Ai cũng biết, quân đội từng trải qua huấn luyện và mỗi cao thủ từng chiến đấu, lực chiến đấu là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Tù trưởng và các trưởng lão gần như muốn hoan hô ra thành tiếng. Bọn họ trực tiếp nhào về phía đống vũ khí và lương thực kia. Lương thực còn may. Đặt ở nơi đó cũng sẽ không chạy mất. Bọn họ tiện tay cầm lấy một vũ khí, vung vẩy mấy lần. Bọn họ đều cảm giác được những vũ khí này còn tốt hơn vũ khí bọn họ hiện đang ở trong tay gấp một vạn lần. So với số vũ khí mà Mạnh Hàn mang đến, thứ bộ lạc thú nhân đang sử dụng quả thực có thể goi là rác rưởi. Một vị trưởng lão vui mừng, bất ngờ cầm lấy một thanh kiếm lớn, cúi đầu quan sát độ lớn và nặng của thanh kiếm trong tay mình. Hai tay hắn đan vào nhau. Hai binh khí mạnh mẽ đụng vào nhau. Keng. Một âm thanh giòn giã vang lên. Kèm theo đó là một mũi kiếm rơi xuống đất. Điều này đặc biệt thu hút sự chú ý của mọi người. Trong nháy mắt, biểu tình mừng như điên liền xuất hiện ở trên mặt trưởng lão. Hắn tiện tay vứt vũ khí vẫn luôn theo bên mình lâu nay ra xa, cầm lấy vũ khí mới, yêu thích tới mức không buông tay. Hiện trường gần giống như một trận tranh mua. Nếu không phải tù trưởng phát hiện có điều không ổn, đúng lúc quát bảo mọi người ngừng lại, nói không chừng sẽ gây thành mối hiểm họa. Các chiến sĩ thay phiên tiến lên, chọn vũ khí mà mình thuận tay nhất. Mỗi người rất vui mừng. Các phụ nữ và trẻ nhỏ lại bắt đầu vận chuyển lương thực. Tất cả bộ lạc đều vang lên những tiếng cười cười nói nói giống như đang ăn tết. Không dễ dàng đợi được mọi người làm xong những chuyện này, lúc này tù trưởng mới nhớ ra, chủ nhân của mình hầu tước đại nhân Antonio còn đứng ở bên kia không có ai bắt chuyện. Hắn vội vàng qua xin lỗi. - Chủ nhân, những năm qua mọi người đều rất cực khổ. Chẳng những có bộ lạc khác công kích, hơn nữa còn có một vài ma thú cường đại tập kích, sớm tối đều ở trong nguy hiểm. Ngày hôm nay bọn họ thật sự quá cao hứng. Tất cả mọi người có chút vui quá mà không giữ được hình tượng của mình, mong đại nhân thứ lỗi. Dù sao tù trưởng cũng là lãnh đạo bộ lạc trong rất nhiều năm, nên khi nói chuyện làm việc cũng rất nhuần nhuyễn. Chí ít khiến Mạnh Hàn nghe thấy không sẽ không tức giận được. - Chỗ nào có ma thú tập kích? Mạnh Hàn nhìn xung quanh. Bộ lạc được xây dựng ở giữa một mảnh đất bằng cực lớn bên sườn núi. Xung quanh còn có gỗ lớn làm hàng rào bao vây xung quanh bộ lạc. Một phần theo lòng núi, còn đào ra mấy cái động cực lớn. Chắc hẳn những thứ này đều là biện pháp dùng để đề phòng ma thú tập kích. Xem ra, những ma thú quấy nhiễu này phần lớn đều công kích mặt đất, căn bản không có phòng phía trên không trung. Mạnh Hàn lại nhìn xung quanh một chút. Những chiến sĩ thú nhân kia mặc dù được xem là có che đậy, nhưng chỉ là mặt ngoài mà thôi. Còn những phụ nữ và trẻ nhỏ, mỗi người đều mặt vàng người gây. Chắc hẳn bọn họ đem đồ ăn tiết kiệm được cho những chiến sĩ này lót dạ, để bọn họ có thể bảo vệ quê hương cũng bắt giữ được con mồi. - Cuộc sống rất gian khổ! Mạnh Hàn đưa ra một kết luận như vậy, sau đó hướng về phía tù trưởng nói: - Ta lại giúp các ngươi một tay! Trong lúc tù trưởng còn không hiểu ý hắn nói như vậy nghĩa là sao, trong tay Mạnh Hàn đã chăm chú lần niệm châu, bắt đầu mượn lực lượng của niệm châu khống chế nguyên tố thổ trong lòng đất.Ầm. Mặt đất đột nhiên run rẩy một chút. Mọi người đều giật mình.Ầm. Ngay sau đó lại có một tiếng động nữa phát ra. Lần này ngoại trừ phía bên Mạnh Hàn, mọi người trong bộ lạc thú nhân đã bắt đầu nghi ngờ không thôi. Ánh mắt bọn họ hoảng hốt lo sợ quan sát xung quanh, giống như muốn tìm ra nguồn gốc của sự chấn động đó.Ầm. Lần này âm thanh kéo dài không hề suy giảm. Mọi người nhanh chóng tìm ra được nơi phát ra âm thanh. Rất nhiều nơi phân tán xung quanh bộ lạc, những hàng rào bằng gỗ vây quanh bộ lạc, trong chớp mắt bắt đầu lay động. Chỉ chốc lát, tất cả hàng rào gỗ đều đổ rạp xuống. Đây chính là tuyến phòng ngữ đầu tiên của bộ lạc đối với bên ngoài. Hàng rào đổ xuống, nhất thời khiến bọn họ kêu lên kinh ngạc. Các chiến sĩ vừa muốn hành động, lại bị tù trưởng quát bảo đứng nguyên tại chỗ. Ánh mắt của tù trưởng và các trưởng lão đều nhìn chằm chằm về phía Mạnh Hàn đang đứng bất động tại chỗ. Điều này đã thu hút ánh mắt của những chiến sĩ khác tới đây..Ầm ầm. Một vòng mặt đấy bao quanh bộ lạc bắt đầu bay lên, giống như một bức tường vây quanh cực lớn. Trong lúc mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn. Sau đó vòng tròn mặt đất đó bắt đầu từ từ biến thành một tường thành rất cao. Chỉ chốc lát, cầu thang, tường thành đều xuất hiện. Tường thành cũng càng lên càng cao, rất nhanh đã vượt qua kiến trúc cao nhất trong bộ lạc, bao chặt lấy tất cả bộ lạc. Sau đó, tại vị trí mọi người thường xuyên ra vào, xuất hiện một cửa thành cực lớn cùng với lầu gác. Tiếp đó, những tường thành kia giống như trong chớp mắt đã trúng phải ma pháp hoá đá vậy, bắt đầu chậm rãi chuyển sang chất liệu đá. Từ dưới lên trên, từ trong ra ngoài, chỉ chốc lát đã biến thành một bức tường thành nguy nga hiện ra ở trước mắt mọi người. - Cái này! Cái này...! Tù trưởng vui mừng, bất ngờ không biết nên nói cái gì cho phải. Các vị các trưởng lão càng há hốc miệng nửa ngày không thể khép lại. Nơi này là cao nguyên, vùng đất lạnh chiếm đa số. Bọn họ nghĩ tất cả biện pháp cũng chỉ có thể dùng gỗ lớn làm tường vây quanh. Nhưng vị hầu tước Antonio này lại trực tiếp dùng ma pháp xây dựng cho bọn họ một bức tường thành rắn chắc đến tột đỉnh. Điều này có thể nào khiến người ta không mừng rỡ cho được? - Lần này trong số vũ khí ta mang đến đây, còn có một ít xe lớn bắn tên, có thể đặt cố định ở xung quanh tường thành. Bình thường thì thủ thành. Vào thời khắc mấu chốt hãy dùng nó để đối phó với ma thú trong không trung! Giọng nói của Mạnh Hàn dường như rất tự nhiên truyền đến trong tai các chiến sĩ thú tộc, thanh âm này quả thực còn dễ nghe hơn cả âm thanh của tự nhiên. Chắc chắn là thú thần đã che chở. - Cầu cho thú thần chúc phúc ngài, đại nhân! Một giọng nói trong trẻo vang lên cách chỗ của Mạnh Hàn không xa. Điều này khiến Mạnh Hàn cảm thấy rất bất ngờ. Hắn đưa mắt nhìn lại, lại nhìn thấy một thiếu nữ thú tộc với vóc người cân xứng, mặc trang phục khác hẳn so với những thành viên thú tộc bình thường. Nàng hơi cúi người hành lễ về phía Mạnh Hàn. Thiếu nữ này dường như rất có lai lịch. Nàng vừa cúi người chào, tất cả mọi người đều cung kính cúi đầu theo. Ngay cả tù trưởng và các trưởng lão cũng không ngoại lệ, toàn bộ đều thực hiện lễ tiết tương tự. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Mạnh Hàn lập tức cảm thấy kỳ quái, xoay người hỏi: - Tù trưởng, nàng là ai vậy? - Chủ nhân tôn kính, Sarah là người cúng tế cho bộ lạc chúng ta! Tù trưởng lập tức vội vàng trả lời, đồng thời chỉ vào vị trí một gian phòng lớn đối diện với vị trí hòn đá lớn mà Mạnh Hàn vừa mang đi nói: - Nơi đó là Thần Miếu thú thần của chúng ta!