Ba người Kỷ Nguyệt bỏ mặc những gương mặt thân thiết mà đến ngự đình nơi mẫu tử Bách Lý tiểu nghi đang đợi. Vừa đến tiểu công chúa Minh Nguyệt liền nhảy khỏi lòng Bách Lý tiểu nghi mà chạy đến bám lấy váy Kỷ Nguyệt, đôi mắt long lanh nhìn nàng, có vẻ như tiểu công chúa muốn nàng ôm. Thật là một biểu hiện đáng yêu, dễ gần a. Hiểu ý của Minh Nguyệt, Kỷ Nguyệt cúi người xuống một chút, hai tay xóc nách ôm lấý tiểu công chúa vào lòng: "Để biểu tỷ ôm ngươi nha" "Tỷ tỷ" Ngân Tuyền bên cạnh kéo tay áo nàng khẩn cầu: "Muội với Ly tỷ tỷ đi chơi một chút nha." Lúc nãy là bị đám người Tô Lạc Y giữ chân làm khó nên không thể chơi được gì. Với cả bây giờ có Ninh Tuệ Ly đi cùng chắc chắn sẽ không có gì đáng lo. Chiều ý Ngân Tuyền, Kỷ Nguyệt gật đầu: "Được, chơi xong nhớ về Tuyết Điện đấy." Ngân Tuyền vui vẻ cười tươi: "Dạ!" Nói rồi Ngân Tuyền chạy lại chỗ Ninh Tuệ Ly kéo lấy tay nàng ta mà rời đi nhanh chóng. Bách Lý tiểu nghi nhìn mà cười trừ: "Tiểu muội của Quận Chúa thật sự vô ưu a" Lời nói đó liền khiến Kỷ Nguyệt để ý. Xem ra Bách Lý tiểu nghi vẫn còn lo lắng về cuộc sống của Minh Nguyệt. Cũng phải, hiện tại bây giờ vẫn là trong cung, tương lai sau này như thế nào cũng khó mà nắm bắt được. Lúc nãy Bách Lý tiểu nghi còn nhìn cái dáng vẻ hồn nhiên, không chút âu lo nào của Ngân Tuyền và sự chiều chuộng theo ý thích của Kỷ Nguyệt, thực trong lòng nàng ta thấy chút ganh tị. Cứ cho là Kỷ Nguyệt cũng giống bản thân nàng ta, từ lâu đã định bản thân sẽ gắn liền với thâm cung tranh đấu. Nhưng mà hôm nay ở Sùng Vãn Cung, Bách Lý Lăng Tích đã thấy sự giải quyết, từ chối đến mức mà mẫu tử Huyền thị bị xử phạt. Chỉ chút đó thôi Bách Lý Lăng Tích cũng biết tấm lòng nàng dành cho Dạ Tử Duy là thế nào, nếu không đối với nữ tử khác mà xảy ra chuyện này chắc chắn sẽ phải gả. Xét về mặt nào thì Kỷ Nguyệt vẫn là người có quyền đưa quyết định về cuộc đời bản thân, đau giống như nàng ta dù muốn hay không vẫn trở thành vật phẩm dâng vào trong thâm cung. May mắn là sinh được một hài tử cũng coi như có người bầu bạn, nhưng may mắn hơn đó chính là nữ nhi, nếu là một hoàng tử chắc chắn không thể sống đến bây giờ. "Tiểu nghi nói gì vậy chứ?" Kỷ Nguyệt mở lời: "Minh Nguyệt cũng giống vậy, cuộc đời của tiểu công chúa sẽ luôn rạng rỡ, không bị ưu phiền bởi điều gì." Nghe vậy Bách Lý tiểu nghi cũng không nhẹ lòng được đi là mấy. Nhưng ít nhất bây giờ Minh Nguyệt vẫn ở bên, nàng ta nên trân trọng mới phải. Mở miệng đáp lại cho có lệ: "Quận Chúa nói phải lắm! Thần thiếp xin lĩnh giáo." Chợt Kỷ Nguyệt quay qua bên phải một chút mà đề phòng. Có vẻ như có thứ gì vừa ở đây a, nhưng rất lạ là giờ lại không thấy đâu rồi. Bỏ đi, thấy cũng được, không thấy cũng được. Dẫu sao nơi đây là hoàng cung, đánh nhau khá bất tiện, nếu sơ suất chắc chắn là phạm đại tốt, xem như không biết vẫn hơn. "Quận Chúa, có chuyện gì sao?" Bách Lý tiểu nghi nhìn dáng vẻ của nàng mà tò mò. "Không có gì đâu, tiểu nghi đừng để tâm" Kỷ Nguyệt che giấu. .... Chiều sẩm tối lại một chút. "Muộn như này rồi, thần thiếp nên về cung thôi" Bách Lý tiểu nghi ôm lấy Minh Nguyệt từ nàng rồi hành lễ: "Xin phép Quận Chúa, thần thiếp cáo lui." Kỷ Nguyệt gật đầu: "Tiểu nghi đi thong thả." Mẫu tử họ rời đi, Kỷ Nguyệt đưa mắt nhìn theo cho đến khi khuất bóng. Nàng đứng dậy, một mình sải bước mà về Tuyết Điện. ----------Tuyết Điện---------- Kỷ Nguyệt về đến Tuyết Điện, bước vào sảnh liền bắt gặp Ninh Tuệ Ly và Ngân Tuyền. Thấy nàng Ngân Tuyền cuống quýt chạy lại, còn Ninh Tuệ Ly vẫn ngồi đó, trên tay là một con chim bồ câu trắng, chân nó có cái móng ngọc nhỏ. Cái móng này được làm rất giống cái móng thật, kể cả màu sắc nên nếu nhìn sơ thì rất khó nhận thấy. Kỷ Nguyệt vừa nhìn là nhận ra vì đây là bồ câu đưa thư của Sát Hạch. "Có chuyện gì?" Tiến lại chiếc ghế gần đó mà ngồi xuống. "Là người theo dõi trong cung. Hắn nói hôm nay ở ngự đình Hoa Viên có người theo dõi tỷ với Bách Lý tiểu nghi. Thân thủ khá cao, ăn mặc không giống hộ vệ bình thường, hình như là thủ vệ cao quý nào đó." Ninh Tuệ Ly tường thuật lại. Thủ vệ cao quý cơ à? Chậc, trong cung người sử dụng thủ vệ chỉ có một, xem ra sắp tới lại có chuyện vui rồi. "Ừm, không phải lo. Chỉ là một thủ vệ thôi" Kỷ Nguyệt thờ ơ. Ninh Tuệ Ly cũng gậy đầu. Với khả năng của Kỷ Nguyệt nếu có kẻ theo dõi chắc chắn sẽ không thể thoát, nhưng nàng lại không làm gì, nên bây giờ cũng chẳng có gì phải bàn luận.