Thiên kiều chi nữ: thái tử phi đại giá đáo

Chương 138 : Đại công chúa hồi cung 2

Một chặng đường dài từ Tuyết Điện đến cung môn, vì gấp gáp nên cung nhân khiêng kiệu phải đi đường tắt. Hoàng cung rộng lớn đi đường tắt như vậy nhanh nhất cũng phải mất hai, ba khắc. [...] Cung Môn. Kiệu được hạ xuống, Kỷ Nguyệt ngồi trên kiệu liền cẩn thận bước xuống. Trước mắt nàng, có thể nói là người trong cung đã đến đầy đủ. Từ thái hậu, hoàng thượng, hoàng hậu đến các cung phi, quý nhân và các công chúa hoàng tử. Và hôm nay có lẽ đặc biệt hơn chút là vì Cát Anh, vị công chúa chán ghét mấy nơi lễ nghi náo nhiệt của hoàng triều. Vốn dĩ Kỷ Nguyệt nghĩ rằng Cát Anh sẽ không đến đâu, hay cho dù có cũng là đến rất muộn, ấy vậy mà xem ra nàng nghĩ sai rồi. Cát Anh nàng ta còn đến sớm hơn cả nàng nữa kìa. Điềm nhiên đứng trước dàn người, một hồi không lâu Kỷ Nguyệt mới từ từ bước từng bước đến gần bọn họ. Nàng tiến lên trên một khoảng nhất định thì liền quỳ xuống mà hành lễ: "Kỷ Nguyệt đến muộn, mong hoàng thượng thứ tội." "Không sao không sao, sáng sớm mới có thông báo chuyện này không thể trách con, nào mau đứng dậy." Hoàng thượng ôn giọng, hơi cúi người đỡ Kỷ Nguyệt đứng dậy. "Tạ ơn hoàng thượng." Thuận ý, Kỷ Nguyệt cũng đứng lên. Vừa tạ lễ xong xuôi, thái hậu vội gọi nàng lại: "Nguyệt nhi, mau đến đứng cạnh ai gia nào." Vâng lời, Kỷ Nguyệt tiến đến gần chỗ thái hậu, bằng ánh mắt nàng ra hiệu cho cung nữ kề cận người lui xuống rồi nàng đích thân đỡ lấy tay của người, giọng nhỏ trầm: "Hoàng tổ mẫu, người cẩn thận chút." Thoáng thấy Kỷ Nguyệt cũng nhận ra được nét cười vui vẻ hiện diện trên gương mặt của thái hậu, khí sắc hồng hào vừa nhìn là biết có chuyện vui. Cũng đúng, đại hoàng tôn nữ hồi quốc, nhiều năm mới gặp lại ắt sẽ không nén nổi mong chờ trong hạnh phúc trào dâng. "Hảo hài tử, đây là lần đầu ngươi gặp hoàng biểu tỷ nhớ hoà hợp với nó một chút." Thái hậu cười rạng không ngừng nhắc nhở nàng phải làm sao ứng xử tốt với người biểu tỷ chưa từng gặp này. Để thái hậu không ngừng nhắc nhở, Kỷ Nguyệt nghe từng câu cũng phải đến cười gượng, luôn miệng đáp vâng vâng dạ dạ. Thái hậu hiện tại luôn nhắc đến đại công chúa, một câu cũng là nàng ta, hai câu cũng là nàng ta. Không quá khó có thể nhận thấy người rất thương hoàng tôn nữ này. Nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, đây hoàng nữ đầu tiên của hoàng thất tự nhiên vinh sủng sẽ chẳng kém gì đích công chúa là Cát Anh, thiên phú vượt trội có thể nói là một thiên tài của Tinh Thiên Quốc, chỉ tiếc là lại xuất các hoà thân. Nhưng thân là nữ nhi sớm muộn cũng sẽ gả, ấy vậy mà lại gả đi Lệ Hoặc Quốc xa xôi, vốn là ái tôn nữ thái hậu tự cũng thấy thương. Bây giờ hồi quốc rồi người tự nhiên sẽ vui mừng, hỉ hỉ viên viên. "Báo, Đại chúa đã về đến cung môn!!" Tiếng thông báo từ thái giám vừa dứt, chiếc kiệu lớn hoa lệ đã xuất hiện trong tầm mắt. Đó là kiệu của đại công chúa! Chiếc kiệu phía trên là một mái che hình phượng hoàng làm từ gỗ hoa đàm đính khắc từ ngọc. Lọng lớn từ lụa Nguyễn Yên Lạc màu vàng trang trọng. Trướng màn lụa mỏng bay nhẹ theo làn gió, thoang thoáng để lộ người phụ nữ bên trong. Chỉ thoáng thôi, nhưng tư vị cũng có thể nhận thấy cái khí thế vu yên, tinh thuần. Kiệu lớn, xung quanh kiệu phải đến hơn chục người khệ nệ đưa đi, thoạt nhìn đều là những binh sĩ khoẻ mạnh. Đi theo sau là một dàn tướng sĩ và cung nhân khác, nhưng để ý phục sức hình như đều là người của Lệ Hoặc Quốc. Kỷ Nguyệt cười nhạt, xem ra Lệ Hoặc Quốc cũng rất tôn trọng vị đại công chúa này. Đến cả khi hồi quốc cũng được hộ tống đến tận cửa. Kiệu lớn đến bậc thứ nhất của cung môn thì dừng lại, kèm theo đó là tiếng hô lớn của một cung nhân đi đầu hô lớn: "Hạ kiệu!" Kiệu được hạ hoàng thượng, thái hậu, hoàng hậu vội bước những bước vội vã xuống gần cửa kiệu. Thái hậu lớn tuổi, sức khỏe không cho phép vận động quá nhanh nên Kỷ Nguyệt đi theo bên cạnh dè dặt từng bước cho người. Mảnh lụa mỏng hé mở từ hai bên, nhẹ nhàng từ bên trong bước ra một người phụ nữ. Da trắng tựa bạch ngọc, tóc đen dài thướt tha, đôi môi đỏ màu mẫu đơn thanh tao nhã nhặn. Mỗi một đường nét đều là thanh tú, đoan trang nhưng vẫn không mờ đi cái khí thế cường đại vốn có. Quả thực là tài mạo song toàn! Đứng trước mặt người thân, nét mặt Dạ Linh Tê rạng rỡ vui mừng, đôi mắt đen huyền kia hiện lên những nhung nhớ vô ngần. Đứng thờ thẫn lâu một hồi đến quên cả lễ nghi, phải cung nhân bên cạnh kéo tay áo ra hiệu nàng ta mới để ý mà hành lễ: "Linh Tê bái kiến phụ hoàng, mẫu hậu, hoàng tổ mẫu." Thái hậu gấp gáp hạ mình đỡ lấy Dạ Linh Tê: "Mau mau đứng dậy a!" Người kích động không kìm được cảm xúc mà ôm chầm lấy nàng ta: "Sáu năm rồi, sáu năm rồi mới gặp lại con! Năm đó đáng lẽ không nên để con đi mới phải!" Dè dặt khiêm tốn, Dạ Linh Tê lắc đầu nhẹ: "Hoàng tổ mẫu người quá lời rồi, đây vốn là trọng trách của con." Nụ cười rạng rỡ như hoa, khí sắc hồng hào phô rực, hồng y phấp phới dưới ánh trời rực vàng, không thô tục không bất lễ mà lại thoát tục. Không hổ danh là đại công chúa mà người người ca ngợi. Kỷ Nguyệt nhìn vào mà tâm không khỏi cảm thán. Từ lúc thái hậu hạ mình với Dạ Linh Tê thì Kỷ Nguyệt vẫn chỉ luôn đứng một bên không nói gì, cũng cảm tưởng như bản thân đang vô hình vậy. Thực là nàng rất ghét cái tình cảnh này, nhưng thời điểm hiện tại cứ nén đã nếu lên tiếng thì chẳng khác gì chuốc lấy mấy cái hậu lễ từ mồm miệng phi tần cả. Vẫn là nên im lặng thì hơn. Ánh mắt như cười kia của Dạ Linh Tê bỗng chuyển hướng, nàng ta nhìn Kỷ Nguyệt không rời: "Tổ mẫu, vị tiểu muội muội bên cạnh người là ai a?" Thái hậu khi này mới để ý, người vội kéo tay Kỷ Nguyệt lên trước mỉm cười ôn hoà: "Đây là biểu muội của con Kỷ Nguyệt quận chúa, là nữ nhi thân sinh của trưởng cô mẫu." Nét mày hơi nhíu lại: "Nữ nhi của trưởng cô mẫu ư?" Áng ngờ vực hiện lên rõ trên gương mặt hoa lệ, đôi mắt đăm chiêu nhìn nàng. Theo lễ nghi, Kỷ Nguyệt liền hành lễ: "Thần nữ Kỷ Nguyệt ra mắt đại công chúa, lần đầu gặp công chúa vẫn mong người chỉ dạy." Khoé môi mỉm cười ưng ý, nét mày cũng dãn ra: "Quả nhiên là nữ nhi của cô mẫu, không những rất giống người mà còn hiểu chuyện, ưu thế như vậy." Kỷ Nguyệt vẫn vậy, không quá để tâm mà chỉ theo lễ nghi mà đáp lại: "Tạ công chúa khen ngợi." "Công chúa gì chứ, gọi ta một tiếng biểu tỷ là được chúng ta là người một nhà a." Phóng khoáng, không áp đặt mà còn có chút yêu chiều. "Vậy cung kính không bằng tuân mệnh." Nét cười cũng lộ đôi chút, đôi môi đỏ mọng nhoẻn ý tựa hoa tựa ngọc. Đại công chúa Dạ Linh Tê này cũng không tệ, khí chất hơn người, rộng lượng khoan dung lại là người có tài, chẳng trách người người tôn trọng nàng ta. Nếu nói ai là công chúa được dân chúng yêu mến nhất thì đó chắc chắn là Cát Anh. Còn vị công chúa được lòng dân nhất thì chính là vị đại công chúa này. Dù gì cũng là nữ nhi của hoàng hậu tự nhiên là sẽ không thua kém gì người. "Được rồi, mau vào cung thôi, trời ngoài này rất nắng nóng." Hoàng hậu khẽ nhìn sắc trời mà thúc giục. "Hoàng hậu nói đúng, nên vào trong a." Thái hậu gật đầu đồng tình: "Chúng ta vừa đi vừa nói." Dạ Linh Tê lại gần thái hậu, Lâm ma ma bên cạnh hiểu ý mà lui ra, nàng ta cười nói: "Hoàng tổ mẫu để con và biểu muội đỡ người a." "Được được hảo hài tử."