Thiên là hồng trần ngạn
Chương 17 : Đối câu (2)
Mọi người liền nhìn theo hướng ánh mắt của Vệ Tử Quân, một lát, lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, "Hay, đối hay, thật sự là tuyệt diệu."
Áo đỏ đối áo xanh, dìu xuống đối dẫn vào, đều không cho thấy thân phận của chủ nhân, Ngưng Trần đối Đan Hạc, đều là tên khách điếm, mà phía sau giấu đi chữ "Trai" vừa vặn đối chữ "Lâu" bị mất, chẳng những tinh tế mà còn gieo vần, đều là tức cảnh, có thể nói là tuyệt đối.
Lý Thiên Kỳ tán thưởng nhìn về phía Vệ Tử Quân, một đôi tuấn mục rạng rỡ sáng lên. Lý Long Dực mặt cũng lộ vẻ nghĩ ngợi.
"Ai, tri kỷ khó tìm, kiếp này thật là may mắn, thật tốt, thật tốt!" Trần Trường thật là cảm khái, nâng chén rượu lại uống một hơi.
Tiếp theo đến lượt Trần Trường, Trần Trường tay xoa cằm, cười nói: "Ta là một người thô lỗ cho nên câu đối sẽ rất dễ, cũng sẽ nhiều người đối được, thành ra mọi người không được suy nghĩ phải lập tức đối ra, câu đối tinh tế nhất sẽ thắng, còn lại bị phạt rượu. Câu đối chính là, sơn dương thượng sơn sơn bính sơn dương giác." (*)
(*) Sơn dương lên núi sơn dương chạm sừng sơn dương
"Hỏa long phun hỏa hỏa thiêu hỏa long tu." (**) Vệ Tử Quân không cần nghĩ ngợi nói ra. Lại thấy không ổn, "Cái này hay hơn, Giá cá tối hảo, thủy thát hạ thủy thủy một thủy thát yêu." (***)
(**) Rồng lửa phun lửa, lửa thiêu râu rồng lửa
(***) Rái cá xuống nước thủy không rái cá thắt lưng
"Thủy ngưu hạ thủy thủy một thủy ngưu yêu" Lý Long Dực nói ra.
(****) "Trâu xuống nước thủy không trâu thắt lưng."
"Lý huynh, ta cảm thấy trâu không ổn." Vệ Tử Quân nói. "Câu này thủy đối sơn tốt nhất, Ngưu đối Dương cũng không sai, nhưng chữ Ngưu là thanh nhập, quá mức bén nhọn, từ mặc dù đối trận, nhưng thanh không đúng trận.Thát là từ thượng thanh, chẳng những từ nghĩa đối trận, thanh cũng đối trận, ta cho rằng chữ Thát là tốt nhất."
"Quả thực như vậy, Vệ hiền đệ Hỏa long phun hỏa hỏa thiêu hỏa long tu đã là không sai, nhưng hỏa không bằng thủy, Giá cá là hay nhát, thủy thát hạ thủy thủy một thủy thát yêu quả thực là tốt nhất. Từ nay về sau có lẽ không ai đối ra được câu đối nào cao minh hơn đâu. Ta cũng sẽ không nói ra câu đối của mình để khỏi bêu xấu." Lý Thiên Kỳ khen, nhìn về phía Vệ Tử Quân ánh mắt càng sáng ngời.
Lý Long Dực nhẩm lại hai lần quả thật cảm thấy từ ngưu của mình quá mức chói tai, cam bái hạ phong, bèn nâng chén rượu uống.
Tiếp theo đến phiên Lý Long Dực, Lý Long Dực đắc ý, nói: "Ta đối chỉ có một nguyên tắc, đó là câu đối rất tuyệt tình." Nói xong ánh mắt nhìn chòng chọc vào trường sam màu đen của Vệ Tử Quân nói: "Thiên hạ quạ đen bình thường hắc."
Vệ Tử Quân nghe xong có chút tức, hắn lại dám lấy nàng làm đề mục, hơn nữa còn mắng nàng là quạ đen, liền không cần nghĩ ngợi đáp: "Trước mặt bạch hầu hai điểm hoàng."
Hôm nay Lý Long Dực mặc một thân trường sam màu trắng, vì uống rượu nên mắt vốn màu nâu bây giờ con ngươi lại có điểm hồng, mà hắn cũng đang ngồi đối diện nàng.
Vệ Tử Quân tuy rằng biết câu đối của mình ra hai loại sắc có chút không ổn, nhưng vì muốn mắng hắn, nàng thà chịu phạt rượu.
"Ha ha ha ha.. Bạch hầu.. Ha ha ha.. diệu a.. Thật là khéo.." Hai người bên cạnh không thèm đếm xỉa đến hình tường, cười ha ha cả lên.
Lý Long Dực mặc sắc mặt đen thui, nhưng khóe miệng vẫn cười: "Không ổn nha, câu đối trên của ta chỉ có một loại sắc, Ô với Hắc cùng là màu đen, ngươi lại nói tới hai màu. Phạt rượu! Phạt rượu!"
Vệ Tử Quân thong dong uống rượu, hôm nay mắng được cái tên ăn nói huyên thuyên khùng điên này một trận tâm tình cũng trở nên sảng khoái hơn.
"Vệ hiền đệ không chỉ có nhân tâm hậu đức, tài trí nhanh nhẹn, nếu vào triều làm quan chắc chắn sẽ tạo phúc cho lê dân bá tánh." Lý Thiên Kỳ thở dài. "Không biết hiền đệ có ý này hay không, nếu có, vi huynh ta có thể nói giúp vài lời."
"Huynh là quan đương triều sao?" Vệ Tử Quân hỏi.
"A.. Đúng vậy, ta vì chuyện vận chuyển lương thảo nên mới đến nơi này. Nhưng sự tình không được như mong muốn, không biết hiền đệ có cao kiến gì không?"
Ơ? Lý Thiên Kỳ nhận ra mình lỡ miệng, mình làm sao có thể trưng cầu ý kiến của một người mới quen, có phải quá mức tắc trách hay không? Nhưng tại sao mình lại tín nhiệm hắn như vậy? Chắc do sự kiện lần trước ở Đan Hạc Lâu, người có lòng nhân ái như vậy chắc chắn cũng là người đáng tin cậy.
"Huynh là đang chiết sát tiểu đệ đó, tiểu đệ là người thô tục, mặc dù hiểu biết vài thứ, nhưng sao dám bàn luận đại sự trong triều, chắc huynh đang nói đùa." Vệ Tử Quân từ chối.
"Hiền đệ vừa tới đây, chắc chắn không rõ tình huống nơi này, là Lý mỗ đường đột."
"Huynh làm sao mà đường đột, nếu thật sự có khả năng, tiểu đệ tất sẽ không chối từ."
"Ừm, vi huynh biết hiền đệ nhất định không phải là người khoanh tay đứng nhìn." Dứt lời, Lý Thiên Kỳ đột nhiên hạ giọng nói: "Hiền đệ có biết rõ về chưởng quầy nơi này không?"
"Này.. quả thật là không biết, huynh có thể giải thích rõ một chút, tiểu đệ có thể giúp huynh hỏi thăm một chút"
"Được, chưởng quầy nơi này dường như cấu kết với thương nhân buôn lương, khống chế họ, cho nên chúng ta không thể tìm được lương thảo."
"A? Nếu đúng là như vậy, âm mưu của hắn cũng không phải là bình thường." Vệ Tử Quân thì thào lẩm bẩm.
Ba người trao đổi ánh mắt, trong ánh mắt trừ bỏ tán thưởng còn có một tia sáng tỏ.
"Đúng rồi Vệ hiền đệ, đây là một ngàn lượng phi tiễn." Lý Thiên Kỳ từ trong người lấy ra một xấp giấy, đề chữ "Một ngàn lượng", xấp giấy đó không trọn vẹn, mặt trên có nửa chu sa hồng ấn, "Lần trước ngươi nói muốn ngân phiếu hẳn là chính là này."
Đơn giản như vậy? Ngay cả hoa văn cũng không có? Chẳng lẽ bây giờ chưa có kỹ thuật in ấn? Đây rốt cuộc là cái triều đại gì? Phi tiễn! Phi tiễn! Hình như là thành tựu của thời Đường.
Lúc ở trong cốc Vệ Tử Quân có hỏi qua Điệt Vân quốc hiệu hiện thời là gì, Điệt Vân nói hắn thỉnh thoảng mới xuất cốc, bên ngoài cũng đã đổi vài cái quốc hiệu, cũng không biết hiện tại quốc hiệu gì. Lại hỏi sư phụ hiện tại thiên tử trị vì là ai, sư phụ nói ai trị thiên hạ có liên quan gì, dân chúng an cư lạc nghiệp là được, chỉ cầu mong chiến sự không xảy ra nữa. Hỏi nhưng không có kết quả thế nên nàng nghĩ xuất cốc sẽ biết, nhưng bởi vì mới vừa đi ra ngoài đã xảy ra nhiều việc như vậy nên nàng lại quên mất vấn đề này.
Bây giờ lại không thể hỏi bọn họ, nếu hỏi, bọn họ nhất định sẽ hoài nghi thân phận của mình.
"Vệ hiền đệ, nhiêu đó không đủ sao?" Lý Thiên Kỳ thấy Vệ Tử Quân nhìn phi tiễn đến ngẩn người, không khỏi hỏi.
Vệ Tử Quân phục hồi lại tinh thần, "A, đủ, chỉ là ta vừa mới ở xung quanh tìm một vòng, cũng không thấy cửa hàng thích hợp, chỉ có một chỗ thích hợp nhất, lại bị niêm phong. Ai!" Vệ Tử Quân thuận thế nói ra ý đồ của bản thân.
"Công Trì, hiền đệ nói hẳn là trạch cũ của Tả kiêu Vệ tướng quân Tam công tử." Trần Trường gật đầu, Lý Thiên Kỳ nói tiếp: "Vậy liền dễ rồi, trạch đó đã được sung công, còn chưa có người dùng, ta muốn có nó cũng dễ dàng. Công Trì ngày mai liền gọi người tới dọn dẹp đi."
Lúc này Vệ Tử Quân thật sự là cảm động đến rơi nước mắt, người ta giúp nàng như vậy, nàng nhất định phải hồi báo mới. "Lý huynh, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, ngày khác tiểu đệ chắc chắn sẽ báo đáp, chuyện lương thảo kia ta cũng sẽ suy nghĩ biện pháp." Cứ nhìn nàng ở trên thương trường bày mưu tính kế, đối phó chút việc ấy, cũng sẽ không khó giải quyết.
"Xích -- ngươi đúng là tên giỏi tính toán, có thứ tốt mới chịu làm việc!" Lý Long Dực ở một bên cười rộ lên.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
177 chương
137 chương
295 chương
75 chương