Thiên Huyền Địa Hoàng

Chương 150 : Doanh Ngư

Ngay lúc đó hai tiếng ầm dữ dội vang lên liên tiếp làm xao nhãng tinh thần đang căng thẳng. Lần này là hai cột nước xa xa phọt lên dữ dằn như vòi bơm chữa cháy, đám người kia đứng ở giữa dòng, trong vùng nước chỉ ngang hông nhưng nghiêng ngả như mấy con lật đật, bị dội một thân ướt sũng lại không cách gì phản kháng, la oai oái kêu nóng như cá quẫy đạp trong chảo dầu. À, có Mạnh Chương vung ô Thiên Hà ra che trở. Những giọt nước nóng sôi sùng sục sốt sình sịch ào ào trút xuống miên man như mở vòi hoa sen, tưới lên một vùng rộng lớn. Cũng may chúng tôi đứng ở ngoài bãi chiến trường ác liệt, nhìn bọn họ một thân lao đao khổ ải vừa chạy trong nước tìm hướng thoát vừa không ngừng kêu la như heo bị chọc tiết. Ngay khi tôi bị phân tâm, mông nhói một cái, rồi lại nhói một bên đùi, khiến tôi kinh tâm giãy nhảy lên, tay đồng thời vung đao khua loạn xạ trong nước nhưng dường như chẳng trúng phải cái gì, chỉ có lực cản của nước đáp trả. Mặt tái mét hoang mang nhìn đám nước xung quanh chỉ cao ngang thắt lưng, gợn sóng lăn tăn, ánh đèn mỏ từ Thiên Hương quét một đường, soi rõ những viên sỏi im lìm vô hại dưới đáy, đi tới đâu tạo ra một dải lấp lánh ngũ sắc.  Vùng nước sát vách hang, mặt nước lao xao nhốn nháo như có tôm tép nhảy loạn phát ra tràng âm thanh “Lích rích, lích rích ” khiến người ta nhíu mày hồ nghi.  Đột nhiên Âu Tử Dạ khoắng đao trong nước mấy cái, nhấc lên. Trên lưng đao mang theo một hình khối thon thả dài cỡ một gang tay, như miếng túi nhựa trong bọc nước. Dưới ánh sáng đèn mỏ, bên trong có một dải ánh sáng mọc đối xứng, nhấp nháy liên tục, lấp lánh như lân tinh. -Đây, đây là cái gì? Thiên Hương còn chưa dứt câu, liền “á” một tiếng nhảy lên như bị điện giật, tay cầm dao nhỏ cuống cuồng khua khoắng trong nước. Xem ra thân dưới là bị cắn.  Tôi cũng chưa kịp quan sát kỹ cái miếng bị vớt lên thì bắp chân nhói một cái, vị trí mông lại thêm một cái, đồng thời vù vù gió quét, hình như có gì bay tới, tiếp theo cảm giác cổ tay nhói đau, bên kia cánh tay cũng nhoi nhói, nằng nặng. Theo bản năng chưa kịp động não đã vẫy điên cuồng, thứ gì đó hai tay đều thuận thế bay vèo đi, va chạm với mặt nước, vạch lên hai vệt dài trên sông. Nhìn lại cổ tay, để lại một cái lỗ nho nhỏ, máu tươi rỉ ra, bắp tay thì vải áo sơ mi bị xé rách một chút, không biết là tác phẩm của con gì? Vừa đuổi được thứ gì đó đi thì thứ khác lại lao tới cắn, dưới chân, trên tay, quanh thân, thi nhau tới tấp. Đao điên cuồng chém ngang bổ dọc lại dường như chẳng trúng được nhát nào, chỉ có nước tiếp xúc thân mật, nhưng cũng may số lần bị cắn giảm thiểu, còn khiến chúng sợ hãi dè chừng, xua đuổi được.  Bọn này khá tinh ranh, cắn phát nhả ra chạy mất hút chứ không ngậm mồm lì lợm một chỗ, thành ra cứ như một tia chớp, lóe lên chạm tới gây tổn thương sau đó ngoan tuyệt cong đuôi té mất, để lại một cái bóng mờ tựa ngân quang loang loáng, zích zắc uốn lượn như rắn trên mặt sông nhấp nhô. Mặt nước xa xa vẫn hỗn loạn, như phủ một lớp xà cừ lóng lánh lại không ngừng bị thứ gì như sao xoẹt từ trong lòng lao lên phá vỡ. Phía trên như có vô số thứ vọt lên từ trong làn nước ấm áp, tựa như chuồn chuồn, toàn thân lóng lánh, vươn hai cái cánh như chim, là là bay cách mặt nước một chút, được một đoạn hiếu động nhảy nhót lại chui tọt vào lòng sông như lảng tránh. Cảm tưởng như ẩn dưới dòng nước là một bầy đàn giống loài gì đó, vừa có khả năng tàng hình, hòa lẫn thân thể vào môi trường xung quanh, phát ra ánh sáng ngũ sắc rực rỡ khi có ánh đèn chiếu tới, ở dưới thì quẫy đuôi đánh lén, phía trên tung cánh tập kích con mồi, cực kỳ bài bản có tổ chức.  Mắt nhìn tâm phiền, trong lòng vừa ảo não vừa kinh hoảng. Đột nhiên một luồng gió thổi tới mãnh liệt, một loạt bọc nước óng ánh vèo cái bị hất văng lên, trượt dài ra xa, va chạm với mặt sông huyên náo rồi lộp bộp chìm xuống. Bạch Ngân lượn tới, nhìn tôi, cười một cái xinh đẹp. -Đối phó với lũ này thì không thành vấn đề.  Tôi mỉm cười gật đầu, tặng cô ngón cái hướng lên. May quá, nếu vậy còn xoay sở được. Chứ mấy trăm con, không khéo lên đến cả ngàn, hoặc thậm chí vài ngàn, mà chỉ có hai tay thì cỡ vài phút sau không bị lóc thịt xỉa xương đến chết cũng bị chết vì mất máu.  Tôi thoáng chốc liên tưởng tới loài Piranha "thủy quái khát máu" nguy hiểm nhất vùng Amazon ở Nam Mỹ, nghe đồn với bộ hàm răng cưa sắc nhọn có thể cắn đứt cả kim loại, lực đớp của piranha được đo vào khoảng 320 newton (1 newton là lực gây ra bởi trọng lượng so với Trái Đất của một vật có khối lượng khoảng 102gr) bởi cơ hàm phức tạp như gọng kìm của Piranha chiếm đến 2% tổng khối lượng cơ thể nên dễ dàng xơi tái cuồng nhiệt với một chú bò chỉ trong vòng 15 phút. Nghĩ tới đây tôi thầm đổ mồ hôi lạnh, có lẽ nên thắp hương cảm tạ quan âm bồ tát đã để mắt thương tình không cho chúng tôi chạm chán với cái loài ác mộng đó.  Quay đầu, thấy ánh mắt Âu Tử Dạ im lặng phóng tới, ý như hỏi cái gì đấy, tôi gãi gãi tóc, lại phát giác trên đầu đang phủ áo khoác đành vừa lôi nó xuống mặc lại vừa trả lời. -Cô ấy ở nhà kêu chán, muốn tôi mang theo. Ánh mắt anh hướng tới Bạch Ngân, thần thái vừa vô cảm lại cực độ băng lãnh, một bộ dạng muốn cách xa người ta ba thước. Người này nhìn sơ là kiểu sẽ khiến ai vô ý hay hữu tình đến gần cũng bị làm đông lạnh, nhưng lại vô thức thu hút người ngoài như hỏa diễm mà không biết. Nhìn hắn một thân vừa thờ ơ điềm đạm như nước lại ác liệt hung hiểm như lửa, khiến người thân bên cạnh đến gần chẳng đặng cách xa chẳng nỡ. Trầm tĩnh thốt ra. -Cậu thể chất đã muốn âm tới cực điểm rồi, không nên lại học kẻ khác dưỡng nữ quỷ. Tôi há miệng, định nói anh biết tôi dưỡng là cái con Hắc Hồn bị anh “ăn” mất gần hết ấy. Nếu có thể thì trả lại tôi đi.  Chẳng qua là lại thấy Thiên Hương xoay trái xoay phải nhảy lên nhảy xuống “nha, nha” vung dao loạn xạ ngầu, đang chật vật đấu tranh có chút không xuể. Dời mắt, Âu Tử Dạ bên cạnh tay nhẹ nhàng vung, lưỡi đao dường như hất lên vô số túi nilông trong suốt bên trong lấp lánh lân quang, bọn đó vèo cái bị ném đi xa, “lích rích” kêu loạn, rơi lộp bộp chìm vào nước, cũng chẳng thấy có tí máu nào tuôn ra.  -Anh, anh, anh không bị cắn sao? -Có.  -Có?  Tôi trợn mắt không tin. Cái mặt liệt chết tiệt nhà anh, bị cắn thì cũng nhăn nhó một chút cho người khác đồng tình. Anh cứ dửng dưng xem thường như thế làm người khác tức chết có biết không? Tôi còn mải mắng chửi trong đầu, đám nước xung quanh lại vù vù, xôn xao một trận “lích rích”, tay chân chậm trễ, bị vây cắn càng ác liệt. Bạch Ngân im lặng, tay vung một cái, cuốn lên khỏi mặt nước vô số cái túi chứa nước lấp lánh, cứu một bàn nguy trông thấy. -Rốt cuộc đang yên đang lành là ai chọc giận bọn nó, khiến chúng nổi điên lại rủ nhau đánh hội đồng chúng ta? Tôi nhịn không được phát biểu, Bông Tuyết túm một nắm tóc trên đầu, ở trên đó chít chít hai tiếng. Một con lao tới đũng quần tôi mà cắn. Đù má, trong đầu chớp giật một cái, tay đã tóm lấy, siết chặt, dứt ra, một mẩu quần bị kéo rách. Lần này muốn nhìn ngắm hung thủ ở khoảng cách gần nhất. Thứ trong tay da trơn nhẫy như bôi dầu, không vảy, đưa đao đâm một nhát xuyên qua, thứ kia quẫy đạp mấy cái, “lích rích” một tràng như chim kêu cứu, chỉ thấy chất dịch trong suốt như nước chảy xuống. “Có thể do máu của anh ta.” Bạch Ngân vừa bận rộn tiêu diệt một đám ,vừa nói với tôi, âm thanh “lích rích” như chim tán loạn tháo chạy, vang vọng tứ bề. “Lúc anh ta rút đao bạc, máu chảy xuống sông, thu hút mấy con gần đó thì phải. Tôi chỉ thấy mặt nước lấp lánh, cũng không để ý nhiều.”  -Thế ra máu anh ta khiến chúng nổi cơn ngứa răng? Tôi nhìn cái thứ dài khoảng 20cm, dãy dụa mấy cái dưới mũi đao thì kiệt sức ngừng lại, chất dịch trong suốt nương theo lưỡi đao chảy xuống tỏa ra mùi tanh tưởi. Tôi đưa ngón tay mở cái mồm nó ra, bên trong chỉ có một cái răng sắc nhọn như móng vuốt ở trên. Thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra đây chính là hung khí. Trên lưng, gần đầu có hai vây rất to, đưa tay kéo ra, tán xòe rộng như cánh chim. Vây lưng gần đuôi cũng rất lớn. Toàn bộ cơ thể hình dáng khí động học đều có thể xuyên thấu, da trơn mịn bóng bẩy, râu dài còn hơn cá trê, mắt trắng đục như mù, có lẽ chỉ mang tính trang trí, đặt vào trong nước thì coi như vô hình rồi, da thịt bắt sáng, chỉ có đoạn xương bên trong là tự tạo ra một chuỗi nhấp nháy, báo hiệu cho người ta biết nó xuất hiện.  “Cái đó thì không rõ, nhưng cậu xem, thật ra bọn chúng không bu tới cắn anh ta, mà là anh ta tới tấn công bọn chúng. Tuy anh ta nói có bị cắn nhưng tôi đoán chắc chỉ bị vài nhát, sau đó không con nào còn dám ngó ngàng tới.” Cô chỉ điểm, tôi xoay đầu nhìn, nhờ có Bạch Ngân phụ trợ tôi mới có thời gian dư dả quan sát. Âu Tử Dạ ở bên giúp Thiên Hương đuổi bớt đám cá thủy tinh đi. Biểu cảm anh ta vẫn lạnh như ướp băng không rõ hỉ nộ, gương mặt hoàn toàn hết ửng đỏ cũng chẳng thấy nổi di chứng mụn nước, lại chuyển thành trắng bệch như thiếu máu, tóc dài tán loạn xung quanh khiến vùng da mơ hồ xám xịt, nửa mặt tăm tối thoáng phủ một chút mệt nhọc.  -Hay là máu anh ta có độc, chúng là bị độc chết, “lích rích” cầu cứu, gọi bầy đàn tới trả thù?  Vừa nói đến đây đã thấy đám kia hối hả lết ngang qua, Tư Đồ, Cung Trường Linh quan tâm hỏi tôi có sao không. Minh Đăng, Phong Linh lại hỏi Âu Tử Dạ thế nào rồi. Bọn họ đang ở giữa dòng, mực nước ngang ngực, nói là vội vã nhưng trong nước lực cản lớn lắm. Không, giờ chúng tôi là đang thuận chiều nước đẩy. Đột nhiên Tư Đồ quay đầu gào toáng lên bảo chạy mau. Tôi mờ mịt một chút, chúng tôi là nán lại chờ bọn họ nha, nếu không đã sớm bái bai bọn cá thành tinh.  Đột nhiên ầm ầm hai cái, hai cột nước sau lưng bọn họ vọt lên, gió và sóng mãnh liệt tập kích khiến chúng tôi như bèo bọt, đứng không vững, chao đảo, mất thăng bằng một cái, tôi ngã xụp xuống, uống vào mấy hớp nước. Giây sau trồi lên lại hứng trọn một tầng nước sôi như muốn làm nguyên liệu nhúng lẩu. Đám cá thủy tinh kia bị đánh bay đi tan tác, kêu loạn “lích rích, lích rích”. Bọn chúng sống thích nghi ở đây, thì hẳn nhiệt độ của nước chẳng gây khó dễ, chỉ có chúng tôi là lao đao khổ tứ.  Sau đó cái đám Tư Đồ lại dãy nảy lên, la oai oái như gà bị đuổi đánh. Hiển nhiên là vừa rơi vào vùng nước sôi như làm lông vịt vừa rơi vào chỗ có lũ cá thủy tinh răng cần được mài dũa cho bớt nhọn.  Thế nhưng chúng tôi cũng rất nghe lời mà ngoảng mặt làm ngơ, xoay đầu rời đi.  Giọng Minh Đăng thất thanh vang lên phía sau, có chút cau có, tay kịch liệt vung đao chém loạn. -Cái lũ quái quỷ hiếu chiến gì thế này? Nước nóng có thể nấu được mì mà cũng có sinh vật quần cư?  Giọng Cung Trường Linh phiền muộn hồi đáp, hình như ghim được một em, cầm lại ngắm nghía. -Trong suốt lấp lánh, không phải sứa, mực ống sao? Mẹ nó, mực mọc răng hàm này? Giọng Phong Linh chật vật nối tiếp, cũng túm được một chú, đưa lại gần quan sát, giọng có chút muốn hụt hơi. -Hơi giống cá chuồn? Chúng ta gây thù chuốc oán gì với bọn nó sao? Vô duyên vô cớ bị cá ghét thế này tôi có chết cũng không nhắm mắt nha. Cung Trường Lĩnh cau mày, thở dài. -Tôi xin chú, động vật tấn công con người thường theo bản năng, chú đừng có khoa trương thế được không? Cuồng cá sao? Còn chưa dứt câu, vùng nước quanh Mạnh Chương sục sôi sủi bọt khiến cả đám mặt như thấy quỷ, giây sau ầm một tiếng, nước xung quanh bắn lên tứ tung không quên lôi theo một đám cá thủy tinh như những miếng nilông lấp lánh “lích rích” kêu cứu, rơi lộp bộp ra xa. Tư Đồ vuốt vuốt mặt, thở phào buồn bực nói. -Mẹ khiếp, cái gì thế? Còn tưởng suối ngầm phun ở đây, xém hù chết đại gia. Suối nước nóng phun trào liên tục, có cái nhanh chóng lụi bại tắt ngấm, có cái còn hừng hực phun thêm vài phút. Nước sôi rất nhanh hòa vào mạch nước ngầm lạnh lẽo, nhiệt độ trong lòng sông theo đó tăng lên thần tốc, toàn thân cảm giác như rơi vào nồi cát bỏng rát. Mạnh Chương cụp ô Thiên Hà lại dắt sau lưng, chuyên chú bơi bơi, thủng thỉnh đáp. -Vừa xì hơi! Một đoạn câm nín kéo dài, mấy giây sau đám kia mới nhao nhao bùng nổ đuổi theo. Tháo chạy được một hồi mực nước càng dâng cao, chân chơi vơi không còn chạm đáy, bây giờ là bơi, lòng suối cũng mở rộng rất nhiều, 10 m rồi 20m. Được cái nhờ thế nước cuồn cuồn thúc đẩy lên chẳng mấy chốc đã đi được một khoảng rất xa. Giọng Tư Đồ oang oang tức tối truy cứu. -Con mẹ nó anh đứng lại cho tôi, anh vừa nói cái gì? Đánh rắm như đánh bom thế sao? -Đó là Doanh Ngư! Muốn không bị chúng nó đeo bám thì làm vậy đi, không được thì tiểu ra càng tốt.