Thiên Kim Đích Nữ Phủ Thừa Tướng
Chương 104
Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânXe ngựa vừa xuống đến chân núi xa phu lập tức bị ám vệ do Hàn Gia Vũ đưa đến khống chế , gió thổi qua khe cửa vào bên trong khoang xe cũng không đủ xoa dịu đi cơn nóng trong xe ngựa, ánh mắt của nàng quả thật trở nên trầm tĩnh đến lạ thường một ngọc thủ cũng bất giác nắm chặt lấy tay Hoa nhi, thật sự là không hề một chút nào đặt niềm tin vào việc lấy cứng đối cứng với Hàn Gia Vũ.
Hoa nhi đương nhiên biết sức lực của mình dù có thật sự liều mạng đừng nói đến Hàn Gia Vũ mấy cái ám vệ bên ngoài xem ra cũng không phải tầm thường gì, ở nơi đây ngoài trừ xa phu cùng chiến tuyến với các nàng hoàn toàn không đủ sức để chống cự.
- Hoan nhi tạm thời đừng rời khỏi ta!- Xe ngựa rốt cục cũng dừng lại Hàn Gia Vũ trực tiếp nắm lấy cổ tay của nàng không để nàng có chút phản ứng nào kéo nàng ra khỏi xe ngựa.
- Hàn Gia Vũ ngươi tốt nhất buông chủ tử ra bằng không... - Hoa nhi tuy không thể xuất thủ nhưng tay cũng rất nhanh ở bên kia nắm lấy cổ tay còn lại của nàng không để Hàn Gia Vũ kéo nàng đi.
Nàng ở giữa hai con người một nam một nữ kéo qua kéo lại vẫn là trầm tĩnh không chút hoảng hốt lo sợ, ánh mắt nàng tựa như có dao nhìn qua nơi đang tiếp xúc của nàng và Hàn Gia Vũ, trước giờ nàng đều không là bài xích đến việc Hàn Gia Vũ cùng mình động tay động chân nhưng hiện tại nàng thật sự cảm thấy đối với sự đụng chạm này thật có phần e ngại.
- Bằng không? Bằng không thì sao? Bằng không chủ tử của ngươi sẽ không tha cho ta sao?- Hàn Gia Vũ nắm chặt cổ tay nàng nhưng vẫn là không dứt khoát kéo nàng ra khỏi Hoa nhi như thể sợ kéo qua mạnh đầu kia Hoa nhi nắm quá chặt xe gây đến sự thương tổn cho nàng.
- Ngươi hiểu được vậy còn không thả chủ tử ra!- Hoa nhi đương nhiên vẫn không hề lùi bước siết càng chặt cổ tay nàng, đến mức nổi một vòng đỏ quanh cổ tay nàng, miệng cũng không ngừng uy hiếp Hàn Gia Vũ.
- Xem ra ngươi vẫn không hiểu tình trạng chủ tử nhà ngươi cho lắm nhỉ? Hắn trước hết phải cử động được đã hẳn nghĩ đến việc tìm ta tính sổ!- Lần này Hàn Gia Vũ thật sự không nhân nhượng nữa trực tiếp xuất ra một chưởng đánh vào người Hoa nhi sau đấy kéo nàng về phía mình.
Hoa nhi vì tránh né một chưởng kia liền nhào người ra phía sau tay lại cứ thế bất giác buông lỏng đến khi định hình lại liền phát hiện bản thân đã buông nàng ra, để nàng cứ trực tiếp bị Hàn Gia Vũ ôm vào trong lòng.
Nàng thấy một chưởng Hàn Gia Vũ xuất ra liền có phần kinh hồn lo lắng cho Hoa nhi chưa kịp hô một tiếng đã bị Hàn Gia Vũ gắt gao giữ bên trong lòng, cả thân thể nàng va vào lồng ngực cứng rắn vững chãi của Hàn Gia Vũ từ góc độ này nàng chỉ cần ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy góc nghiêng hoàn hảo trên khuôn mặt kia.
- Buông ra! - Nàng vùng vẫy tay chân muốn thoát khỏi cái lồng ngực lớn kia kết quả nàng thật sự không thể nào thoát khỏi sự kiềm hãm đến thô bảo của Hàn Gia Vũ, chỉ có thể đưa một cặp mắt hồ oán giận nhìn Hàn Gia Vũ đang lặng lặng từ trên cúi xuống quan sát nàng.
- Tốt nhất muội đừng cử động, ta không muốn làm muội bị thương!- Hàn Gia Vũ lực tay siết lấy hông nàng không cho nàng tiếp tục vùng vẫy nữa.
- Hoa nhi quay về... - Nàng biết rằng càng vùng vẫy càng mất sức liền hướng Hoa nhi gắt gao phát ra âm thanh, kết quả lời chưa nói hết đã trực tiếp cảm nhận được sau gáy nhói lên một cái tất cả trước mắt đều trở thành bóng đêm.
- Chủ tử!- Hoa nhi muốn tiến lên lại bị cả đám ám vệ vây quanh thật sự không cách nào tiếp cận gần nàng cùng Hàn Gia Vũ.
- Quay về báo cho chủ tử ngươi một câu, phu nhân của y cho ta mượn vài ngày!- Hàn Gia Vũ phất tay áo luồng cánh tay qua đầu gối bế nàng lên vận nội lực đưa nàng bay đi.
Nàng vừa mở mắt đập vào mắt nàng liền là một dãy lụa trắng mỏng treo trên sàn, đưa một cặp mắt hồ nhìn xung quanh khắp một lượt căn phòng xác định ở bên cạnh không có nguy hiểm mới vận động tay chân tựa vào thành giường ngồi thẳng lên.
- Tiểu thư người tỉnh rồi?- A Thư từ bên ngoài bước vào trên tay còn nâng theo một khay đồ vẫn còn bốc hơi nóng đến bên cạnh giường nàng.
A Thư đặt khay đồ xuống bàn nhỏ cạnh giường sau đấy muốn đưa tay đụng đến nàng liền bị nàng nhích người một cái tránh né đi sự đụng chạm kia. Buồn cười, nàng giờ phút này chỉ có thể dùng hai chữ này để hình dung tâm trạng của bản thân, rõ ràng nàng bị Hàn Gia Vũ bắt đi lại có thể gặp được A Thư ở nơi này, xem ra ngay từ đầu nàng mới chính là kẻ ngu ngốc bị người khác quay như chong chóng mà không biết. Bàn tay A Thư rốt cục dừng ở khoảng trống, ánh mắt A Thư nhìn nàng lại có phần quái dị, sau lại đụng vào một đôi mắt hồ sáng như sao kia lại ủ rũ cúi đầu xuống.
- Từ bao giờ?- Nàng nhìn A Thư giọng nói cũng trở nên lạnh nhạt mà hỏi.
- Tiểu thư ngươi tuyệt đối đừng trách Bát vương gia... Người là vì muốn tốt cho ngươi a!- A Thư cùng nàng lớn lên cùng ở bên người nàng hậu hạ, từ nhỏ đến giờ vẫn là chưa từng nghe thấy nàng dùng một cái giọng điệu lạnh nhạt cùng cặp mắt trầm tình đến đáng sợ kia mà nhìn mình ngay tức khắc liền bị doạ sợ.
- Quả thật là thật giỏi ngươi lại thông đồng với hắn đến lừa ta, nói xem ta nên làm như thế nào bây giờ?- Nàng nâng khoé môi cười lạnh một tiếng trực tiếp đem tội danh đồng loã với Hàn Gia Vũ đổ lên đầu A Thư.
Một câu cũng là muốn tốt cho nàng, hai câu cũng là vì nàng, muốn tốt cho nàng mà lại đi hại phu quân của nàng thảm như vậy, muốn tốt cho nàng mà lại sai người bắt cóc Khả Khả để dụ nàng xuống núi, muốn tốt cho nàng liền cài luôn nội gián bên người nàng, mà nội gián này lại còn là một cái nha hoàn tùy thân của nàng, hỏi thử xem đây là muốn tốt cho nàng hay là đang muốn kiểm soát nàng. Cái ca ca tốt như vậy nàng thật sự muốn cũng không cần.
- Tiểu thư ngươi vẫn là đừng tức giận ăn một chút gì trước đi đã!- A Thư nâng đến một bát cháo đang bốc hơi nóng đến bên cạnh nàng muốn bón cho nàng ăn.
- Cút! - Nàng không hề do dự liền hất bát cháo A Thư vừa đưa tới, lạnh giọng quát một câu.
Tiếng bát cháo rơi xuống sàn nhà tạo thành âm thanh vỡ vụn A Thư cũng không lường được nàng sẽ giận thành cái dạng này liền có chút luống cuống tay chân lùi ra phía sau không dám nhìn nàng.
- Điếc rồi sao? Ta bảo ngươi cút ngay cho ta!- Nàng đúng thật sự không hề nương tay liền trực tiếp đem gối ném thẳng vào người A Thư sau đấy rống lên một tiếng đuổi người.
Hiện giờ người nàng không muốn gặp nhất là Hàn Gia Vũ người thứ hai chính là nữ nhân trước mặt nàng. Từng người từng người nàng tin tưởng lại có thể lần lượt lần lượt phản bội nàng, nàng quả thật là bị họ bức tới muốn phát điên rồi.
A Thư cũng rất sợ liền chân trước chân sau bước ra khỏi gian phòng cách li với nàng. Nàng gục mặt xuống co người ngồi vào góc giường, từ từ điều chỉnh nhịp thở đang vì lúc nãy rống lớn mà trở nên nhanh hơn bình thường cố gắng liên kết tất cả mọi chuyện vào một quỹ đạo nhất định.
Nếu Hàn Gia Vũ thật sự là người đứng sau toàn bộ âm mưu này thì mọi chuyện sẽ đơn giản hơn một chút, từ việc tin đồn A An cho đến việc Khả Khả mất tích đúng là có thể dùng một lời để tóm gọn vấn đề, chính là Hàn Gia Vũ có thể làm tất cả những việc này bởi vì không chỉ có nàng kể cho Hàn Gia Vũ nghe mà còn có một cái A Thư giúp y làm nội gián.
Còn nếu như giống như lời trên xe ngựa Hàn Gia Vũ đã nói tất cả đều không phải do y làm vậy thì mọi chuyện đã đến ngưỡng cửa phức tạp đến khó giải quyết. Còn có cái Tống Dân ở Hắc Mai Lao nàng vốn dĩ muốn quanh về Khuynh Gia xem một chuyến quay lại sẽ bắt buộc được người kia khai ra người đứng sau kết quả bây giờ người bị bắt và giam giữ lại là nàng.
Điều duy nhất nàng mong bây giờ là có Dược Lâm Mặc nhanh một chút được vác đến Hắc Mai Lao có thể giải tận sạch cái dược độc của sâu yên ngựa, nếu không lần này xem như nguy đến mức nước tràn bờ sông Giang Hải mất thôi, còn có không biết Hoa nhi cùng xa phu lúc ấy có kịp thời hiểu ý nàng quay về tìm viện binh hay không.
Không chừng giờ phút này bốn cái nam nhân ở Hắc Mai Lao nghe được tin này còn là nháo đến mức muốn sập động phủ mất. Nàng đưa tay xoa xoa mí tâm đau nhói muốn tống hết cái đám mây mơ giây tơ trong đầu kết quả càng nghĩ càng hăng say, cho đến lúc nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp tiến về phía này mới chậm rãi ngẩng đầu lên chờ người xuất hiện sau cánh cửa.
- Lạc tiểu thư!- Giọng nói có chút già nua vang lên sau cánh cửa phòng.
Nàng vừa nghe thấy liền nhận ra giọng nói kia là của quản gia bát vương phủ liền có chút kích động, lẽ nào nơi nàng bị Hàn Gia Vũ mang đến là cái viện trong núi lớn mà nàng từng dừng chân lúc trên đường đến Hàn Gia Quốc. Nàng lặng người một chút liền bước xuống giường xỏ hài cẩn thận né những mảnh vỡ do bát cháo kia lưu lại tiến về cửa chính.
- Quan gia là người sao?- Nàng áp người vào cánh cửa bị khoá cố gắng hết sức hạ thấp âm thanh phát ra.
- Là lão a, Lạc tiểu thư người đầu tiên đừng nóng giận vẫn là bảo toàn thân thể để lão nghĩ cách thả người ra ngoài!- Quan gia ở bên ngoài mắt nhìn tây nhìn đông xác định không có người mới áp sát nói với nàng ở ngay phía sau cánh cửa.
- Quản gia nhanh một chút kiếm cách thả con ra a, Hàn Gia Vũ huynh ấy điên rồi!- Nàng xác định người đến bên ngoài là quản gia liền có chút kích động mà giọng nói cũng như lời phát ra cũng trở nên có phần gấp gáp hơn bao giờ hết.
Quản gia bát vương phủ dù gì cũng là người xem chừng ba huynh muội bọn họ lớn lên, nếu đối với Hàn Gia Vũ là yêu thương đến cùng thì với nàng chính là ôn nhu xem như bảo vật mà đối xử, sau lần nàng rời khỏi viện kia liền không có dịp gặp lại quản gia bây giờ lại ở trong tình huống bị giam cầm lại cự nhiên gặp được.
- Lạc tiểu thư ngươi một chút đừng chọc giận vương gia, vẫn là chờ lão nghĩ cách! Lão hiện tại không thể ở lâu chỉ có thể lén lút mà đến bây giờ lão liền phải đi rồi!- Quản gia thật sự như lời nói là lén lút mà đến liền có chút chột dạ muốn nhanh chóng rời đi.
Ban nãy vừa nhìn thấy Hàn Gia Vũ mang theo một nữ nhân lén la lén lút tiến vào quản gia cứ nghĩ rằng là nữ nhân của Hàn Gia Vũ, kết quả lúc đi ngang qua viện lại thấy A Thư vốn dĩ không nên xuất hiện ở đây liền có chút nghi hoặc đi theo đến đây, lại phát hiện cái nữ nhân lúc sáng Hàn Gia Vũ mang về lại là nàng, mà xem tình hình này là Hàn Gia Vũ cưỡng ép nàng về.
- Quản gia khoan đi đã, con muốn hỏi ngươi có thấy gần đây Hàn Gia Vũ có mang một cái nam nhân nào về đây không?- Nàng gấp gáp gõ vài cái lên thành cửa như sợ quản gia bên ngoài đi mất, cũng là đang hỏi tin tức của Tử.
- Không có a! Lạc tiểu thư lão phải đi rồi a!- Lời quản gia vừa dứt nàng liền nghe thấy tiếng bước chân xa dần cho đến khi không còn nghe thấy nữa thân thể nàng liền trực tiếp dựa vào thành cửa trượt xuống mặt đất.
Trong một đôi mắt hồ càng lúc càng trở nên nghi hoặc, Tử mất tích lại không phải xuất hiện ở đây, nếu thật sự Hàn Gia Vũ là kẻ đứng sau mọi chuyện vậy tại sao Tử lại không ở đây, lẽ nào thật sự ngoài Hàn Gia Vũ còn có người khác, mà người này còn có vẻ ác liệt hơn nhiều.
Nàng lắc đầu cố gắng ổn định bản thân không để mình kích động, đúng như lời của quản gia nói nàng hiện tại chính là phải bình tĩnh mới có thể qua được ải này. Trước hết phải suy nghĩ cách để thoát ra khỏi cái chỗ này đã mới có thể tính bước tiếp theo.
Dược phòng của Hắc Mai Lao lại được một đêm đèn đuốc sáng ngời, trong góc phòng có một cái bao bố lớn như thể chứa thứ rất nặng bên trong đang động đậy qua lại. Dược Lâm Mặc vừa từ cơn mơ tỉnh lại điều đầu tiên nhìn thấy vẫn là màu đen thui, còn có mùi hương của dược liệu quả thật là đủ sức hấp dẫn cái mũi thính như cẩu cùng cái tâm can rạo rực của Dược Lâm Mặc.
Dược Lâm Mặc ở trong bao bố cự quậy rốt cục cũng có thể nhỉnh một cái đầu qua cái bao bố cột lỏng lẽo quan sát bên ngoài. Vừa nhìn thấy một đống dược liệu trong Dược phòng hai mắt của Dược Lâm Mặc thật sự sáng lên đến độ có thể ví như hai cái đèn xe sáng rực, một ánh mắt long lanh không hề che dấu đi sự ngưỡng mộ.
Trong lòng Dược Lâm Mặc không ngừng gào thét muốn cảm ơn cái vị đã bắt mình đến đây, tất cả những dược liệu ở trong phòng này đều là loại quý hiếm, nhưng quan trọng không phải là một thứ một ít mà là đống dược liệu quý kia hiển nhiên chất thành một đống cao ngút trời, thật sự là muốn doạ người đại phu như Dược Lâm Mặc đến chết đi sống lại.
- Xem ánh mắt của ngươi kìa lẽ nào trên cái chỗ gì gì đó của ngươi liền không có mấy cái thứ này sao?- Nghĩa vừa định bước vào xem tình hình Dược Lâm Mặc như thế nào vừa bước vào đã nhìn thấy cảnh Dược Lâm Mặc cả thân người trong bao bố chỉ có duy nhất cái đầu lòi ra ánh mắt long la long lánh nhìn đống dược liệu ở trên kệ.
- Hứ hoá ra là ngươi bắt cóc ta, ngươi có tin ta lập tức độc chết ngươi hay không?- Dược Lâm Mặc cũng rất nhanh nhớ ra bản thân là bị bắt tới đây liền phồng mang trợn má hướng về phía Nghĩa mà mắng.
Nghĩa đưa ngón tay xoay xoáy cái lỗ tai vừa bị giọng nói chua ngoa của Dược Lâm Mặc hành hạ, thật sự trong lòng nếu không phải đem độc trên người hắn làm đại sự liền muốn trực tiếp đá đích cái người ồn ào này ra ngoài.
- Bởi vì mời ngươi quá khó nên mới trực tiếp đưa ngươi đến cho nhanh thôi!- Nghĩa đương nhiên sẽ chấp nhất chuyện mình bị mắng nhưng đó là chấp nhất trong bụng, còn hiện tại vẫn là đi đến giúp Dược Lâm Mặc ra khỏi bao bố.
- Bắt người còn điêu miệng các ngươi đúng là ức hiếp người quá đáng!- Dược Lâm Mặc không khách khí đem một cái danh bắt cóc cùng ức hiếp đổ lên đầu kẻ trước mặt mình.
Cánh tay đang kéo bao bố của Nghĩa ngưng lại ánh mắt có chút âm trầm nhìn Dược Lâm Mặc, trong ánh mắt có chưa vài tia nghi ngờ, hẳn như đang âm thầm suy nghĩ xem thử cái người đang không ngừng mắng người như uống nước lã trước mặt mình đây có phải là vị thần y người người kính nể hay không. Đúng là không thể liên tưởng được hai người là cùng một người. Dược Lâm Mặc cũng không hề biết sợ là cái gì liền quay đầu hung hăng dùng ánh mắt có chút ác ý trừng Nghĩa.
- Ta hỏi ngươi ngươi có phải là thần y hay không?- Nghĩa đột nhiên chỉnh lại âm thanh thăm dò Dược Lâm Mặc vẫn còn ở một nửa trong cái bao bố kia.
- Hỏi thế cũng hỏi được à? Não ngươi bị úng hay là thật sự không có não?- Dược Lâm Mặc vừa nghe thấy người ta nghi ngờ tay nghề chữa bệnh của mình liền có chút điên tiết mắng càng hăng say, trong lòng thật sự có ý nghĩ muốn đem người trước mặt độc chết, tốt nhất là sử dụng loại độc kéo dài sự thống khổ một chút hành hạ y chết từ từ. Tốt nhất là chết không toàn thay.
- Vậy độc của sâu yên ngựa ngươi có giải được không?- Nghĩa bỏ qua lời mắng chửi kia trực tiếp nói ra loại độc tố mà hắn trúng phải.
- Nhân loại ngu xuẩn ta đương nhiên giải được!- Dược Lâm Mặc không hề suy nghĩ liền trực tiếp đem Nghĩa thành cái nhân loại ngu xuẩn mà đáp lời.
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
12 chương
130 chương
123 chương
149 chương
44 chương
65 chương
85 chương