Thiên Huyền Địa Hoàng
Chương 170
Tôi lẩm bẩm.
-Châu sơn?Bởi nó chứa nguồn năng lượng to lớn được sản sinh từ huyết mạch trong lòng núi?
-Vào thời kỳ đó, đao kiếm của Âu gia dùng thiên thạch hay Châu Sơn, luận về nguyên liệu đã hơn một bậc, cùng với quá trình trui rèn phức tạp công phu, đương nhiên tạo ra độ cứng cùng độ sắc bén vượt lên trên tất cả. Không thể tưởng tượng nổi, vào thời kỳ luyện sắt mới sơ khai, lại có một người chế tác được những thanh kiếm chém đá như bùn. Cậu nói xem, còn không làm con người ta sợ hãi kính cẩn?
Người tôi muốn hỏi là Âu Tử Dạ, người trả lời lại là Mạnh Chương.Tôi hậm hực liếc xéo Âu Tử Dạ.
-Anh và cái lão Âu Dã Tử là họ hàng thân thích sao? Liệu có phải là truyền nhân đời thứ một trăm lẻ mấy của lão đúc kiếm sư đó không? Nhận mệnh lệnh từ trưởng bối, gian nan khổ ải đi thu thập kiếm cổ của tổ tiên?
Mặt Âu Tử Dạ thoáng chốc phủ một lớp băng sương, ngưng trọng nặng nề. Tựa như nói tới vấn đề không nên nhắc đến. Hắc khí trên người trong một giây bùng lên dữ dội khiến tôi kinh sợ trợn mắt.
Đã đụng chạm tới câu từ then chốt nào sao? Tôi hít một hơi khí lạnh, rồi nuốt ngụm nước bọt khô khốc, e dè nhã nhặn.
-Tôi sai rồi, anh đừng phản ứng mạnh như vậy có được không?
Dứt lời tôi cấp tốc nhích nhích ra xa. Âu Tử Dạ âm trầm nhìn tôi, ánh mắt u tối hung ác như dã thú lên cơn khát máu, gương mặt băng lãnh như ánh đao sắc lạnh đã rút khỏi bao, mơ hồ phát ra tia sát khí thâm hiểm cùng bá khí bức nhân từ trong cốt tủy, dễ dàng áo chế tinh thần đối phương.
Trong lòng tôi vô thức run sợ kinh hãi, lo lắng anh ta không khống chế được tâm tình, nhấc tay một cái là tiễn tôi về Tây Thiên. Tôi lại ra sức nhích nhích, cảm thấy cách anh ta khoảng độ 5 m, có thể tương đối an toàn, chờ đợi.
Thời gian ngưng đọng, không gian đông cứng, khoảnh khắc nghẹt thở cũng không tra tấn lâu. Âu Tử Dạ nhẹ thở dài, không phải giống như trút được gánh nặng, mà ngược lại tựa như chuốc thêm ảo não, là thân bất do kỷ.
Âu Tử Dạ nhích thân động người, hắc khí theo đó tan loãng đi, tôi cũng buông lỏng khẩn trương.
Thôi thì đành ngậm miệng tập trung di chuyển vậy.
Khe hẹp dài cỡ 50m, có đoạn rộng rãi ra, có chỗ thu hẹp vào, Ưu Đàm cứ thế dùng tay không, vận lực, đấm mấy phát vào khu vực nhấp nhô, đất đá răng rắc một cái, nứt vỡ rơi xuống.Tôi mở to mắt! Quyền kình ghê vậy?Uy lực chẳng khác búa tạ!
Chật vật được một lúc, đầu khe phía bên Ưu Đàm hắt lên ánh sáng, hẳn là tới lối ra, vẻ mặt tôi vì thế cũng thư thái hơn.
Trong óc thoáng xuất hiện tín hiệu radio nhiễu loạn, tôi còn chưa hiểu là chuyện gì, chân đặt bước đầu tiên, nửa người lách ra, không gian rộng mở, hít thở thoải mái hơn nhiều. Nhích thêm bước thứ hai, dưới chân hẫng một cái, người lập tức trượt xuống, tim cũng rớt theo. Cánh tay phía trong vách trong tích tắc được Âu Tử Dạ giữ lại, bờ vai bên ngoài được Ưu Đàm đỡ lấy.
Tôi kinh hoảng nhìn xuống, phía dưới sâu cỡ 30m, là một dòng sông dung nham hiền lành nhưng rực rỡ tráng lệ như thảm đỏ được gắn chi chít đá ruby. Như được nắng vàng chiếu vào, lấp lánh đến lóa mắt, vô thức hít mạnh thứ khí ga lởn vởn khiến người ta muốn mê man.
Dòng sông như từ trong lòng đất đột ngột chui ra, rộng cỡ 5m, phía bên kia chỉ là vách đá sừng sững. Dung nham lặng lẽ như đang mơ màng say giấc, những mạch máu chằng chịt như kênh mương ôn hòa chuyển mình, lóng lánh hắt lên những tia sáng nóng bỏng kinh tâm động phách.
Dưới chân chỉ là một bề mặt nhấp nhổm rộng hơn gang tay, sau lưng vẫn là vách đá lạnh lẽo, đằng trước là khoảng không trống trải, phía dưới là dòng sông lửa êm đềm vận động, mơ màng như con hỏa long lười biếng ngủ trưa.
Tôi hít thứ khí mêtan đang từ tốn nhàn nhã lan lên, cướp đoạt oxi, cảm thấy xây xẩm mặt mày, phổi co rút nhức nhối. Mắt mắt lại, nín thở một chút, cẩn trọng nhích nhích bước chân từng chút một, dán sát lưng vào vách đá.
-Ối mẹ của con ơi! Mặc dù lâu rồi con không còn mơ thấy mẹ, nhưng mà con vẫn chưa có ý định gặp người bây giờ. Người có thể để thư thả mấy năm nữa cho đứa cháu của người lớn khôn rồi tới đón con được không?
Bất chợt giọng của Tư Đồ rống lên như gà bị cắt tiết. Cung Trường Lĩnh không đựng chịu nổi, gằn mạnh.
-Anh có thôi lảm nhảm vô nghĩa đi không, mắt nhắm lại là xong.
Tư Đồ vẫn còn hậm hực.
-Chú không thể khoan dung độ lượng với anh hơn được sao? Ban này bị cái vách đá suýt chèn ép cho tắc thở, da thịt cũng bị mài đi một tầng. Bây giờ đến lượt lối đi mạo hiểm chông chênh có khác gì diễn xiếc trên sợi dây, chú phải để cho anh phát tiết một chút chứ?
Đoạn lại rú lên bất mãn như heo biểu tình đòi ăn.
-Củ cải nhà nó! Người có da có thịt như tôi thực sự là chịu không nổi kinh hách này.
-Anh mà còn không câm miệng lại, ngay đến oxi cũng không có mà thở đâu.
Cung Trường Lĩnh cố gắng kìm chế tâm trạng muốn tẩn Tư Đồ, lời nói rít qua kẽ răng.
Tư Đồ ngậm họng.
Tôi kín đáo liếc nhìn thần sắc Âu Tử Dạ bên cạnh. Dung nhan bất động, thần tình bất biến, lông mày hờ hững khóe môi điềm nhiên, tựa như không hề vương vấn dù chỉ một chút trăn trở bất an.Thật ra thì tôi không có ý định trao trả Ngọc Hồn lại cho anh ta.
Tôi nhíu mày, từ cái lần anh ta đứng trên cao ngạo nghễ dẫm lên tay tôi nhìn xuống, rơi xuống nước sôi, rơi vào đầm lạnh, chiến đấu với Thủy Kỳ Lân, gương mặt vẫn trầm tĩnh không một tia sóng gợn, như lớp lớp hàn băng dưới đáy hồ sâu. Cảm tưởng dẫu có bị thiên thượng đùa bỡn cũng vẫn kiên cường trụ vững, hiên ngang đứng thẳng, chống chọi với trầm luân! Thế nhưng trước sau lại luôn phảng phất sự lẻ loi cô độc dấu kín nơi đáy mắt, quạnh hiu tịch mịch trôn sâu vào tâm can, như giăng một tầng kết giới ngăn cách với người bên ngoài, khiến tôi không thể ghét được.
Haizz, dù sao tâm tình anh ta lẽ dĩ nhiên bây giờ rất không được tốt, bởi vậy dù cho có trăm tơ ngàn mối vướng bận, lúc này chớ có dại dột mà tự khiến mình gặp chuyện xúi quẩy thêm.
Tạm thời buông tha anh ta một lúc nữa.
Ưu Đàm vốn cách tôi khoảng 10m, quay đi quay lại, đột nhiên mất hút. Tôi liếc nhìn xuống dưới, trong đầu lại vang lên chuỗi sóng rè rè. Chắc không phải rơi xuống dòng dung nham đẹp lộng lẫy nhưng chết chóc kia đâu nhỉ?
Tôi nhích nhích đến gần, cuối cùng phát hiện, một cái lỗ. À vâng, lần này là một cái lỗ cao cỡ nửa người, Ưu Đàm đang ngồi bệt trong đó xoay đầu nhìn tôi. Được cái khá rộng rãi, đủ chỗ cho hai người song hành.
Tôi cẩn trọng chui vào, cái lỗ khá dốc, bò không ổn, ngồi xổm xuống, từ từ tụt dần vẫn hơn.
Tôi thận trọng tụt dần xuống được một đoạn, phía sau Âu Tử Dạ chui vào, rồi lần lượt Mạnh Chương cùng Phong Linh.
-Ối mẹ của con ơi!
Giọng Tư Đồ ngoài kia lại hét lên thất thanh kinh sợ. Sau đó, lại hoảng loạn chơi vơi nói.
-Phong Linh, Phong đại ca, ngươi nhất định không được buông tay, lão tử còn muốn nhìn thấy tiểu hài tử thành gia lập thất.
Tôi xoay đầu nhìn, chỉ thấy Cung Trường Lĩnh cũng hạ thấp người lách thân chui vào, rồi cùng Phong Linh kéo một người lên.
Tôi nhích thân tụt xuống cho bọn bên ngoài có chỗ đi vào. Ưu Đàm vẫn luôn duy trì khoảng cách 10m với tôi, không biết có phải do Âu Tử Dạ phía sau hay không. Toàn thân Ưu Đàm vẫn bừng sáng những đốm lân tinh như bụi kim tuyến, từng sợi tóc dài đen nhánh như trời đêm, xõa xuống che tấm lưng dài rộng. Sắc vàng óng ánh quấn quýt bên thác tóc đen huyền, lung linh như mộng ảo,bụi kim tuyến bay lượn quanh thân, dị thường mê hoặc.
Giọng thở hổn hển gấp gáp cùng thì thào suy yếu vang lên.
-Mọi người à, không được rồi, tôi đây thân kiều thể nhược, nghỉ ngơi một chút đi.Trường Lĩnh à, còn nước không? Cho anh xin một ngụm. Thật là dọa lão tử đứng tim.
-Nghỉ một chút vậy, Thiên Hương, em thấy trong người thế nào?
Giọng Phong Linh âu lo khẽ khàng vang lên.Chỉ thấy Thiên Hương ngồi dựa lưng vào vách hang, mắt nhắm hờ làn mi run rẩy, gương mặt tái nhợt, mỏi mệt lắc nhẹ.Giọng cô rất nhỏ, rất hư nhuyễn, nhưng ở trong hang vẫn dị thường nghe rõ.
-Em khát nước!
Minh Đăng lập tức đưa chai đến gần, từ từ dốc nước vào miệng cô.
Tôi nhìn Âu Tử Dạ, gương mặt anh ta quả nhiên vẫn bình chân như vại. Lông mày sắc bén tựa kiếm phong thoáng nhíu lại rồi rất nhanh giãn ra. Sắc diện thâm trầm nghiêm nghị, ánh mắt tĩnh lặng vô tâm như lưu thủy, khóe môi lạnh lẽo vô tình tựa hàn băng. Sự thản nhiên xa cách khiến người ta khó hiểu, trước đó còn vuốt tóc ôn nhu an ủi Thiên Hương, mà giờ lại hờ hững dửng dưng thế này?
-Anh lo lắng không?
Chỉ có vẻ mặt Âu Tử Dạ đáp lại, là đạm mạc cùng lạnh lùng cố hữu.Tôi nhẹ thở dài, có chút bất lực trước tâm tính vô phương thấu hiểu của anh ta.
-Âu Tử Dạ, anh có bộ đồ nào không? Cho tôi xin một bộ cho Ưu Đàm mặc đi!
-Không có!
Âu Tử Dạ trả lời ngay và luôn.Tựa như câu chữ đã luôn được túc trực trên miệng, chỉ chờ tôi hỏi là bật ra.
-Anh cứ từ từ suy nghĩ, tôi có bắt anh trả lời nhanh đâu. Còn bộ nào không?
Âu Tử Dạ im lìm nhìn tôi, lười nhả lời.
-Anh cũng thấy mà, người ta không có đồ để mặc, thời tiết thì giá lạnh.
-Gã đó không ngại đâu.
-Nhưng mà tôi ngại, được chưa?
Tôi ngứa mắt nhìn Âu Tử Dạ, hừ lạnh một tiếng.
- Còn có, Bạch Ngân lởn vởn ngay bên cạnh nè!
-A, tôi không quan tâm, cũng lười để ý, nếu là Dương Dương khỏa thân thì khác.
Tôi hung hăng lườm Bạch Ngân. Chợt giọng của Phong Linh chen vào.
-Tiểu Mặc Tử, tôi dư một bộ, cho ai mặc vậy?
-Cho người dẫn đường phía trước! Anh có thật tốt quá, cảm ơn trước!
Nhích nhích lại gần Phong Linh trong khi tay gã đang lục tìm đồ trong túi. Cuối cùng lôi ra một cái quần âu màu nâu đất và chiếc áo sơ mi hồng nhạt.
-Cảm ơn cũng không tới lân cậu, anh ta sao không nói chuyện?
Tôi cầm lấy đồ, vừa di chuyển trở về vừa đáp.
-Anh ta nói năng bất tiện, cũng hơi e ngại.
-Này Tiểu Mặc Tử, anh ta vào đây từ lúc nào?
Giọng của Cung Trường Lĩnh thắc mắc.Tôi lưỡng lự một chút nhưng vẫn di chuyển, đáp vọng lại.
-Anh ta kỳ thật vẫn luôn ở trong này, chuyện có chút dài dòng, khi nào ra ngoài nói sau.
Tôi đã nói vậy, mọi người cũng nén lại nghi hoặc.
Ưu Đàm cách tôi khá xa, cỡ 20m, co người lại ôm đầu gối, suối tóc như tấm rèm lụa kéo dài chấm đất, những hạt bụi kim tuyến uốn lượn lấp lánh trên đó như dải ngân hà vắt ngang qua trời đêm.
Tôi đến gần Ưu Đàm, ngắc ngứ không biết phải mở lời thế nào, đưa mắt nhìn Bạch Ngân.Bạch Ngân xinh đẹp như ánh trăng, khóe môi kiều mị tà tà cười.
-Cứ nghĩ trong đầu thôi. Anh không ra lệnh, tự nó biết phải tìm đường thoát ra. Anh không bảo dừng, nó tự động chờ đấy thôi.Chỉ cần trong đầu thoáng hiện lên bất cứ ý niệm nào, trong vòng phạm vi 50 bước chân, đều tự nhiên thấu hiểu.
Tôi ngây ngốc há mồm. Củ đậu, thế nhỡ tôi nghĩ bậy bạ gì trong đầu cũng bị nó nhất thanh nhị sở biết hết sao?Thế còn không phải mất quyền riêng từ à?Vừa nghĩ tới đây, không khỏi rùng mình ngao ngán.
Bạch Ngân mỹ nhân híp đôi mắt mị hoặc, như hồ ly gian xảo tìm thấy trò vui.
-Sau này thân thiết hơn nữa, muốn nó không biết, bảo nó cách xa 100 bước là được.
Tôi ảo não thở dài, thôi đành vậy.
Tôi duỗi chân ra, làm tư thế mặc quần cho Ưu Đàm nhìn thấy,sau đó đưa cho nó.
Ưu Đàm nhìn tôi một lúc, vươn tay nhận quần. Tôi chăm chú nhìn Ưu Đàm lúng túng lóng ngóng, cuối cùng cũng xong.Lại hướng dẫn tiếp cái áo.
Lão nhân gia, tôi rảnh rỗi lắm sao? Chăm sóc Ô Nha còn chưa đủ dày vò? Thế này mai sau còn phải dạy dỗ như trẻ đi mẫu giáo cho Ưu Đàm à?
Tiếng cười tủm tỉm khẽ vang, giọng nói vui vẻ thoải mái của Mạnh Chương cất lên.
-Siêu cấp vú em nha!
Đù, lão tử còn chưa có bạn gái, sao lại bất hạnh thế này?
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
25 chương
22 chương