Thiên là hồng trần ngạn
Chương 8 : Vào thành (1)
Không thể tưởng được Lộc Lĩnh cốc cách Lộc thành cũng không xa, khó trách sư phụ yên tâm để cho nàng đi ra. Hình dạng Lộc Thành trông như đầu một con cự lộc đang nằm nghỉ ngơi, mà Lộc Lĩnh Sơn nằm ở chỗ cổ của cự lộc, cho nên được gọi là “Lộc lĩnh” .
Ra khỏi cánh rừng là đến vùng ngoại thành của Lộc Thành. Vệ Tử Quân thi triển khinh công còn non yếu, bay nghiêng ngả lảo đảo, suýt nữa tông sầm vào cây đại thụ.
Trấn định lại tinh thần, thở phì phò tiếp tục bay, tuy rằng không bay được như chim có cánh, nhưng dù sao cũng mau hơn đi bộ nhiều. Cũng may ven đường không có ai, nếu lỡ bị người khác thấy, người sĩ diện cao như Vệ Tử Quân chắc sẽ xấu hổ muốn chết thêm vài lần .
Trời cao không phụ người có lòng, cuối cùng cũng thấy thành lâu ở phía xa, người cũng mệt đến mức muốn hộc máu. Không khỏi cảm khái, khinh công này thực tiện dụng, khi về nhất định sẽ luyện tập thật tốt.
Vệ Tử Quân chỉnh lại mũ áo, bởi vì nơi này có rất nhiều người đi ra đi vào thành.
Tự hỏi nàng quen rất nhiều người nhưng cũng chưa từng quen ai ở cổ đại. Vệ Tử Quân mở to đôi mắt đen nhìn quanh nhìn quất mọi người đang lui tới muôn hình muôn vẻ, bộ dáng như một người nhà quê mới lên tỉnh.
Người ở ngoài được hơn một nửa là nam nhân, cũng có rất nhiều nữ nhân xen lẫn trong đó, xem ra thời đại này cũng rất thoáng. Nam nhân bình thường một thân áo ngắn, nữ tử bình thường là mặc váy, cũng giống nam tử đều mặc rất gọn gàng, xem ra đó là dân chúng bình thường. Cũng có vài người cưỡi ngựa mang theo tùy tùng sẽ mặc thâm y trường sam nhìn ra ngay công tử con nhà phú quý.
Lúc đến được cửa thành, mặt trời đã lên rất cao, ước chừng cũng tới giờ Tỵ. ( 9-11 giờ)
Ngước đầu nhìn lên, thành lâu thật uy nga trang nghiêm, tường thành hùng vĩ chừng mười thước cao, phía trên đều có trọng binh canh gác. Trên thành lâu cắm một cái cờ to màu xanh đậm viền trắng, trên mặt một chữ phồn thể “Trần” thật to, xem ra Trần tướng quân chính là thủ thành nơi này.
“Đứng lại, công tử có thể có văn thư đưa ra?” Vệ Tử Quân đang muốn vào thành, lại bị thủ vệ ngăn lại đường đi đề ra nghi vấn.
“Vì sao phải ta đưa ra văn thư, những người khác lại không cần?” Nàng rõ ràng thấy tất cả mọi người là tới đi tự do .
“Công tử từ đâu mà đến?” Thủ vệ tiếp tục hỏi.
“Ở nông thôn!” Vệ Tử Quân tức giận.
“Ở nông thôn! ? Nông dân ngày ngày trồng trọt, có ai làn da lại trắng như ngươi vậy? Ta thấy ngươi là gian tế.”
“Ngươi nói phải là phải sao?” Vệ Tử Quân trong mắt bắn ra một tia lạnh lùng, nàng bắt đầu không kiên nhẫn .
“Ta nói ngươi thì người tám phần là như vậy, ta xem ngươi vẫn nên theo ta đi một chuyến.” Thủ vệ lời còn chưa dứt liền đi kéo cánh tay Vệ Tử Quân.
“Thứ cho Vệ mỗ không thể tuân theo!” Dứt lời, tay trái đẩy thủ vệ, đi nhanh vào trong thành.
Người quật cường như nàng, trước giờ đều là chịu mềm mỏng, không chịu ép buộc, bị một tên thủ vệ làm khó dễ, nàng làm sao nuốt trôi. Quật cường tính tình đi lên, ai lại ngăn được.
“Người tới, bắt gian tế.” Thủ vệ lớn tiếng hô quát những người khác.
Thoáng chốc bốn năm người chạy tới, đem Vệ Tử Quân vây ở bên trong.
Nhìn binh lính vây xung quanh, Vệ Tử Quân âm thầm để ý, nếu bị bọn họ bắt đi, chẳng phải là cũng bị hoài nghi. Tốt nhất là nên đào tẩu.
Công phu Điệt Vân dạy tuy nàng chưa học đủ mười phần, nhưng đối phó này đó tiểu binh chắc chắn dư sức.
Mắt thấy một tên lính cầm binh khí tiến lên muốn bắt nàng, Vệ Tử Quân mở ra thân hình, nhảy lên cao, chân dài quét ngang, ở giữa không trung tạo ra một đường cong xinh đẹp, tiếng la kêu lên xung quanh, thân người bay ra xa hơn mười thước. Nhìn binh linh trên mặt đất kêu than không dứt, khó trách bọn hắn thống khổ vậy,bản thân nàng không thấy tự tin, Vệ Tử Quân dùng hết sức mạnh, bây giờ thiếu chút nữa muốn ngất.
Chung quanh người xem vây quanh càng lúc càng đông, lúc này không trốn, đợi đến khi nào?
Vệ Tử Quân xoay người bỏ chạy, không nghĩ quay người lại liền đụng phải một vật cứng rắn. Vừa nâng đầu lên đã thấy một gương mặt tuấn mỹ nghiêm nghị như thép.
———
Chú ý:
① Lộc thành. Sản lương đại huyện, nay chúc Tô Châu côn sơn thị, ngô vương từng ở trong này hoạn lộc săn bắn, tên cổ Lộc thành.
Về này danh, nguyên bản tác giả tùy ý biên cái Lộc thành, nhưng quyết định đem nữ chủ rơi xuống cổ chúc tam ngô nơi ngô quận ( nay Tô Châu ) sau, vì đối độc giả phụ trách, đã nghĩ đổi cái chân chính thuộc loại Tô Châu cổ đại danh, không nghĩ tới là, ngẫu này nhất tra, trời ạ, này Lộc thành chính là ở Tô Châu a, hơn nữa thực giọt là địa phương sản lương thứ nhất đại huyện a, không nghĩ tới hồ biên một cái từ, nhưng lại hoàn toàn phù hợp của ta văn… Ngạch giọt thần a, trời cũng giúp ta.
Chính là có một chút, côn sơn không có cái kia Lộc Lĩnh sơn, bất quá, toàn làm đây là Lộc thành một chỗ thần bí chỗ, một ngàn nhiều năm qua A sơn đảo hải , thân nhóm khoan thứ đi.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
177 chương
137 chương
295 chương
75 chương