Thiên mã hành không
Chương 101 : Trừng gian phạt ác
Qua một đêm ngủ yên, sáng sớm hôm sau, Lâm yên Bích cưỡi con hãn huyết bảo mã ngược bắc, cô biết sẽ sớm gặp lại Tiêu Phong sau chuyến đi Hạnh Hoa cốc, nên cũng không quá âu sầu như hôm trước. Khi bóng cô khuất xa rồi, đoàn Tiêu Phong mới lục tục lên đường đi Tín Dương.
Liễu Như Lãng hỏi:
- Đại ca, huynh từng nói có bốn việc phải làm, hai việc tìm A Tử và cứu thoát Công chúa Tân Nguyệt đã xong, chỉ còn giúp đỡ bằng hữu và đi tế mộ. Bây giờ, huynh định làm việc nào trước?
Tiêu Phong suy nghĩ, rồi đáp:
- Bằng hữu và mộ phần đều ở Tín Dương, từ đây đi đấy chỉ độ hai, ba ngày đường, ta ước hẹn bằng hữu ngày mười sáu, hôm nay mới mùng hai, vậy đi tế mộ trước - Ông ngẩng đầu, trầm ngâm - Lâu lắm rồi, ta chưa viếng mộ, sợ quên mất lối vào phần mộ!
A Tử bảo:
- Năm ngoái, muội có đến đấy và hãy còn nhớ đường, mọi người cứ đi theo muội là được.
Liễu Như Lãng nghe hai người đối đáp, gã tự hỏi, không biết "lâu lắm là bao nhiêu thời gian?".
Tân Nguyệt nói:
- Lúc ở Mông Cổ, muội hằng ao ước có dịp viếng mộ Tiêu đại tẩu, cuối cùng, muội được thoả nguyện vọng.
Tiêu Phong nhìn cô, bảo:
- Ta mà sớm biết công chúa trốn nhà, hồi đó, ta đã để công chúa theo cùng xuống Trung nguyên rồi, tránh được biết bao nhiêu rắc rối từ bấy đến giờ!
Ba ngày sau, cả đoàn đến Tín Dương.
Phủ Tín Dương là mấu chốt giao thông nam bắc, đang bị Mông Cổ chiếm đóng, nhưng hưng vượng vẫn như xưa, người người kéo đến làm ăn buôn bán, hết sức náo nhiệt. Tân Nguyệt tuy xuống Trung nguyên đã hơn một tháng, nhưng từ ngày đầu, cô đã bị Hoàng Dung bắt giữ, giờ đây, trước sinh hoạt phồn vinh nơi Tín Dương, cảnh đường phố đông đúc, cảnh buôn bán tấp nập, người người cười nói, tất cả làm cô hoa mắt. Hàng quán nào cô cũng xà vào xem, thăm hỏi giá cả, không muốn dời bước. Chẳng mấy chốc, cô đã mua lặt vặt đủ thứ, dồn đầy một túi to, mà xem chừng vẫn chưa chán.
A Tử bĩu môi:
- Mấy món này, cho không ... ta còn chả lấy! Cô trông giống một mụ nhà quê ra tỉnh, bạ gì cũng mua, nhồi nhét đầy một túi lớn!
Tân Nguyệt không giận, cô còn cao hứng đáp:
- Toàn những thứ ta chưa từng thấy, cái gì cũng mới mẻ hết!
Mang thân phận công chúa, bình thường cô ít dịp được bon chen, bây giờ không có ai ước thúc, cô tha hồ nói năng, không chút e dè, ngần ngại.
Chợt nghe một tràng tiếng vó ngựa dồn dập, tiếng người kêu thét trên đường, rồi bộ hành hoảng hốt chạy tản ra hai bên, tìm chỗ trốn nấp. Tân Nguyệt không rõ duyên cớ, cô bước xuống lòng đường, đưa mắt nhìn. Một nhóm ngườì ngựa nhằm phía đoàn Tiêu Phong xông tới, lúc nhìn kỹ, thấy là lính Mông Cổ, trong tay cầm dáo dài.
Khi binh lính thấy mấy người đoàn Tiêu Phong đứng bên lề đường, chúng không tránh thì chớ, lại còn ra roi, tăng tốc độ, giục ngựa chạy đến, với ý định để ngựa giẫm đạp bọn họ. Tiêu Phong nổi giận, ông quát to, phóng mình tới trước, đôi tay liên tiếp tung chưởng, kích vào đội hình Mông Cổ.
Chỉ nghe tiếng người ngã ngựa , tiếng rên la đau đớn. Tức giận chúng quá hung ác, Tiêu Phong xuất chưởng nặng tay, đánh bọn chúng té tơi tả.
Trước giờ, không ai dám can thiệp vào hoành hành bá đạo của bọn binh lính Mông Cổ. Người hai bên đường thấy có nhân vật bạo gan, trổ thần uy đánh bọn chúng ngã ngựa. Nhất thời, tất cả sững sờ, lặng im như tờ, chỉ nghe tiếng đau đớn rên siết của lính Mông Cổ. Bỗng một người trong số la lớn:
- Thú quá! Thật thú quá!.
Tiếp sau đó là tiếng la ó phụ hoạ của đám đông đứng hai bên đường.
- Đúng thế! Đánh hay lắm! Chúng nó đáng bị đánh chết trọn cả đám!
- Cuối cùng, hôm nay mới thấy có người rửa hận cho dân mình!
- Lũ thát tử Mông Cổ đáng chết kia, cút về thảo nguyên của bọn bay đi!
Đám đông mồm năm miệng mười, hò reo, vỗ tay tán thưởng.
Tân Nguyệt đứng ngẩn ngơ bên lề đường, nhìn binh lính Mông Cổ nằm la liệt rên siết, lại nghe đám đông la hét biểu lộ thù hận, bỗng dưng cô từ từ ứa nước mắt. Trước giờ cô chưa từng chứng kiến người bộ tộc cô hoành hành bá đạo tại Trung nguyên, cũng như cô không tưởng tượng được mức độ thù hận sâu sắc của người Hán trước những tàn ác của binh lính Mông Cổ. Giờ đây, trước các cảnh tượng đó, trong lòng rúng động, cô đau khổ, không ngớt lẩm bẩm "Tại sao? Tại sao người tộc ta lại cư xử như vậy? Người Hán cũng là người, tại sao quân lính mình coi họ như sâu bọ?". Cô bặm môi, trầm ngâm, những vui vẻ, cao hứng vừa qua phút chốc tan biến.
Quân binh Mông Cổ trúng thương dưới chưởng của Tiêu Phong gắng gượng dìu nhau đứng dậy, lảng xa Tiêu Phong, chúng vừa ho vừa hỏi:
- Bọn ngươi ở đâu đến mà dám trêu vào quân đội Đại Mông Cổ? Chờ đấy, bon ta đi bẩm báo tướng quân, ông ta sẽ đến phanh thây bọn ngươi ra trăm ngàn mảnh!
Tiêu Phong khoanh tay, lạnh lùng bảo tên thủ lĩnh:
- Đi báo mau lên, ta chờ ở đây.
Quân lính Mông Cổ thấy thái độ ông, chúng đưa mắt nhìn nhau, cùng ý nghĩ "Tên này điên chắc? Võ công cao cường đến mấy, làm sao địch nổi ngàn vạn thiết kỵ Mông Cổ, còn dám ngang nhiên đứng đấy!". Bọn chúng bàn bạc, rồi cử hai đứa về báo tin, số còn lại đứa khoẻ chăm sóc cho đồng đội bị thương, một đứa trong bọn lớn tiếng bảo Tiêu Phong:
- Được lắm! Mi có gan, cứ đợi đấy, tướng quân ta sẽ đến đây ngay bây giờ!
Tiêu Phong cười nhạt, ông ngẩng đầu, không thèm trả lời.
Trong đám đông đứng hai bên đường, có người lớn tiếng khuyên:
- Vị hảo hán kia, sao không chạy trốn cho mau, tụi Mông Cổ giết người như ngoé!.
Lập tức có người phụ hoạ:
- Đúng vậy! Song quyền khó cự bốn tay, nếu ông không muốn bị thua thiệt, chúng ta ở ngoài này đánh không lại bọn Mông Cổ, không giúp gì ông được, ông mau trốn đi thì hơn!
Tiêu Phong chắp tay, xoay mình một vòng chào mọi người, lớn tiếng nói:
- Cám ơn các vị đã có lòng tốt chỉ bảo, tại hạ sẽ giải quyết rốt ráo chuyện này, quyết không bỏ chạy! Tại hạ xin bảo đảm, nếu bọn Mông Cổ còn ra tay áp bức người mình, gặp đứa nào, tại hạ giết đứa nấy!.
Giọng ông sang sảng, trung khí sung mãn, giữa khoảng không rộng lớn ai cũng đều nghe rõ, điiều này càng tăng thêm phong thái thần uy lẫm liệt của Tiêu Phong, không biết có bao nhiêu cặp mắt dõi trông vào, thán phục khí thế hào hùng hiếm thấy ấy.
Bỗng nhiên từ xa vọng đến tiếng vó ngựa dồn dập, dường như có thiên quân vạn mã đang trẩy tới, âm thanh mỗi lúc một gần, mỗi lúc một rầm rộ, cường độ long trời lở đất. Người người đương trường trố mắt nhìn nhau, mặt mày thất sắc, một số nhanh chóng tản đi. Chẳng mấy chốc, tiếng vó ngựa kề cận, hiện ra tinh kỳ phấp phới, hàng hàng lớp lớp binh lính khôi giáp, vũ khí sáng choang, ít nhất cũng phải trên ba ngàn. Người dẫn đầu, mặt dài, râu rậm, giương cặp mắt hổ nhìn qua, thấy Tiêu Phong đứng đấy, bèn lớn tiếng hỏi:
- Thằng đó là thằng nào vậy?
Bọn binh lính bị trúng chưởng của Tiêu Phong đồng thanh đáp:
- Là hắn!
Tên tướng lĩnh chưa trả lời, phó tướng bên cạnh vung roi ngựa về phía Tiêu Phong, quát:
- Thằng Hán cẩu kia, dám công nhiên hành hung quân lính Đại Mông Cổ ta, chắc ngươi chán sống rồi hẳn?
Liễu Như Lãng nổi giận:
- Đồ mồm miệng dơ dáy! Mông Cổ tụi bay hoành hành bá đạo, giữa ban ngày ban mặt giục ngựa xéo người, bọn bay không còn coi bá tánh là người nữa hay sao?
Tên phó tướng cười rộ:
- Tụi nó mà là người hả? Toàn một lũ Hán cẩu, không chịu nổi một đòn của ta! Lão tử bữa nào thiếu cao hứng, đi kiếm ít đứa giết cho ...
- Câm miệng!
Tân Nguyệt gay gắt nói, chợt cô thấy vụt qua một bóng người, nghe "chát chát" hai tiếng, cô thấy tên phó tướng trên mặt lãnh hai cái tát, răng phun ra ngoài, máu miệng chảy ròng ròng, hắn không ngớt ho sù sụ. Tiếp theo đó, ngực hắn bị song cước nện vào, đẩy hắn ngã lăn xuống ngựa. Liễu Như Lãng từ trên không nhẹ nhàng đáp xuống đứng cạnh cô, cười, nói:
- Công chuá, ta đã thay công chúa giáo huấn hắn rồi, từ giờ hắn sẽ biết giữ mồm giữ miệng, không ăn nói càn rỡ nữa!
Tân Nguyệt thấy người đồng tộc mang nhục, bất giác cô vừa giận vừa thương hại, kế đó cô nghe tên thống lĩnh nói:
- Ngươi! Ngươi là cái thá gì mà đòi đi giáo huấn thuộc hạ của ta? Sao ngươi dám hành hung nó?
Nghe Liễu Như Lãng gọi cô là "Công chúa", y chăm chú nhìn Tân Nguyệt, thấy cô diện mạo mỹ miều, trang phục người Hán, tưởng cô là một nhân vật giang hồ xưng danh "Công chúa", y bèn ngạo mạn cười, hỏi:
- Hoàng mao nha đầu! Ngươi ỷ vào đâu ... đòì giáo huấn chúng ta!
- Vào cái này! - Tiêu Phong vung tay, một đạo kim quang loé ra, bay về tên thống lĩnh. Còn chưa kịp nhìn rõ, y đã bị nó đập mạnh vào ngực. Miệng kêu thét, y té nhào xuống ngựa, khéo sao lại ngã đúng ngay vào thân xác tên phó tướng. Thân hình y to lớn, té ngã khá nặng, phó tướng bị thân thể y dáng vào, ngất xỉu tại trận.
Gã thống lĩnh bị kích trúng huyệt Đản Trung, trúng thương không nhẹ. Y cảm thấy lồng ngực đau buốt, không sao đứng lên được. Vừa đau vừa giận, đang định ra lệnh xua quân tới hành hung Tiêu Phong, y bỗng nhìn thấy bên cạnh chân một tấm kim bài vừa rồi đã kích vào ngực. Trông tấm kim bài hình dạng quen thuộc, khi nhìn kỹ lại, y kinh hãi đến quên cả đau đớn, vội bíu vào thân xác tên phó tướng, y quỳ thụp trên mặt đất, rên rỉ với Tiêu Phong:
- Mạt tướng Bác Nhân Thuật không biết Đông Liêu đại tướng quân giá lâm, đã mạo phạm hổ uy, tội đáng chết!.
Bọn lính tráng sau lưng. khi thấy chủ soái quỳ lạy, cả bọn đồng loạt xuống ngựa, cùng quỳ xuống đấy. Trong cái tĩnh lặng nhất thời đó, người hai bên đường nghe danh hiệu Tiêu Phong là Đông Liêu đại tướng quân của Mông Cổ, họ ngơ ngác nhìn nhau, không người nào dám hé miệng nói năng một lời!
Tiêu Phong đảo mắt nhìn quanh, khi thấy bọn binh lính quỳ cúi gằm mặt, ông không ngờ thanh danh Đông Liêu đại tướng quân uy chấn thảo nguyên lại tác động mạnh lên lũ binh sĩ đến thế, không kẻ nào dám ngẩng đầu nhìn.
Tiêu Phong gằn giọng, nói:
- Bác Nhân Thuật, ngươi làm thủ lĩnh Tín Dương, đã không thương xót bá tánh, không biết trừng phạt gian ác, lại dung túng cho thuộc hạ áp bức nhân dân, vô cớ lạm sát! Tội ngươi đáng xử tử!
Bác Nhân Thuật toàn thân run rẩy, y biết người trước mặt là vị đại tướng quân danh lừng thảo nguyên, quyền lực chỉ dưới Hốt Tất Liệt, võ công cao cường, vừa rồi chính y đã nếm qua, y chỉ ao ước được chết liền cho rảnh! Đầu cúi gằm, miệng y van vỉ:
- Xin tướng quân tha mạng, mạt tướng tội đáng chết ngàn vạn lần, chỉ cầu xin tướng quân cho tiểu nhân một cơ hội sửa chữa!
---- Xem tiếp hồi 102 ----
Truyện khác cùng thể loại
73 chương
29 chương
78 chương
22 chương
37 chương
18 chương
19 chương