Thiên là hồng trần ngạn

Chương 43 : Tuyệt cú

Qua ba chén rượu, Tô Ly đứng lên, "Hôm nay tài tử Dư Hàng chúng ta tập hợp ở nơi đây, không ngâm ca làm thơ, thật sự là đạp hư cảnh đẹp đêm nay. Từ xưa đến nay, cảnh đẹp sông Tiền Đường là đề tài nổi bật của thơ ca, giống như ngưu mao, không bằng hôm nay các vị tài tử làm một bài thơ, tỷ thí một phen, ai thắng bản quan sẽ được tặng mười hai kim ngân, cũng được mỹ danh Giang Nam đệ nhất tài tử. Bản quan muốn mượn sự kiện hôm nay, chọn ra Giang Nam đệ nhất tài tử, vừa vặn gặp được Lý huynh, cũng thỉnh Lý huynh xem thử tài tử Giang Nam ta tài năng thế nào." Mọi người nhất trí tán thưởng, nóng lòng muốn thử. "Tô sứ quân! Tiểu sinh có một đề nghị." Một vị công tử trẻ tuổi đứng lên, "Nếu tỷ thí, không bằng gia tăng chút độ khó, nếu trong thơ mọi người đều có một vật hoặc một chữ, như thế càng có ý tứ." "Hay!" Tô Ly đồng ý nói, nhìn về phía Lý Thiên Kỳ, "Lý huynh, vật này liền do huynh đặt ra." "Như thế Lý mỗ cũng không khách khí." Lý Thiên Kỳ ngẩng đầu nhìn trời, "Từ xưa đêm và trăng cùng tồn tại, ánh sáng xung quanh hồ này cũng là ánh trăng, đêm nay trăng rất sáng, không cần suy nghĩ, liền lấy chữ Nguyệt đi, trong thơ của mỗi người đều phải có từ Nguyệt." "Được! Vậy trước hết mời thi nhân nổi tiếng nam triều Giang Chi Hậu, Giang công tử hiện tại là cử nhân thi hương, tháng hai sang năm đi kinh sư tham gia thi hội, đây chính là tài tử số một, số hai của Giang Nam ta." Tô Ly nói xong chuyển hướng một vị công tử trẻ tuổi, một thân quần áo nguyệt sắc, tay cầm chiết phiến, "Giang công tử, thỉnh!" Giang công tử kia đứng dậy, khép lại chiết phiến trong tay lại, cau mày, suy nghĩ một chút, đã xuất khẩu thành thơ: "Tiền Đường đèn đuốc nguyệt đều, Nùng ấm hà bạn tàng giai nhân. Tiếng động lớn thanh đến hải mê hồng vụ, Một gốc cây dương liễu nhất hồ xuân." "Hay! Không hổ là danh nhân!" Tô Ly lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, nhìn xuống dưới thuyền, hoa sen đang ẩn nấp, thủy triều mùa xuân bắt đầu dâng lên, mọi người đều không khỏi gật đầu tán thưởng. Vệ Tử Quân mặc dù uống mấy chén đầu có choáng váng, nhưng ý nghĩ rõ ràng, nghe xong cũng không thể không tán thưởng. "Người đâu, mang giấy và bút mực lên, thỉnh Giang công tử viết xuống bài thơ vừa rồi để ta lưu lại." Tô Ly phân phó quan sai, bắt đầu mời vị công tử tiếp theo. "Vị Hoằng công tử này là cháu của Hoằng Chấp Cung, Hoằng Chấp Cung đã từng lưu lại một gốc sen trong hồ thu, có thể nói là ai thấy cũng thích, mùa thu qua đi, trên mặt nước tràn ngập màu hồng. Rễ cây lan đi khắp nơi, chưa cả tới gần, mùi hương đã theo gió lan xa. Hoằng công tử, mời!" Vị Hoằng công tử kia đã sớm có chuẩn bị, đứng lên lập tức ngâm: "Dương liễu mãn hồ đê, Nguyệt minh lung sa y. Họa thuyền ca múa khởi, Vòng nhĩ như oanh đề." "Hảo! Đơn giản lại nổi bật, thỉnh Hoằng công tử đem bài thơ này viết lên giấy." Tô Ly sai người đưa giấy và bút mực đến, lại mời vị công tử tiếp theo. Trong chốc lát, các vị tài tử cũng làm ra nhiều bài thơ hay, cùng viết lên giấy, để dễ dàng bảo tồn, cũng dễ dàng bình phẩm xem người nào làm xuất sắc hơn. Tô Ly nhìn chúng tài tử làm thơ mỗi người mỗi vẻ, thắng bại khó phân, sàn sàn như nhau, nhớ tới còn có một vị Vệ công tử Lý Thiên Kỳ khen ngợi còn chưa có làm thơ, cũng muốn xem tài hoa của người này, bèn nhìn về phía Vệ Tử Quân, "Vệ công tử, còn thiếu ngươi nữa, Vệ công tử, mời." Vệ Tử Quân nghe vậy cả kinh, không nghĩ tới Tô Ly cũng đem mình đặt vào trong nhóm người này, không khỏi đưa mắt nhìn Lý Thiên Kỳ, "Đa tạ sứ quân nâng đỡ, chỉ là các vị tài tử đều là dân xứ bản thị, mà tiểu sinh lại là người nơi khác, chỉ sợ làm hỏng quy củ." Tô Ly nghe vậy, nâng tay nói: "Ai! Vệ công tử lo lắng quá rồi, tài năng há lại bị giới hạn bởi nơi ở? Huống hồ Vệ công tử đang ở Ngô quận, cũng là Giang Nam, tranh danh hiệu Giang Nam tài tử này cũng là theo lý thường mà thôi. " Tô sứ quân nói rất đúng. "Lý Thiên Kỳ nói tiếp:" Tử Quân ngươi cũng đừng từ chối, cho mọi người chứng kiến tài hoa cùng kiến thức của ngươi đi. "Hắn kỳ thật cũng muốn nhìn một chút Tử Quân cùng với mấy tài tử này rốt cuộc ai làm tốt hơn. " Đúng vậy, Vệ công tử mau mau làm thơ đi. "Chúng tài tử đều mở miệng. Những văn nhân này đều có một tật xấu, nghe nói ai có tài, đều muốn mở mang kiến thức một chút, cũng âm thầm muốn so cao thấp với chính mình. " Vậy Tử Quân chỉ biết vâng mệnh. "Bất đắc dĩ chỉ đành đáp ứng, phải biết rằng nàng cũng không muốn cùng người khác tranh danh hiệu tài tử gì, nếu chỉ là trò chơi, nàng sẽ không chối từ, nhưng vạn nhất nàng thực cầm cái danh hào kia, những người đó càng thêm hận nàng. Vốn dĩ muốn che giấu, nhưng nay dường như không có cách nào, chỉ đành đối mặt. Vệ Tử Quân từ khi đến nơi này, làm thơ đều là tự mình làm, nàng không sao chép danh ngôn của cổ nhân, một là nàng tôn trọng thời đại này, không muốn làm cho thời đại này có gì đó không hài hòa, cũng không muốn lừa gạt những người cổ đại này. Hai là nàng thầm nghĩ bằng thực học của chính mình, chính mình ở thời đại này cũng có vài phần tài sắc, nàng tự thấy tài hoa của mình cũng không thua kém cổ nhân. Từ xưa đến nay Tây hồ lưu lại vô số danh ngôn, hôm nay nàng cũng muốn bằng thực lực của chính mình cùng cổ nhân ganh đua cao thấp. Nghe tiếng ca phiêu miểu, xen lẫn tiếng gió gào thét, một bài thất ngôn tuyệt cú đã hiện lên trong tâm trí. " Nguyệt lãnh biết thu sái hàn yên, Vạn khoảnh hồ quang vạn khoảnh thiên. Trạo ca nơi nào gió thu lý, Ngàn dặm dài đê thiên cổ thiền. " " Hay! Hay! Khá lắm thiên cổ thiền, khá lắm vạn khoảnh thiên, một bài thơ khí thế thật lớn! Hay! Đem cái lạnh đầu thu của sông Tiền Đường mô tả vô cùng nhuần nhuyễn, tuyệt cú, tuyệt cú! "Tô Ly kích động mỗi lần đều khen hay." Vệ công tử quả nhiên tài hoa hơn người, Tô Ly ta đã lâu chưa từng nghe qua bài thơ hay như thế, có thể so với danh gia. " " Tứ đệ quả thực tài tình hơn người, có thể làm ra câu thơ tuyệt luân như thế, trên sông này chỉ sợ không có người có thể làm ra câu thơ hay hơn nữa. "Liên Ngô lặng lẽ thì thầm với Lý Thiên Kỳ, tán thưởng nhìn về phía Vệ Tử Quân. " Ta đã nói, Tứ đệ này của ta tài hoa không ai bì nổi, Tô huynh lúc này tin chưa. "Lý Thiên Kỳ kiêu ngạo khoe khoang với Tô Ly. Tô Ly này vốn là một đại tài tử, lại ái tài như mạng, hắn biết thân phận của Lý Thiên Kỳ, nhưng cũng không kỵ úy, vẫn như trước gọi là Lý huynh, đây cũng là một trong số ít quan viên chính trực Lý Thiên Kỳ rất tán thưởng. " Hậu sinh khả úy, Tô Ly cảm thấy vô cùng sâu sắc, mau mau hầu hạ giấy bút, thỉnh Vệ công tử viết xuống bài thơ này. "Tô Ly cực kì mong đợi nhìn nét chữ của Vệ Tử Quân. Đã uống qua vài chén rượu, có cảm giác say say, Vệ Tử Quân vung bút viết xuống, thật là thoải mái. Giấy và bút mực, nàng không xa lạ, dù sao cũng luyện qua nhiều năm thư pháp, trình độ đã rất cao. Nàng trước luyện Triệu Mạnh Phu, sau luyện Nhan Thực Khanh, lại luyện Vương Hi Chi, cuối cùng lại bị đại khí kỳ tuấn của Chu Đình Kiên hấp dẫn, cứ thế lối viết của nàng phóng khoáng không kiềm chế được, đại khí lúc hành thư vô cùng thanh tú, chữ Khải kết cấu đoan mỹ, chính là như tính cách của nàng. Bình thường viết chữ, giống nhau là đi dạo chơi, cho nên viết vài chữ này đối với nàng, là hạ bút thành văn. Tô Ly cầm lấy bức viết kia, lại kích động kêu to:" Đẹp! Đẹp! Chữ đẹp! Nét chứ thoăn thoắt, đại khí rộng rãi, dày thưa đều đặn, lực đạo mạnh mẽ, đẹp! Từ chữ này có thể nhìn ra, Vệ công tử lòng dạ như biển, dung nạp trăm sông. " Lý Thiên Kỳ tò mò muốn nhìn, hắn còn chưa thấy qua thư pháp của nàng, vừa nhìn thoáng qua, hắn liền ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Vệ Tử Quân thật lâu, tựa hồ muốn đem nàng nhìn xuyên thấu. Vệ Tử Quân ngẩng đầu, hai tròng mắt đầy sương mù đón nhận ánh mắt của Lý Thiên Kỳ, ánh mắt kia tựa hồ như đang cố thâm nhập vào người nàng. Hắn vì sao nhìn nàng như vậy? Vệ Tử Quân không khỏi nghi hoặc, chẳng lẽ lại hoài nghi thân thế của nàng? Tô Ly thở dài một tiếng:" Lý huynh, xem ra mười mấy tài tử ở đây đều bại dưới tay Tứ đệ này của huynh. Mười hai kim ngân này là của Vệ công tử, danh hiệu Giang Nam đệ nhất tài tử này cũng thuộc về Vệ công tử. " " Tô sứ quân! Sứ quân đây không khỏi có chút không ổn! "Một vị công tử đứng lên, nhìn kỹ hóa ra chính là vị công tử lúc trước đưa ra đề nghị kia," Sứ quân, mười hai kim ngân này tự nhiên là cho Vệ công tử lĩnh, nhưng danh hiệu Giang Nam đệ nhất tài tử cho tới nay mọi người đều cam phục là Giang công tử, Giang công tử cầm kỳ thư họa, kinh thư sách luận không chỗ nào không thông, là lương tài trị quốc, nhưng hôm nay chỉ dựa vào một bài thơ đã đem danh hiệu đệ nhất này tùy tiện trao cho người khác, có chút không ổn. " " Tô sứ quân! "Vệ Tử Quân đứng dậy," Lời vị công tử này rất có lý, dạnh hiệu Giang Nam đệ nhất tài tử Vệ mỗ không dám nhận. " " Tô sứ quân, ta có một biện pháp. "Lý Thiên Kỳ ngoài miệng hướng Tô Ly nói, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Vệ Tử Quân," Cho bọn họ tỷ thí một phen không phải liền biết ai cao ai thấp? " Vệ Tử Quân ngẩng mặt lên, khóe miệng cười khổ, có chút thầm oán nheo mắt liếc Lý Thiên Kỳ một cái, trong lòng thầm mắng hắn nhiều chuyện. " Được, thật là một phương pháp dễ làm. "Tô Ly rất đồng ý. Vệ Tử Quân chắp tay cự tuyệt:" Sứ quân! Vệ mỗ tài sơ học thiển, cam bái hạ phong, tỷ thí này liền miễn đi. " " Vệ công tử là sợ sao? "Giang công tử phe phẩy chiết phiến cười khẩy nói:" Vệ công tử thân thủ rất cao, nhưng Giang mỗ tin tưởng cũng không phải vũ phu không học vấn không nghề nghiệp, Vệ công tử sẽ không làm cho mọi người thất vọng, phải không? "Ý là một người vũ phu có thể có cái học vấn gì. Vệ Tử Quân không ngờ Giang công tử này đúng là một tiểu nhân, bất giác thất vọng," Giang công tử là nói tại hạ sao, hay là đang nói nhị ca ta? "Phi lên thuyền cũng không phải chỉ có nàng. Khóe miêng Vệ Tử Quân nhếch lên nhìn về phía Lý Thiên Kỳ: Ai bảo ngươi nhiều chuyện, bây giờ cũng bị mắng đi. " A.. Là ngươi và ta hai người đang nói chuyện, không liên quan tới hắn. "Giang công tử vội vàng giải thích. Bộ mặt tiểu nhân van xin chẳng khác nào gương mặt người chết trắng bệch, Vệ Tử Quân liếc tên Giang kia một cái, chắp tay hướng Tô sứ quân nói:" Vẫn là như thế, thỉnh sứ quân ra đề mục."