Thiên Huyền Địa Hoàng
Chương 159 : Xâm hại
Chúng tôi ngồi sưởi ấm trong một hang khô mái vòm gồ ghề xa lạ, có lẽ sau sự kiện giao tranh với Thủy Kỳ Lân, bọn họ di chuyển đi chốn khác. Xung quanh rất nhiều đá lớn ngổn ngang lộn xộn, như thể sau vụ dư trấn nào đó, trần hang nứt vỡ, rơi xuống. Lửa đốt chung một bếp lớn, bập bùng chiếu sáng, chúng tôi là ngồi bao vây lấy nó để xua giá lạnh.
Thủy Kỳ Lân cũng xem như sơn thần thổ địa trị vì vùng đất này, chúng tôi vốn là kẻ xâm hại, lại hạ sát một thần thú đức cao vọng trọng như thế. Ừm, nó rất kiêu hùng lại oai vệ, chết rồi cũng thấy tiếc nuối, không biết có kẻ kế nhiệm không?
Cung Trường Lĩnh nhìn nhìn tôi, chợt cười một cái nhẹ nhõm, mở miệng đùa giỡn.
-Được rồi, ngay đến Hắc Báo cũng bỏ qua vậy vụ này cứ thế cho trôi đi. Ờ, dị nhân như cậu là hàng đặc biệt quý hiếm nha, thế sau này khi nào nhà hàng mất điện thì lôi cậu ra xài cũng hữu dụng.
Cung Trường Lĩnh dứt lời, Minh Đăng nhún vai xem nhẹ một cái, thờ ơ.
-Được thôi, nhưng Tiểu Mặc Tử, cậu tốt nhất nên khiêm khắc với bản thân một chút, đừng để chuyện này lặp lại lần nữa.
À, đương nhiên đâu ai muốn bản thân bị tâm thần phân liệt.
-Chuyện của tôi tạm gác qua một bên, mọi người có cảm thấy khó chịu trong người không? Chẳng hạn như chóng mặt nhức đầu? Buồn nôn? Đau bụng?
Cả đám mặt thoáng chốc liền ảm đạm như đưa tang, Phong Linh vạch hai tay áo lên cho tôi coi rõ ràng, ngậm ngùi nói.
-Có phải cậu muốn ám chỉ việc này.
Tôi có chút kinh ngạc, gật nhẹ xác nhận, xem ra bọn họ đều biết cả rồi, tình trạng thê thảm của bản thân.
Dưới ánh sáng vàng ấm cúng của ngọn lửa, trên tay Phong Linh vài đoạn mạch máu vòng vo uốn lượn hiện lên dưới lớp da tái xám, nhìn rất kinh hãi.
Phong Linh bực bội, thở than.
-Lúc đầu còn tưởng chỉ là giãn tĩnh mạch đơn thuần. Khỉ khô nhà nó, càng ngày càng nhiều càng dày đặc. Lúc nhúc một đống thế này! Ai, muốn ói mửa, đầu cũng giật giật nhức nhối.
Nói xong mặt gã ta liền nhăn nhó chịu đựng, rồi mở miệng kho khan, muốn nôn mà như có vật cản lại, mắc nghẹn không đẩy ra được.
Cung Trường Lĩnh cởi áo cho tôi nhìn, tình trạng trên người gã ta còn kinh khủng hơn, cảm tưởng như bị độc tố xâm nhập vào các tĩnh mạch, thật không dám tin. Tôi nhắm mắt lại, cảm giác đau lòng thay gã ta. Khi mở mắt ra lần nữa Cung Trường Lĩnh đang mặc áo lại.
Tư Đồ tức tối, ai oán.
-Mụ nội nó chứ! Nếu chẳng may bị bọn chúng nó chui lung tung tới tim hoặc não rồi đẻ trứng định cư làm ổ thì chết quá tàn khốc kinh dị rồi. Tôi còn con nhỏ a, tiểu bảo bối của tôi, Vũ Linh bé bỏng của tôi. Hu hu.
Mặt Thiên Hương vốn cũng nhợt nhạt lắm rồi, chợt trắng bệch khó coi như xác chết trôi sông, ôm bụng nghiêng người ọe ọe mấy tiếng lên cơn buồn nôn.
Cơ thể bọn họ quả thật nhìn như mắc bệnh giãn tĩnh mạch giai đoạn cuối, khắp nơi ngang dọc như mạng nhện những đường tơ tím tái xanh xao. Dưới ánh lửa vàng sáng, da mặt, da cổ, da tay bọn họ mỏng manh nhợt nhạt, những con ký sinh trùng hiện lên tởm lợm như cơn ác mộng, nằm yên lặng không động đậy, như hút đủ máu ngủ no say.
Tôi cũng vạch áo tự xem xét, nhìn một hồi liền thả lỏng thở phào, cũng không có cái mạch máu ngoằn ngoèo gì hết. Có điều hoa văn kỳ quái vùng đan điền, những ký tự cổ văn bí ẩn dường như lan ra nhiều hơn, màu sắc hơi ngả về xanh tái nhưng lại ánh lên lấp lánh như xà cừ.
Chợt cảm nhận có ánh mắt bắn tới, ngẩng đầu, thấy Mạnh Chương đang nâng cằm đối lại, dường như bận tâm suy tư đăm chiêu điều gì đó. Tôi nhíu mày không vui thích, mặc dù gã bề ngoài nói cười dễ dãi, nhưng hơi thở hắc ám luôn nhắc nhở tôi cần dè chừng đề phòng. Tốt nhất gã đừng đánh chủ ý quái quỷ gì liên quan tới tôi. À không, nếu gã nhận biết thêm được vấn đề gì đó, vẫn lên lân la tỉ tê dò hỏi.
Đưa mắt liếc nhìn Âu Tử Dạ, ngoại trừ râu ria không cạo tóc tai lòa xòa bất thường thì cũng không thấy thương tích gì. Anh ta chậm chãi mở mắt, chất giọng trầm lạnh đều đều thoát ra.
-Thiên Hương, lại đây!
Thiên Hương lập tức nước mắt lưng tròng, bước nhanh tới ngồi bên cạnh anh ta, run rẩy nói.
-Ca, làm sao đây? Em không muốn chết kinh tởm thế này!
Âu Tử Dạ chẳng mấy khi biểu lộ xảm xúc, vươn tay xoa nhẹ đầu cô, chất giọng ôn nhu khiến cho tôi giật mình tưởng nghe nhầm. Hay bị ai nhập hồn cướp xác?
-Đừng sợ! Sẽ ổn thôi!
Cung Trường Lĩnh nhìn ngắm hai cánh tay, buồn bã.
- Sao bảo bọn chúng chết lạnh cả rồi? Cảm ứng thấy nhiệt độ cơ thể con người thì theo bản năng chui qua da sao?Ban đầu tưởng đau bao tử do vận động nhiều, hoặc do thiếu ngủ mà chóng mặt nhức đầu. Ai dè, khốn nạn!
Giọng Minh Đăng cau có, chán ghét lật lật xoay xoay bàn tay.
-Lúc đầu nhỏ xíu ngắn ngủn như một nhúm lông chó mèo, giờ mới qua 3 tiếng dài thế này là do hút máu của vật chủ lớn lên sao? Bà mẹ nó, chắc không kinh khủng tới mức bị uống cạn khô máu mà chết chứ? Để cho lũ ký sinh trùng này vân du tứ hải trong cơ thể, nghĩ liền muốn chửi.
Phong Linh sờ cổ sờ mặt, giọng bùi ngùi tê tái.
-Hay là lấy dao lôi chúng ra. Bây giờ còn ở bề mặt, đợi thêm mấy tiếng nữa, bọn nó lấy đủ sinh lực để chui vào sâu hơn, muốn lấy ra cũng không được.
Tư Đồ gắt gỏng gào lên.
-Mụ nội bọn nó, nhiều như thế này, lấy bao giờ mới xong? Được rồi, coi như lấy hết ra, cũng chết vì mất máu, không thì cũng vong mạng vì nhiễm trùng.
Nghe nói những người thường xuyên phải tiếp xúc trực tiếp chân tay với đất trồng, ao hồ, vật nuôi, mà không có đồ bảo hộ lao động rất dễ khiến ấu trùng giun sán vốn sống tạm bợ bên ngoài nhân dịp chui thẳng qua da vào ký sinh trong cơ thể.
Một khi bị giun xâm nhập vào, chúng gây ra những tác hại khôn lường. Cứ thử tưởng tượng mà xem, chúng có thể trực tiếp lượn lách từng chút một, chui rúc vào các mao mạch. Rồi từ đó nhúc nhích đến phổi, uốn éo tới các phế nang, vặn vẹo đến khí quản, chu du đến thực quản và cư ngụ tại ruột non. Ở đó, sau một hành trình dài hơi vất vả truy tìm vùng đất hứa, bọn giun trưởng thành rồi đẻ trứng, sinh con đàn cháu lũ, gây giống dựng loài thành một xã hội quần cư đông đúc xô bồ.
Trước đó, dấu vết chúng ngao du để lại chính là những đường hầm kênh mương chằng chịt tạo ra những vết như phát ban. Đồng thời chúng còn không ngừng hút máu để tăng kích thước. Những nơi chúng rong chơi qua nổi ửng đỏ như mề đay lấm tấm trên da vật chủ. Chỉ thử hình dung thôi cũng thấy rùng mình ớn lạnh, nổi hết cả gai ốc.
Mặt mũi ai hiển nhiên cũng buồn thê lương đang cõng đại dịch, rồi đột nhiên cả lũ đưa mắt nhìn Mạnh Chương với biểu tình chờ mong hi vọng, làm như tên này chuẩn bị phát thuốc tẩy giun miễn phí không bằng.
Tư Đồ mở miệng thăm dò.
-Mạnh Chương, con cú đó đi cũng hơn nửa tiếng rồi, tình hình thế nào?
-Đừng vội, bọn chúng muốn chui qua lớp biểu bì cũng cần 4, 5 tiếng nữa. Từ giờ tới lúc đó...
Mạnh Chương đang nói chợt im bặt, lũ chúng tôi cũng nín thở theo. Vài giây sau gã ta mới ê a tiếp.
-Nhổ trại thôi, tìm thấy rồi!
Tôi chớp mắt, tìm thấy gì?
Mọi người như được báo tin hỉ, liền chân tay nhanh nhẹn thu dọn. Cung Trường Lĩnh vừa sửa soạn đồ đạc cho vào túi chợt ngừng tay nhìn tôi rồi mở miệng.
-Này, cậu không bị chúng xâm hại sao? Tiểu Mặc Tử nhà cậu chính là bị ngâm nước lâu nhất đó!
Tôi lắc lắc, chỉ Mạnh Chương và Âu Tử Dạ.
-Bọn họ cũng không đó!
Tư Đồ khoác ba lô lên vai, càm ràm ghen tị.
-Tên Hắc Báo kia thì tôi không rõ, vị tam tiểu thư nói anh ta máu có độc, lũ giun cũng ngại tới gần. Tôi bảo hay cho xin tí huyết thanh khử trùng. Cô ta lại lạnh lùng nói, trùng chết người cũng mất nửa cái mạng. Còn tên Mạnh Chương, hắn khoe có thần hộ mệnh bảo vệ. Cóc ghẻ, thần hộ mệnh của mình đang hú hí với gái sao?
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
25 chương
22 chương