Thiên mã hành không
Chương 109 : Di thiên đại hoang
Di thiên đại hoang = Câu nói láo trắng trợn!
Tuy nét mặt gã đó đờ đẫn, thân thủ gã cực linh hoạt, thoắt một cái, gã đã ra khỏi phòng, thò tay đóng xong cánh cửa, gã rảo bước đi thẳng. Nhìn theo sau lưng gã, trong lòng chẳng khỏi kinh ngạc, Tiêu Phong nghĩ thầm "Sao gã cũng lại đến chốn này vậy? Gã chính là hắn, hay ta đã nhận lầm sang người khác?"
Nguyên người ấy đích thị Du Thản Chi! Tiêu Phong đâu có biết, ngày đó, trước ải Nhạn Môn, gã đã nhảy xuống vực theo A Tử, lúc này ngẫu nhiên gặp lại gã, làm sao ông không giật mình cho được!
Ông lại nghe từ trong phòng, tiếng Bích Vân cung chủ nói tiếp:
- Lãng nhi, giờ không còn ai khác, ngày xưa có một câu chuyện như thế này , để ta kể lại cho con nghe đầy đủ, thực ra, Giang Đàn đã cùng cha con thắp hương, lạy nhau tám lạy làm anh em kết nghĩa, hồi đó, cha con cùng mẹ con tâm đầu ý hiệp, lấy nhau chẳng bao lâu sanh hạ ra con, đâu có dè, Giang Đàn lại phải lòng mẹ con, ban sơ, hắn nể mặt ta cùng cha con, đã chỉ đành chôn chặt trong lòng, không dám vọng động. Một muà hạ năm đó, cha con làm ăn phát đạt, mẹ con đã bế con lên nghỉ mát trên Bích Vân cung núi Thiên Sơn, cũng tiện dịp ghé thăm ta cũng là tỷ tỷ của mẹ con. Bất ngờ, lúc ấy, ta vắng mặt trên cung, phải đi giải quyết một công chuyện thuộc phân đà Sơn Tây. Mẹ con đành lưu lại trên cung chờ ta trở về, Lợi dụng cơ hội, Giang Đàn mỗi ngày đều tìm cách thân cận mẹ con, trời sanh hắn điển trai, mang một thân võ nghệ cao cường, lại mồm miệng bẻo lẻo, khéo léo nghề tán tỉnh nữ nhân, mẹ con bị hắn tán tỉnh dụ dỗ, đã không tránh được động tâm, một tối nọ, Giang Đàn phục rượu mẹ con, hai người ... hai người ... ôi ... đúng là oan nghiệt!. Sau đó, ta từ Sơn Tây về, thấy hai người họ đã gian díu như vậy, ta thật đau lòng, và cũng hết sức giận nữa, giận bà ấy, một phần là chuyện mê trai, một phần mẹ con với ta tuy tỷ muội kết nghĩa, nhưng tình thân hơn ruột thịt, ta bị cả hai người bạn thân trở mặt! Họ thấy ta hồi cung, bèn rủ nhau bỏ trốn, con lúc ấy còn bé lắm, vậy mà bà mẹ con đang tâm bế con trốn đi theo Giang Đàn. Ta giận quá, bèn gừi phi cáp truyền thư cho cha con hay, ai ngờ ... cha con cả tháng sau mới hồi âm! Ông bảo, nữ nhân như y phục, huynh đệ như thủ túc, ông tự thấy thua sút Giang Đàn mọi mặt, mẹ con sa ngã, ông không muốn nói tới nữa, chỉ hy vọng ta thay ông ấy tìm cách đem con về, duy trì huyết mạch dòng họ Liễu. Ta cũng không muốn gặp lại họ, chỉ sai người truy tầm ra được tung tích. Ta chuyển bức thư cuả cha con đến họ, mẹ con đọc thư xong , đã cùng Giang Đàn đem con trở về Liễu gia. Cha con vẫn coi hắn là huynh đệ, mở tiệc khoản đãi, ông thật là mẫu người hiếm thấy trong thiên hạ ...
Bà cung chủ càng nói càng bị kích động, hầu như có lúc bà muốn chửi rủa, nhưng đại khái nhớ vừa rồi đã có hưá thôi mạt sát phụ thân Liễu Như Lãng, bà đã gắng giữ miệng, không dùng lời lẽ nặng nề!
Liễu Như Lãng đưa tay bứt tóc, vẻ mặt đau khổ, gã nghẹn giọng hỏi:
- Rồi sau đó ra sao?
Bích Vân cung chủ đáp:
- Sau đó Giang Đàn cùng mẹ con đi chơi miền nam, họ gặp sư muội ta, nhưng dù Giang Đàn có ở chơi tại Bích Vân cung một quãng thời gian, hắn đã không nhận biết người ấy là sư muội ta. Sau khi sư phụ ta từ trần, sư muội đó do thất bại trong việc tranh giành ngôi cung chủ Bích Vân, đã lìa bỏ Bích Vân cung. Rồi Giang Đàn bị ả sư muội đó quyến rũ, thừa dịp mẹ con không để ý, đã theo ve vãn ả. Người sư muội đó cuả ta tư cách hèn hạ, thấy Giang Đàn anh tuấn khác thường, võ công cao cường, ả động lòng, cả hai vừa gặp nhau đã mê mết. Giang Đàn có được người mới, quên béng ngay người cũ. Mẹ con đã dứt tình cha con để theo hắn, khi bị hắn phụ rẫy, mẹ con vừa hối hận vừa bực tức, cuối cùng bà uống thuốc độc tự vẫn, chết nơi đất khách xứ người. Sau đó, cha con hay tin, ông khóc thê thảm một trận, rồi quá đau đớn trong lòng, ông thề không tái giá, suốt đời ôm mối tình si. Chỉ vì mẹ con là muội muội của ta, ta hay tin, hết sức đau lòng, hơn nữa vì mang cừu hận lớn ta đã tuyên lời thề, sẽ tự tay thay mẹ con báo thù kẻ đã tệ bạc đang tâm bỏ rơi hai mẹ con, đã đang tâm theo quấn quít con tiện nhân Lâm Phi Doanh.
Giọng bà kích động trở lại, run rẩy, tưởng chừng bà không sao trấn áp nỗi thù hận chất chứa trong lòng.
Nghe chuyện đời của mẹ đẻ mang nhiều đau khổ, Liễu Như Lãng tuy hận mẹ đã bỏ rơi mình, khi gã hay biết mẹ mình dùng thuốc độc tự tử, bà dù sao cũng là máu mủ, gã không sao ngăn nổi dòng lệ tuôn trào lai láng.
Tiêu Phong nghe tiếng bà cung chủ kể tiếp:
- Cái đồ lang tâm Giang Đàn đó cùng con tiện nhân Lâm Phi Doanh bỏ trốn đến sống tại một địa điểm hẻo lánh, nhưng người của Bích Vân cung mà đã truy tầm, có trốn đến chân trời góc biển nào cũng đừng hòng thoát khỏi bàn tay ta! Tối đó, ta đem bốn vị hộ pháp đến nơi, lúc đó Lâm Phi Doanh đã có cùng Giang Đàn một đứa con, hắn võ công cao cường, mình ta không địch nổi, nhờ kiếm trận thiên hạ vô địch của bốn vị hộ pháp, năm người chúng ta hợp sức, mới vây khổn được hắn, con tiện nhân thừa dịp đã bế con tẩu thoát. Sau đó, tự tay ta giết chết Giang Đàn, mà ta cũng không sao vơi được hận thù, nếu không có Lâm Phi Doanh , mẹ con đâu đã phải chết, mà con tiện nhân này suốt đời đối địch ta, tranh giành không nổi ngôi Cung chủ, nó lại còn đi cướp mất người yêu của ta, ta không cách nào dung thứ cho thị được, đến đứa con oan nghiệt kia, ta cũng sẽ không để cho sống sót trên đời này!
Giọng bà ngang đấy nghe hết sức cay độc, Liễu Như Lãng nghe thấy mà không khỏi rùng mình, gã nghĩ thầm, tự tay mình giết chết đi người mình yêu thương nhất, tính tình ấy chẳng phải quá sức ác độc hay sao? Gã thấp giọng hỏi:
- Có phải Lâm Phi Doanh này là Giang Phu nhân không? Đứa nhỏ đó phải chăng là Giang Xuân Lam?
Bích Vân cung chủ đáp:
- Đúng thế! Là hai mẹ con chúng nó đấy! Ta truy tìm suốt mười sáu năm mới tìm ra được nó, nó xuất thân từ Bích Vân cung, biết bản lãnh Bích Vân cung lợi hại, nên đã thay tên đổi họ, giả dạng một mụ nhà quê già nua, bắt đứa con ruột gọi mình bằng bà nội, không dạy võ công cho đứa con, trốn tránh mười sáu năm ròng trong cái thôn xóm bé nhỏ đó, khiến ta ôm mối thù hận khôn nguôi trong lòng, may là ông trời có mắt, cuối cùng ta cũng truy ra được tung tích của nó!
Nghỉ một chút, giọng nói mềm mỏng lại, bà tiếp:
- Lãng nhi, lúc đầu, chính ra ta không muốn thuật lại cho con nghe chuyện mẹ con, vì muốn tránh cho con mối thương tâm, nhưng con lại bị Tiêu Phong cùng con tiện nhân đem lời đường mật lừa gạt, khiến con đi tiếp tay kẻ thù chống đối ta, ta không thể giấu con được nữa! Bây giờ, con hay biết toàn thể tự sự, ta hiểu là tự con sẽ biết con phải làm gì!
Liễu Như Lãng đáp:
- Không! Không tính chuyện của đại ca ta, ông ấy chưa rõ chân tướng của mọi sự tình! - Gã bỗng ngẩng cao đầu, Tiêu Phong thấy mặt gã còn in dấu nước mắt, hiển nhiên gã đã bị tin tức về cái chết của người mẹ làm đau lòng, gã nhìn thẳng mặt bà cung chủ, hỏi - Bà làm ơn nói cho tôi hay, Lâm muội phải chăng cũng là con gái ruột của Giang Phu nhân?
Bích Vân cung chủ giật mình, rồi cố nặn một nụ cười, bảo:
- Lãng nhân, sao con giàu óc tưởng tượng thế, làm sao có thể nghĩ Bích nhi là do con tiện nhân đó sanh ra?
Liễu Như Lãng đáp:
- Tại vì Lâm muội cùng Giang Xuân Lam giống nhau quá chừng, hệt hai chị em ruột, mà tên cuả cả hai lại có sự đối ứng thi phú, bây giờ, tôi biết Giang phu nhâm ở họ Lâm, con gái theo họ mẹ vốn cũng không phải không có, điều làm tôi đoán Lâm muội có nhiều khả năng mang liên hệ máu mủ cùng phu nhân, là vì bà suốt đời đối xử lạnh nhạt cùng Lâm muội, tôi cho là vì lý do ấy!
Bích Vân cung chủ nghiêm sắc mặt:
- Trên đời, sự giống nhau giữa người với người là chuyện ở đâu cũng có, ta xưa nay đối xử ai cũng hết sức lạnh nhạt, đâu có riêng gì với Bích nhi, con vì sao lại có thể nghĩ ra điều vô lý chỉ vì lý do đó!
Ánh mắt Liễu Như Lãng loang loáng, gã dõi thẳng mặt Bích Vân cung chủ, hỏi:
- Bà chỉ cần trả lời tôi một câu thôi, cô ấy có phải con ruột của Giang phu nhân?
Bích Vân cung chủ nói dằn từng tiếng một:
- Được! Ta trả lời cho con, không phải!
Bên ngoài là Tiêu Phong, bên trong là Liễu Như Lãng, cả hai cùng giật mình, trước đó, trong lòng họ đều chắc chắn Lâm Yên Bích đích thực con ruột Giang phu nhân, bây giờ, chính miệng Bích Vân cung chủ lại bảo không phải! Cả hai đều nghĩ, bà mà dám nói vậy, là bà không muốn phải bàn trở lại chuyện này một lần nào khác!
Lại nghe Bích Vân cung chủ tiếp lời:
- Ta lại nói thêm cho con hay chuyện này, ta cũng ở họ Lâm, Bích nhi là do ta lượm được mang lên núi, ta không biết cha sinh mẹ đẻ nó là ai, nên đã đem họ ta đặt cho nó, tên nó lấy nguồn gốc ở Bích Vân cung, chẳng hề hàm chứa một ẩn ý gì khác!
Trong lòng Liễu Như Lãng bỗng trống vắng, gã nghe bà ta nói thế, những điều trước đây gã phỏng đoán trở thành sai lạc, bà ta đối xử mình đặc biệt, chỉ vì mình là con của người nghĩa muội của bà!
Một lúc lâu, trong phòng vắng lặng như tờ, hai người trầm ngâm, không nói gì nữa. Bên ngoài song cửa, Tiêu Phong ngẫm nghĩ "Thì ra hận thù giữa Giang phu nhân cùng Bích Vân cung chủ lại có gốc nguồn tẻ nhạt vậy! Xảy chuyện lủng củng chỉ vì một gã bạc hạnh!"
Đang trong luồng suy tư ấy, ông chợt thấy một bóng người tiến về căn nhà, thấy hình dạng quen thuộc, Tiêu Phong định thần xem kỹ, thân ảnh đó vận trang phục màu xanh lục, dung nhan đẹp đẽ, ông đâu ngờ ấy lại là Lâm Yên Bích ! Ông chợt rộ mối thắc mắc trong đầu "Cô ấy không phải là đi Hạnh Hoa Cốc sao? Cớ gì lại cũng có mặt chốn này?"
Ông thấy Lâm Yên Bích bước đến trước căn nhà, khe khẽ gõ tay vào cửa, nhỏ giọng nói:
- Sư phụ, con là Bích nhi đây!
- Vào đi! - Tiếng người vọng ra.
Lâm Yên Bích đẩy cánh cửa, chắp tay vái chào Bích Vân cung chủ:
- Đệ tử đến theo lệnh sư phụ.
Không ngờ gặp gỡ Lâm Yên Bích tại đây, Liễu Như Lãng thoáng chút sửng sốt, gã buột miệng hỏi:
- Lâm muội, chẳng phải muội đang phải đi Hạnh Hoa cốc sao?
Trông thấy gã, Lâm Yên Bích cũng có chút ngạc nhiên, cô cúi đầu, đến đứng cạnh Bích Vân cung chủ, nhỏ nhẹ đáp:
- Muội đã không có đi Hạnh Hoa cốc.
Liễu Như Lãng dòm dòm vào cô, cứ tưởng cô sẽ nói vì sao cô tạm thời ghé qua Tín Dương, đâu ngờ cô lại nhỏ nhẹ nói câu ấy, gã bèn ngậm tăm, không nói thêm gì khác.
- Là ta gọi nó về Tín Dương, ta bảo nó nói chuyện đi Hạnh Hoa cốc, chẳng qua vì muốn gạt Tiêu Phong thôi! - Bích Vân cung chủ lên tiếng - Nếu Tiêu Phong biết nó cũng đi Tín Dương, tất sẽ bám theo nó đến chỗ này, lúc đó, hành tung chúng ta sẽ bại lộ!
Liễu Như Lãng chậm rãi nói:
- Bọn tôi thẳng một đường đi lên phía bắc, chắc đã hoàn toàn nằm trong sự sắp đặt của bàn tay cung chủ!
Bích Vân cung chủ tủm tỉm cười , đáp:
- Lẽ tất nhiên! Người Bích Vân cung có mặt khắp nơi, muốn dò thám tin tức thì có khó gì! Chưa kể, ông Tiêu đại ca của con bây giờ nức danh thiên hạ, lại cặp kè một gã phong lưu anh tuấn tiếu tử, đi đâu trong gầm trời này, ai mà không nhận ra kia chứ!
Bà ngoẹo cổ liếc qua Lâm Yên Bích, hứ lạnh một tiếng, nói tiếp:
- Chuyện con nha đầu này cứu Tiêu Phong thoát khỏi Lục gia trang, cùng nhau ngàn dặm tẩu thoát đã loan truyền ầm ĩ khắp giang hồ, chúng đều bảo Bích Vân cung ta giây giưa với người Mông Cổ, nó làm Bích Vân cung mất mặt ráo trọi!
---- Xem tiếp hồi 110 ----
Truyện khác cùng thể loại
73 chương
29 chương
78 chương
22 chương
37 chương
18 chương
19 chương