chết, ở đâu tìm ra ai đi kết nghĩa tỉ muội cùng cho được! Tiêu Phong hơi ngạc nhiên, vì ông thấy thái độ đối xử thậm trìu mến của Bích Vân cung chủ dành cho Liễu Như Lãng, bà bảo do gã là con người nghĩa muội, tuy mọi chuyện bà ta thuật đều có thể là giả dối, nhưng một sự kiện bà chẳng thể đóng kịch, đó là trìu mến dành cho tứ đệ rõ ràng xuất phát từ nội tâm. Nếu câu nói của Giang phu nhân là sự thật, thì quan hệ giữa Liễu Như Lãng cùng Bích Vân cung chủ rốt cục như thế nào đây? Cùng lúc, nghe từ ngoài sân có tiếng người hỏi lớn: - Phải Liễu đại ca đấy không? Biết Giang phu nhân muốn giấu Xuân Lam mọi chuyện bà vừa thuật, Tiêu Phong nhanh chóng ngoảnh nhìn cậu, cười, bảo: - Giang huynh đệ, Liễu đại ca của đệ bữa nay bận việc, không lại đây được, ta đặc biệt đến báo tin cho các vị hay. Giang Xuân Lam vui vẻ đáp: - Đâu có gì quan trọng lắm đâu, Tiêu đại ca cũng chẳng cần phải tự mình đến thông báo làm chi! - Cậu vừa nói vừa ngồi vào bàn, rồi đảo mắt nhìn quanh một vòng, cậu có vẻ ngạc nhiên, hỏi - Sao không thấy tỉ A Tử? Tỉ ấy chẳng phải lúc nào cũng bám sát vào huynh sao? Tiêu Phong cười nụ, đáp: - Ta ra đi sớm quá, cô ta còn chưa thức dậy, nên đã chẳng theo đi cùng được! Có phải cậu vừa đi xem cáo thị về không? Thái độ người làng ra sao? Giang Xuân Lam cười hì hì, nói: - Trong tất cả dân làng, chẳng ai biết mặt chữ, là đệ đã phải cao giọng đọc cho họ nghe. Họ đều có vẻ thích thú, dù hơi có phần nghi ngờ sao thiên hạ lại có kẻ chịu làm việc thiện như thế, cho đến khi đệ giải thích đấy là việc làm phúc của một vị đại phú gia muốn kiếm âm đức cho con cháu, nếu mọi người chưa tin, thì ngày mười ba có thể cử vài kẻ đi xuống xem thử trước, khi đích xác là chuyện có thực, thì tất cả sẽ cùng kéo nhau đi vào ngày mười lăm. Dân làng thảy đều đồng ý, họ đề nghị đệ tối mười ba dẫn họ đi dạo chơi trong thành xem tình hình. Chỉ có điều, đệ không rõ trạch phủ của Liễu đại ca toạ lạc nơi nao? Tiêu Phong đáp: - Khi đệ vào thành rồi, cứ kiếm đại người nào đó mà hỏi đường đến Trịnh phủ, chắc chắn ai ở đấy đều rành, vì Trịnh phủ là toà nhà to nhất tại Tín Dương. Ông đứng lên, chắp tay chào Giang phu nhân: - Giang phu nhân, Tiêu Phong xin cáo từ thôi, nếu tứ đệ chưa giải quyết xong kịp việc bất ngờ ấy, có thể sẽ không đến được trước tối mười lăm, nhưng phu nhân cứ yên tâm, kiếm pháp tứ đệ đã đạt mức lão luyện cao siêu rồi, khi liên thủ cùng phu nhân, sẽ đủ sức đối đầu kiếm trận ấy. Giang phu nhân ngần ngừ đáp: - Vưà nãy, Tiêu đại hiệp có nói Liễu công tử quan hệ khá sâu đậm cùng Bích Vân cung, nếu vì thế mà Liễu công tử không tiện ra tay giúp đỡ, lão thân đây cũng rất thông thoáng, Tiêu đại hiệp không cần phải tự gượng ép chi cho lắm. Tiêu Phong nói: - Ngay lúc này, còn chưa biết rõ ràng mối quan hệ giữa Bích Vân cung cùng tứ đệ ra sao, ta chỉ e sợ bên trong vụ việc đó có âm mưu nhằm hãm hại Liễu tứ đệ. Bích Vân cung chủ là một đối thủ đáng nể, dăm ba ngày tới đây, ta sẽ đi dò thám thêm mục đích của bà ta. Dù gì đi nữa, nhất định tối mười lăm là Tiêu mỗ sẽ có mặt ở đây. Cáo từ Giang phu nhân cùng Giang Xuân Lam xong, Tiêu Phong cưỡi ngựa trở về Tín Dương, suốt lộ trình, bao nhiêu nghi vấn dấy lên trong đầu, mà ông không có cách nào nhận biết cho rõ rệt các mối rắm rối lớn giữa mọi ân oán, điểm ngờ vực to nhất vẫn là thân thế của Liễu Như Lãng cùng Lâm Yên Bích, hai người dường như đang làm hai quân cờ trong tay điều động của Bích Vân cung chủ, cho tới giờ, rõ ràng họ là những sắp đặt dàn quân dàn nước cờ của bà ta, dựa vào bản tính tàn ác cùng trí mưu thâm sâu khôn lường của thị, một khi ván cờ bày biện xong xuôi, không hiểu rồi sẽ xảy ra chuyện gì nữa đây? Nghĩ đến đấy, trong lòng Tiêu Phong có chút hoảng hốt, hai người đó, ngoài A Tử, đều là thân thích nhất đời của ông. Một trong hai người mà bị bất trắc nguy hiểm làm hại, đều sẽ làm ông đau khổ vô ngần. Vừa về tới cửa Trịnh phủ, cũng đúng lúc A Tử đang cưỡi ngựa từ một hướng khác chạy đến, dáng dấp cô trông thật bối rối, khi đến ngang cổng, cô nhảy tót xuống, rồi trông thấy Tiêu Phong, cô ta cũng làm ngơ. Tiêu Phong giao ngựa cho gia nhân dẫn về chuồng xong, bèn đến gặp, vui vẻ hỏi cô: - A Tử, hôm nay muội đi dạo những chỗ nào, sao huynh thấy muội chẳng có chút thích thú gì hết? Là kẻ nào đã to gan lớn mật dám trêu chọc vào cô nương A Tử nhà ta thế? A Tử khẽ nhướng mày liếc sơ qua ông, rồi lửng lơ đáp: - Bữa nay muội chả đi chơi đâu hết, chỉ đã gặp trong thành một con chuột to, muội ra sức đuổi theo nó ra tuốt tới ngoại thành, những tưởng sắp tóm được nó rồi, đâu ngờ nó lắc mình một cái, biến đi đâu mất tiêu, hổng biết đã chui rúc vào cái hang ổ nào nữa. Hại muội đi truy lùng cả nửa ngày, mệt muốn chết! - Vậy sao? Tiêu Phong cười ồ, - Ai đã đưa cho muội con ngựa còm bé tí này, làm sao muội rượt đuổi nổi một con chuột lớn? Mai mốt đây, nếu muội còn muốn rượt đuổi chuôt bự, muội chỉ cần chờ cho con hãn huyết bảo mã được đưa trở về lại đây, muội sẽ cưỡi nó mà đi tiếp tục rượt chuột! A Tử thở ra: - Chờ khi muội có con hãn huyết bảo mã xong, chú chuột bự kia rồi sẽ cưỡi một con ngựa hãn huyết khác, muội cũng vẫn chẳng thể đuổi theo cho kịp được! Tiêu Phong cười, hỏi tiếp: - Vậy là muội đã cả ngày cỡi con ngựa còm nhỏ xíu này đi truy lùng chú chuột bự? Chẳng phải muội muốn theo vui chơi cùng chuột ta sao? A Tử bĩu môi: - Muội đã chỉ định xem xem nó tính đi đâu, làm gì .... Đâu có cần nó tháp tùng theo muội? Vậy mà nó bỏ chạy lẹ thiệt lẹ! Nghe giọng điệu đó, Tiêu Phong chợt hồi tưởng, thấy y hệt tình hình hồi còn ở Liêu quốc! Nghĩ đến Liêu quốc, ông bỗng dưng nhớ đến gã thiếu niên gầy còm đã dùng vôi bột ám toán ông, ký ức của ông về gã đó thật sâu đậm, gã đó sau này luyện thành công một món công phu âm độc cực kỳ quái dị, trên núi Thiếu Thất đã dùng thân phận bang chủ Cái bang mà giao chiến ông. Rồi sau đó, khi A Tử bị mù, gã đã hết lòng tình nguyện hiến đôi nhãn châu chữa mù cho A Tử. Lúc ấy, Tiêu Phong bảo là A Tử chịu món nợ ấy, cô phải suốt đời theo săn sóc cho gã, để đền ơn gã đã hiến tặng cặp mắt. Tối qua, rõ ràng chính gã đã ở bên mình Bích Vân cung chủ, vậy có phải, khi gã chứng kiến A Tử buông mình nhảy xuống vực sâu, gã cũng đã nhảy xuống theo, để rồi đã cùng trôi giạt về thế giới này? Nghĩ thế, Tiêu Phong bèn hỏi A Tử: - Tối qua, ta có gặp gỡ một người quen, muội thử nói xem người đó là ai? A Tử hơi giật mình, cô hỏi lại: - Là ai vậy? Nhìn thần sắc Tiêu Phong, cô biết người này ắt chẳng phải một nhân vật tầm thường! Tiêu Phong bảo: - Trước đây, lúc muội bị mù, kẻ ấy đã tự mình móc mắt hiến dâng cho muội đó! A Tử hoảng hốt, cô đâu ngờ Tiêu Phong lại nhắc đến Du Thản Chi, cô nhớ lời ông bảo, muốn cô suốt đời theo săn sóc gã, để đền đáp ơn tặng mắt, lập tức tim cô đập thình thịch, cố tạo vẻ ngạc nhiên trên mặt, cô hỏi ông: - Vậy ư? Là Thiết sửu đấy ư? Có đúng là người tối qua huynh đã gặp, là đích thực hắn ta? Sao vậy được kìa? Hay có khi hai người có hình dạng giống nhau, không chừng? Tiêu Phong nhớ đến lời A Tử từng kể, ngày đó, trước ải Nhạn Môn quan, cô đã tự tay móc mắt ném trả lại Du Thản Chi, ông bèn chất vấn: - Bữa đó, trước ải Nhạn Môn, muội bảo muội đã móc mắt ném trả lại Du Thản Chi, rồi cũng ngay tại đấy, khi biết muội nhảy xuống vực sâu, gã đau lòng, cũng đã nhảy xuống theo muội, thì chuyện gã cùng trở về nơi thế gian này, đâu có gì lạ? Hồi 113: Đột sanh biến cố (Phần cuối) A Tử đâu ngờ, vỏn vẹn một câu, Tiêu Phong đã vạch rõ gốc gác Du Thản Chi, nhưng trong lòng quyết vờ vĩnh như không hay biết gì hết, cô lập tức vẫn giữ nét mặt tỉnh khô, nghiêng đầu, nhìn vào Tiêu Phong hỏi: - Tỉ phu, thiệt huynh chỉ giỏi đoán mò! Trên đời này, làm sao có chuyện khéo trùng hợp vậy được? Mà cái thằng hề đầu sắt Thiết Sửu này nó sợ chết thấy mồ, hồi đó, muội tròng đầu sắt cho hắn xong, bảo hắn thử đút đầu vào miệng cọp xem sẽ ra sao, miệng hùm coi dễ sợ thiệt, nhưng cái đầu bằng sắt của muội đó cũng ngon lắm, cứng khỏi chê, vậy mà hắn sợ chết quá chừng, đã co giò bỏ chạỵ, phải năm sáu mạng xúm nhau lại mới ghì đè hắn xuống mà đút vô được ... - A Tử! Thì ra muội đã làm mấy chuyện quá quắt hết sức hoang đường đó! - Tiêu Phong quát mắng - Sao chưa khi nào muội nói cho ta hay hết vậy? Muội cũng thiệt hết sức cứng đầu, thói tàn ác không chịu sửa! A Tử vừa nhận ra cô đã hớ hênh cái miệng, bèn vù nhanh như một làn khói vào phía sân sau, bỗng cô dừng phắt người, quay ra bảo Tiêu Phong: - Hồi ở Liêu quốc, huynh có chịu giải trí gì với muội đâu, nếu không có cái món Thiết sửu đó, muội là đã bị chán ngán đến chết queo rồi! Tiêu Phong sửng sốt, ông nghĩ lại "Hồi ở Liêu quốc, ta chỉ ngày ngày nốc rượu cùng bọn hạ thuộc, đúng là đã chẳng có ngó ngàng gì đến mấy trò giải trí của cô ta, mà chỉ toàn nghĩ chu cấp quần áo vật thực cho đàng hoàng thôi! Còn trong lòng cô ta vui buồn, chán chường hay thích thú, ta đã từng chẳng hề quan tâm! Khi thấy A Tử chạy mất dạng rồi, trong lòng đang băn khoăn vụ Bích Vân cung, ông chẳng còn muốn tiếp tục truy hỏi A Tử về mấy chuyện quậy phá đã qua của cô ta nữa. Về đến thư phòng, Tiêu Phong tỉ mỉ duyệt lại một loạt các sự tình, các diễn tiến từ đầu đến giờ. Những lời tự sự của Giang phu nhân thấy đều rất đáng tin cậy, nhưng có một điểm trọng đại đáng ngờ nhất, ấy là vai trò của Liễu Như Lãng và Lâm Yên Bích, tuy họ mường tượng đang làm quân cờ chủ chốt của chuỗi những diễn biến, xong ông chẳng thấy vị trí họ trong những lời thuật của Giang phu nhân. Trước đây, những lần Bích Vân cung tìm đến Giang phu nhân trả oán, rõ ràng đều tìm cớ cách ly Lâm Yên Bích, nhưng lần này, họ đặc biềt điều cô về Tín Dương, hình như đây hoàn toàn một sự sắp đặt tài tình của Bích Vân cung chủ, thị dùng cô chuẩn bị cho một nước cờ chủ yếu. Còn chuyện Liễu Như Lãng cũng ly kỳ không kém, gã mang cùng họ với Liễu Thừa Chí, cả hai đều cùng gốc gác thế gia miền Giang Nam, đều có dính dáng lớn tới Bích Vân cung, mà dựa theo tình kết nghĩa cùng Giang Đàn, ông Liễu Thừa Chí này quyết chẳng thể nào không đem vụ việc mình có đứa con trai báo cho Giang Đàn hay. Tiêu Phong nhíu mày suy nghĩ thật kỹ, quá nửa ngày trời, bỗng dưng ông liên tưởng đến vị đại sư tỉ, phần lớn những sự tình Giang phu nhân kể đều bắt nguồn từ miệng bà sư tỷ ấy, nếu bà ta bịa đặt, thì sẽ làm lời tường thuật của Giang phu nhân trở thành mất cơ sở chân thực. Rồi sự việc bà ta mất dạng, thấy có phần nào liên quan vào các diễn tiến. Nếu bà vẫn còn sống, ngoài Bích Vân cung chủ, bà là người duy nhất hiểu rõ rệt chân thực của toàn bộ các sự kiện.Chợt một ý niệm rộ lên trong đầu, uyên nguyên võ công của Liễu Như Lãng đúng là bắt nguồn từ Bích Vân cung, sư phụ gã cũng lại là một nữ tử, mà bà sư phu này lại không chịu thừa nhận mình là người của Bích Vân cung. Giang phu nhân bảo võ công bà này siêu việt, tuổi Liễu Như Lãng còn nhỏ, mà kiếm pháp gã đã vào hàng bạt tuỵ, khó kiếm đối thủ trên giang hồ, ắt sư phụ gã phải là một đại cao thủ đương thời, rất có khả năng vị đại cao thủ này là đại sư tỷ của Giang phu nhân. Nghĩ ngang đấy, rút cục Tiêu Phong thấy nhẹ nhõm, ông nhủ thầm "Cuối cùng, cũng đã lần ra được một manh mối, chỉ cần tìm cho ra sư phụ của tứ đệ, là có thể soi tỏ mọi sự việc. Không hiểu bà ta hiện đang ở đâu, mình cứ đến Thải Lăng quán dọ hỏi nơi tứ đệ, đồng thời thuật cho gã nghe toàn bộ sự việc là xong, tránh cho gã bị khỏi bị lũng đoạn trong bàn tay Bích Vân cung chủ." Tiêu Phong bèn rảo bước ra khỏi thư phòng, nhắm hướng cổng chính, sau lưng ông bỗng có tiếng người gọi giật giọng: - Tiêu đại gia ... Tiêu đại gia! Tiêu Phong dừng bước, ngoái trông lại, thì thấy một tên tiểu đồng đang chạy vùn vụt tới. Đến chỗ Tiêu Phong, gã thở hào hển, cơ hồ đứng không vững. Tiêu Phong hỏi: - Tiểu ca gọi ta có việc gì thế? Tiểu đồng đưa ra một phong thư, thở hổn hển, nói: - Trưa hôm nay, có người mang thư này đến, bảo phải giao tận tay Tiêu đại gia ngài. Con vừa trông thấy ngài bước ra khỏi cửa, đang định đem đến đưa ngài, đâu có ngờ ngài đi nhanh quá, con chạy theo không kịp! Tiêu Phong mở thư, chỉ thấy vắn tắt mấy dòng "Đại ca, trong nhà nảy sanh biến cố, buộc đệ phải gấp rút về Lâm An, đã không thể ở lại đây trợ giúp huynh được, mong đại ca tha thứ. Đệ, Như Lãng kính bút" Hôm qua, Tiêu Phong từng được xem Liễu Như Lãng viết cáo thị, ông thấy chữ viết trong thư giống y hệt nét chữ của Liễu Như Lãng!