Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânTrường kiếm trên tay Nghĩa dùng thêm một chút lực đạo lập tức trên cần cổ nam nhân xuất hiện một tia máu đỏ tươi, chỉ là nam nhân kia vẫn y như trước không chút sợ hãi đưa mắt nhìn nàng như thể đang khiêu khích. Nghĩa cũng không hề khách khí một tay nhanh chóng đoạt lại lệnh bài đeo bên hông của nam nhân xoay người ném qua cho Hoa nhi. Nhìn lệnh bài tinh xảo khắc một chữ đại trong tay tâm tình Hoa nhi càng lúc càng trở nên hoảng loạn, ánh mắt Hoa nhi thật sự chính là muốn giết chết nam nhân vận hắc y đang đứng ở nơi kia. - À trường kiếm này... !- Nam nhân đưa trường kiếm vẫn đặt bên hông lên ngắm nghía một lần nữa chỉ là chưa kịp nhìn rõ trường kiếm kia đã bị Nhân đoạt mất. - Ngươi nghĩ đồ của Tử có thể để thứ như ngươi chạm vào?- Hãn ở một bên hằn lạnh giọng chế giễu nam nhân tay không một tấc sắt đứng dưới mũi kiếm của Nghĩa. Nàng vẫn đứng trước mặt nam nhân kia ánh mắt vẫn trẫm tĩnh như nước mà quan sát thật sự một chút khinh khi hay để ý sự khiêu khích của đối phương cũng không hề đặt vào mắt. Người trước mặt chính là con đường duy nhất để truy ra kẻ đứng sau toàn bộ chuyện này, người kia càng chọc giận nàng nàng tự nhiên càng không hề tức giận. Nói đúng hơn dù bọn họ có nắm trong tay sinh mạng của Tử cũng không thể nào tự tiện mà đoạt đi bởi vì người của Hắc Mai Lao nhất định không phải muốn giết là giết được. - Tử đang ở đâu?- Nàng tiến thêm một bước đưa cánh tay đặt lên vai Hoa nhi trấn an sau đấy lạnh nhạt hướng cái nam nhân lạ mặt âm trầm hỏi. - Tại hạ Tống Dân ngưỡng mộ phu nhân đã lâu nay thật sự diện kiến đúng là danh bất hư truyền!- Tống Dân không để ý hai thứ bị đoạt đi chỉ chấp tay hướng nàng hành một lễ như thật sự rất cung kính nàng. - Không cần nhiều lời chỉ cần trả lời Tử đang ở đâu ta liền lưu lại cái mạng của ngươi!- Nàng một lời cũng không hề vòng vo trực tiếp đem mạng của Tống Dân ra trao đổi với tin tức của Tử. - Phu nhân chúng ta là đang nói chuyện người của người đặt kiếm lên cổ của ta là ý gì a!- Tống Dân cười một tiếng liếc mắt nhìn Nghĩa ánh mắt như đang muốn giết người nhìn mình cười một tiếng hướng lại về phía nàng nhàn nhã âm thanh khàn khàn hỏi ngược lại. Nàng thật sự kiềm chế không tiến lên cho Tống Dân một cái bạt tai, cứ như thế trà trộn vào Hắc Mai Lao làm gián điệp còn có hại Tử tung tích không rõ ràng đặt một thanh trường kiếm trên cổ mà không hề lấy mạng xem như là để mặt Tống Dân lắm rồi vậy mà kẻ kia còn không để ý đến một chút mặt mũi dám hỏi ngược lại nàng có ý gì. Đúng là không ăn đánh không tỉnh. - Ngươi nghĩ ngươi là ai lại dám ra điều kiện với bọn ta?- Hãn tất nhiên vẫn như trước hung hăng lách người một cước đá vào đầu gối Tống Dân trực tiếp đem người kia quỳ trên mặt đất. Dung túng nàng chính là không đánh được liền để người của mình đánh, đánh nàng trong lòng âm thầm kêu gào tốt nhất đánh cho Tống Dân kia tỉnh để xem ở đây mới là ai mới là người được đặt điều kiện. Tống Dân dù bị đá cũng không hề kêu lên nửa câu cả khuôn mặt giống như được thiết lập một hệ thống nở nụ cười, chỉ duy nhất phải cười đến chói loà con mắt như thế. Hãn còn muốn hạ thêm một cước nữa đã bị nàng ngắt ngang. - Ngươi không phải ám vệ? Là Tử sĩ?- Nàng nhíu mày nhìn Tống Dân dù bị đánh hay trường kiếm có sử dụng thêm lực đạo vẫn một bộ dáng cực kỳ khoan thái như người bị những việc trên không liên quan đến bản thân Tống Dân. Hãn cùng Nhân Nghĩa Kiên đầu tiên có chút kinh ngạc sau đấy lại rất nhanh ném một đôi mắt thật sự đề phòng nhìn Tống Dân đang quỳ trên mặt đất. Ám vệ là những người hoạt động trong bóng tối tuy nhiên dù không hoàn thành được mệnh lệnh thì vẫn có thể giữ lại mạng của chính mình nhưng Tử sĩ thì khác một khi lâm vào bước đường cùng chính là tự mình kết thúc mạng sống của bản thân một chữ hay một câu đừng hòng moi móc từ miệng tử sĩ. - Phu nhân có mắt nhìn!- Tống Dân vẫn cười chỉ là nụ cười cũng có chút méo mó hẳn đi. - Bịt miệng hắn lại!- Nàng nhìn nụ cười càng méo nó của Tống Dân hướng về Nghĩa gần nhất mà hét lên. Nghĩa cũng rất nhanh nhận ra điểm khách thường liền xoay vỏ kiếm trực tiếp nhét vào miệng Tống Dân ngăn cản hành động muốn cắn lưỡi của đối phương. Đúng như bọn họ nghĩ chỉ cần là tử sĩ thì dù là tự sát họ cũng sẽ không bao giờ để người khác moi móc được một chút tin tức từ mình. Nàng nhìn thấy Nghĩa đã ngăn chặn được Tống Dân cắn lưỡi mới có thể thả lõng bản thân, lần này nếu như nhận ra chậm một chút thì đầu mối chính là hoàn toàn bị chặt đứt rồi. Tống Dân bị cả vỏ kiếm dày cộm chiếm lấy khoang miệng đến cắn lưỡi cũng không thể làm chỉ có thể trợn to mắt nhìn nàng, trong mắt hoàn toàn đều là oán giận cũng sát ý, tưởng như nếu trên tay Tống Dân là kiếm thì sẽ trực tiếp cầm lấy đấm vào người nàng. - Phu nhân bây giờ phải làm sao?- Kiên nhíu mày nhìn tình trạng Tống Dân đúng là thà chết cũng không hề hé miệng. - Nhốt hắn lại trước đã!- Nàng hiện tại cũng là không thể suy nghĩ ra cái biện pháp gì để moi móc tin tức vậy nên chỉ có thể khoát tay phân phó. Nàng đỡ Hoa nhi vẫn đứng bất động ôm lấy lệnh bài trong lòng, nước mắt đã có dấu hiệu muốn rơi ra về ghế an ủi hai ba câu.Thật ra nói đi nói lại tình cảnh của nàng cũng chẳng tốt hơn Hoa nhi là bao. Tử mất tích lòng Hoa nhi như lửa đốt nàng hiểu được phần nào chỉ là vị trong kia cũng đang là không biết khi nào thì phát độc tính mạng như chỉ treo chuông mành đúng là khiến tâm nàng cũng treo ngược lơ lững lên không trung xanh ngắt kia - Đi vào đem ngươi ra ngoài!- Nhân nhìn hai cái nữ nhân đang người kia nói một câu người kia đáp một câu phía xa lắc đầu hướng ra bên ngoài gọi ám vệ bên ngoài vào áp giải Tống Dân vào ngục. Lúc này vỏ kiếm trong miệng Tống Dân cũng đã thay bằng một khăn lụa trắng. Cả gian sảnh chính lần nữa lâm vào yên tĩnh, gián điệp ở gần bọn họ như vậy bọn họ lại không cách nào cảm nhận được, còn có người kia không dùng ám vệ mà lại điều động đến tử sĩ cũng đủ biết độ âm ngoan đến cỡ nào. - Ta quay về Khuynh Gia một chuyến các ngươi vẫn là ở lại đấy cố gắng lấy được thông tin từ miệng Tống Dân, còn có thuốc thì tự mình phân phó thời gian thay nhau sắc là được!- Nàng hướng bốn cái nam nhân mỗi người một tâm trạng. Bốn cái nam nhân đưa mắt nhìn nhau rốt cục vẫn gật đầu đồng ý với điều nàng vừa nói. Hoa nhi ở bên này rốt cục vẫn là không biết nên nói cái gì chỉ có thể âm thầm nắm chặt lệnh bài trong tay. Nàng đương nhiên không thể suốt ngày ở Hắc Mai Lao, Khuynh Gia bên kia nếu không phải trước khi đi giao cho Thanh nhi nàng hẳn cũng không thể ở lâu như bây giờ, huống hồ nếu thật sự Khả Khả ở Ly Nhi Các lại có thể không cánh mà bay mất cũng chỉ có thể nói Khuynh Gia hiện giờ nguy cơ cũng không khác hẳn lắm mấy nơi khác. Tốt nhất vẫn là để mắt đến nó còn hơn lơ đãng chủ oan. - Phu nhân chúng ta có hay không nên mời vị kia về xem thử?- Nghĩa nhìn lệnh bài trong tay Hoa nhi như sực nhớ ra cái gì đấy liền quay sang nhìn nàng ánh mắt sáng lên như thể đang ở đêm khuya vớt được ánh sáng. - Vị kia?- Nàng cùng đám người Hoa nhi ngơ nghệch nhìn Tử như đang mong chờ đáp án cái vị kia trong miệng Tử. - Dược Lâm Mặc hẳn đang ở Tần Quốc, hắn tự nhận mình là thần y chúng ta hay cứ mời hắn đến xem thử độc kia như thế nào!- Nghĩa không biết sao lại nhớ đến cái kẻ vừa nhìn thấy mình cứ như ăn lấy một ngụm ớt luôn luôn đỏ phừng phừng muốn giết người. - Dược Lâm Mặc là người chữa trị cho tử cùng Quang Dực?- Hãn lúc này mới sững ra liền nhớ đến cái vị cao nhân trong miệng Hoàng Diệu. Nghĩa ở một bên gật đầu phù hoạ như thật sự vừa nhắc đến cái thứ gì đó đáng tự hào, nàng ngưng đọng một lát cố gắng lục lọi trí nhớ về cái tên Dược Lâm Mặc kia. Dược Lâm Mặc tên này đúng là vị cao nhân trong miệng Hoàng Diệu ngày đó, không phải tin tức của Tử sau khi về Tần Quốc là bị ngưng đọng nàng thật ra vẫn luôn rất gắt gao nắm lấy động thái cũng như sự tiến triễn của Tử đương nhiên biết rõ ngươi kia đúng là cao nhân chân Tử cùng Quang Dực cứ như thế mà lại chữa được, người này đúng là càng không thể xem thường. Chỉ là độc là do nàng chế đến cuối cùng lại để người khác tìm cách giải đúng là có chút mất mặt, chỉ là giờ này đến vấn đề ấy nàng cũng không hề suy nghĩ đến trực tiếp vứt cái mặt gì ấy ra sau đầu. Chỉ cần giải hết thứ độc kia đừng nói là mời một cái Dược Lâm Mặc đến dù là phải đổi mạng nàng tất nhiên cũng thử. Độc kia khó giải nàng liền biết nếu Dược Lâm Mặc có thể giải được đương nhiên là chuyện tốt còn nếu không thì thật sự mới là chuyện lớn. - Vậy chúng ta liền mời hắn đến đi!- Nàng hai tay siết chặt lại, một chút hi vọng nàng đương nhiên sẽ cũng phải nắm chắc. Ở đây nghĩ qua nghĩ lại vậy thà là đánh cược một lần. - Chỉ là người kia tính tình rất kì quặc!- Kiên nhíu mày. Danh tính vị kia họ đương nhiên đều từng nghe qua, giỏi đúng là giỏi thật nhưng tính tình thật sự rất quái gỡ, nói đến ngày đó cả Hoàng Diệu còn phải ở trước cửa quỳ thỉnh Dược Lâm Mặc đến Tần Quốc chẩn trị cho Tử cùng Quang Dực. - Hẳn là muốn mời hắn cũng không phải chuyện đơn giản gì!- Nhân lắc đầu nhớ đến Hoàng Diệu từng nói qua cái vị kia chính là hết sức kì quặc. Cả bầu không khí lần nữa chìm vào im lặng, trước còn sôi nổi mời vị thần y Dược Lâm Mặc kia bây giờ lại như thể thà đừng nhắc còn hơn nhắc rồi mà lại không thực hiện được. - Đã khó mời trực tiếp không cần mời!- Nàng nhìn bản mặt có chút thoáng thất vọng của bốn cái nam nhân liền cười một tiếng. Một đôi mắt hồ linh động như đang suy tính cái gì đấy. Hoa nhi cùng đám người kia suốt ngày ở chung với nàng liền rất nhanh phát hiện ra. Mỗi lần nàng cười tựa như gió xuân đấy chính là dấu chấm hết của một sinh mệnh, còn có đôi mắt hồ kia vào trạng thái trầm tĩnh như nước đấy là một tiếng chuông cảnh báo có kẻ gặp hoạ, còn nếu nàng di chuyển  một đôi mắt ấy một cách linh hoạt chính là đang suy tính âm mưu gì đấy cực xấu xa. - Ý người là... - Kiên vừa suy nghĩ đến câu nói của nàng cả đôi con ngươi cũng có chút sáng lên như đang được mời tham gia trò chơi. - Phu nhân người thật xấu xa!- Hãn cùng Nhân đồng loạt lên tiếng hướng nàng vừa cảm than vừa khâm phục nói một câu. - Trực tiếp đem hắn đóng gói bắt về!- Nghĩa vẫn là chính thức không sai lệch vấn đề giúp nàng nói toẹt ra suy nghĩ trong đầu. Bốn cái nam nhân cùng hai cái nữ nhân đưa mắt nhìn nhau ngấm ngầm đồng ý với cách làm vừa đưa ra, sau đấy khoé miệng ai cũng kéo lên thành một đường cong. Trúc Viện ở Thập vương phủ chính là nơi thanh tĩnh nhất giờ phút này một cái nam nhân lười biếng thả mình trên sạp bỗng dưng cảm thấy lạnh sống lưng ngay cả phô trương đến mức hắt xì liên tục vài cái, đây là dấu hiệu có người nói xấu hay là đang làm gì sau lưng a. Dược Lâm Mặc đương nhiên đang rất giận nhưng ngoài nằm ở đây chờ hai bệnh nhân tự giác quay về thì Dược Lâm Mặc thật sự không còn biện pháp nào. Rõ ràng đích thân Hoàng Diệu đến mời Dược Lâm Mặc đến chẩn trị cho bệnh nhân kết quả Dược Lâm Mặc chưa cho phép ai hoàn thành chương trình thì một kẻ đã thấy lý do thân thể đã khoẻ liền trực tiếp xuất môn còn kẻ kia lại âm thầm ban đêm trèo tường bỏ đi. Hỏi một đại phu như Dược Lâm Mặc làm sao không muốn phát cáu cho được. Sáng sớm vừa tĩnh lại liền biết cái vị Tử kia đã đêm hôm trèo tưởng bỏ đi Dược Lâm Mặc vốn dĩ đã chạy đến cửa thành đại náo một phen mắng chửi Hoàng Diệu vẫn đang thiết triều cũng phải bỏ ngai vàng đi chặn miệng cái Dược Lâm Mặc đang nguyền rủa hoàng tộc nhà mình trước cửa thành. Dược Lâm Mặc vắt chân lên đùi đưa tay bốc bánh quế hoa bỏ vào miệng nhai ngon lành vừa suy nghĩ thử xem ai có lá gan dám ở sau lưng mình mắng chửi bản thân mình, vừa suy nghĩ ra hàng trăm biện pháp để bồi hai cái bệnh nhân kia lúc quay về đây. Âm thầm nhủ rằng phải hành hai người kia đến lên bờ xuống ruộng, cũng âm thầm gào thét mắng chửi kẻ đang ở trong hoàng cung phê duyệt tấu chương. Đúng là xui xẻo tận mạng mới gặp lấy một đám người treo hàng trăm câu chữ công việc cần ta gấp lên miệng, Dược Lâm Mặc thật sự muốn bổ não đám người kia ra xem trong đấy chứa gì, để xem công việc của họ quan trọng đến đâu mà quẳng luôn tính mạng đáng giá của họ. Dược Lâm Mặc xuất thân cao quý chính là ở trên núi học nghành y chữa bách bệnh, là hoà đà tái thế vậy nên với tư chất thông minh bề ngoài dễ nhìn liền từ tâm trí xem chúng sinh dưới núi đều là không cùng đẳng cấp, vậy mà lần này xuất môn là vì chúng sinh không cùng đẳng cấp kia chữa bệnh kết quả lại bị chúng sinh không cùng đẳng cấp đá đít vào nơi này chờ đợi. - Nhân loại ngu xuẩn!- Dược Lâm Mặc rốt cục vẫn nhịn không được mắng một câu. Chỉ là Trúc viện này ngoài Dược Lâm Mặc ra hoàn toàn không có người thứ hai vậy nên cái câu vừa thốt ra từ miệng Dược Lâm Mặc chính là đang mắng Tử cùng Quang Dực cũng là hai cái chúng sinh được Dược Lâm Mặc xuất môn cứu giúp. Chưa kịp mắng thêm vài câu Dược Lâm Mặc liền phát hiện mình bị trùm vào một cái bao bố, mắt mũi Dược Lâm Mặc thật sự chỉ có thể nhìn thấy một màn đen thui không ánh sáng, ngay cả bánh quế hoa trong miệng vẫn chưa nhãi kĩ nuốt xuống đã bị nghẹn ở ngay cần cổ họng. Dược Lâm Mặc còn có cảm giác mùi hương kì lạ từ bao bố sộc vào mũi mình liền biết được trong bao bố có tẩm sẵn thuốc mê, cảm giác cơn buồn ngủ cũng trở nên thật rõ ràng liền cố gắng hết sức đem miếng bánh quế hoa trong miệng nuốt xuống, trong bụng cũng không hề quên mắng chửi câu cuối cùng. Nhân loại ngu xuẩn có biết thức ăn nhai không kĩ nuốt xuống sẽ sinh ra bệnh đau đường ruột hay không! Sau đấy trực tiếp ngất hẳn đi trong bao bố, mặc kệ bản thân bị ai trùm đầu bắt đi Dược Lâm Mặc cũng không thể biết nữa. Hẳn là trong mơ Dược Lâm Mặc đã đem cái người bắt mình mà mắng từ dòng họ tổ tiên bọn họ mà mắng lên, lại dám bắt đi một vị cao nhân như Dược Lâm Mặc đúng là nhân loại ngu xuẩn.